Hôm nay là ngày thứ năm sau khi Giang Tiểu Thất chết, Tổ Điều tra Đặc biệt đã đến tỉnh, ngày mai sẽ chính thức tiến hành điều tra vụ việc “Điêu Thư Chân bị tình nghi đã tra tấn, ép cung nghi phạm Giang Tiểu Thất, khiến nghi phạm tử vong”.
Mấy hôm nay, trưởng phòng Tâm lý học Tội phạm Vương Diễm Diễm đã tổ chức rất nhiều cuộc họp về chuyện này, tìm đủ mọi cách để giúp đỡ Điêu Thư Chân, song những chứng cứ hiện tại đang vô cùng bất lợi. Mà nhà họ Giang, khác với hành động dễ dàng bỏ qua cho trách nhiệm của Cục Cảnh sát thành phố C, với Điêu Thư Chân, họ phải gọi là bám riết không tha, hận không thể đuổi cùng giết tận. Vương Diễm Diễm nghĩ mãi vẫn không ra rốt cuộc nhà họ Giang có xích mích gì với sư muội của cô, đoán chắc vấn đề vẫn nằm ở cuộc gặp riêng của sư muội và Giang Tiểu Thất hôm nọ.
Nhưng mấy ngày qua, cô nàng sư muội nặng lo này lại lặn mất tăm mất tích, không trả lời tin nhắn, cũng không rõ đang làm cái gì, chẳng biết nắm bắt giai đoạn hoàng kim này để đi chạy chọt xã giao gì cả. Vương Diễm Diễm bận sứt đầu mẻ trán, đồng thời không khỏi nảy sinh cảm giác buồn bực như hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp. Cô ngờ rằng cô nàng sư muội của mình vẫn đang điều tra vụ án, thế nhưng giờ em còn không lo nổi thân mình, chẳng hiểu sao lại có tâm trạng đi điều tra cho được.
Vương Diễm Diễm đoán rất đúng. Điêu Thư Chân, người ngay trung tâm bão táp vẫn bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra, hiện đang mai phục trong một bụi cỏ bên ngoài công ty trách nhiệm hữu hạn động cơ mô-tô cho muỗi chích. Công ty này tọa lạc ở vùng ngoại ô thành phố C, ngoài các công nhân ở tại xưởng ra thì buổi tối chẳng có mấy ai qua lại. Nơi này giao thông bất tiện, để giết thời gian thì sòng bài bạc gần đó là một điểm đến khá hay.
Mà nơi Điêu Thư Chân ngồi canh chính là sòng bạc mà trưởng phòng Ngô thường ghé. Cô ngồi xổm trong bụi cỏ dưới cửa sổ sòng bạc, đây là chỗ phục kích tuyệt hảo, theo dõi được động tĩnh bên trong rất tiện. Bụi cỏ cao nửa thước có thể che giấu hoàn toàn thân hình cô.
Tiếc rằng Điêu Thư Chân chỉ là cảnh sát ngồi bàn giấy, thể lực không được tốt lắm. Phải giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài, đau lưng mỏi gối đã đành, trên cánh tay còn bị muỗi chích mấy cục, ngứa ngáy khó chịu, thật sự là khổ không thể tả. Cô thoáng điều chỉnh tư thế, chiếc kim đồng hồ trên cổ tay chỉ thẳng hướng mười giờ mười lăm phút.
Điêu Thư Chân rất kiên nhẫn. Theo phỏng đoán của cô thì nếu hung thủ không phải Giang Tiểu Thất, như vậy hung thủ có thù tất báo kia chắc chắn sẽ không để trưởng phòng Ngô được sống thoải mái, tự tại như thế. Việc cô ta xuống tay với trưởng phòng Ngô chỉ là vấn đề thời gian. Thật ra thì cái chết của Giang Tiểu Thất căn bản không thể ngăn cản được hung thủ mà ngược lại, nó còn khơi lên vết thương cũ trong lòng cô ta, thúc đẩy cô ta phạm tội lần nữa.
Đồng thời còn có gợi ý từ các sinh viên chụp ảnh tốt nghiệp ở Khoa Y hôm nọ:
Khi ấy, đối tượng mà ánh mắt quyến luyến của Giang Tiểu Thất hướng đến không phải Diệp Cửu, mà là nhiếp ảnh gia đang chụp ảnh cho họ!
Người cô ta muốn che chở chính là người này.
Giang Tiểu Thất cố ý nhắm vào cô, thoạt trông có vẻ khiến cô lâm vào cục diện cực kì bất lợi, nhưng thực tế đã bại lộ chân tướng mà cô ta dày công che giấu. Nếu Giang Tiểu Thất không thực hiện những hành động ấy, với chức vụ cố vấn tâm lý tội phạm chứ không phải người phụ trách chuyên án thì Điêu Thư Chân cô dù có hoài nghi thân phận hung thủ của Giang Tiểu Thất, mặt ngoài cùng lắm thì cô cũng chỉ viết thêm vài cái báo cáo để trần thuật quan điểm bản thân, thực tế không cách nào quyết định được hướng đi của vụ án.
Trước đó, Điêu Thư Chân chỉ hoài nghi, không hề có chứng cứ xác thực. Thế nhưng, Giang Tiểu Thất cố tình hãm hại, chính việc đó lại vô tình khẳng định sự nghi ngờ của cô là đúng!
Đáng tiếc, Giang Tiếu Thất hiểu Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành, lại không đủ hiểu biết người bạn cực thân thiết mà cô ta một mực che chở…
Đó là người mang trong lòng dung nham phẫn nộ, mong muốn trả thù, hủy hoại tất cả.
Vì thế, trưởng phòng Ngô là một mồi câu hoàn hảo, có thể câu được con cá lớn là hung thủ. Điêu Thư Chân cược hung thủ sẽ xuống tay với gã thêm một lần nữa, tiếc là thời gian thật sự không còn nhiều lắm.
Điêu Thư Chân biết rõ thế cục hiện tại. Xem xét cách làm của Tổ Điều tra trước giờ thì nếu cô không chịu luồn cúi, mất việc cách chức mới chỉ là hình thức xử phạt nhẹ nhất. Cứ mặc cho tình hình càng lúc càng xấu đi, hoàn toàn không có hành động gì như hiện tại thì khả năng thật sự sẽ phải vào tù.
Bản thân bị oan uổng không mấy gì quan trọng, nhưng chẳng lẽ lại để mặc cho sự thật bị chôn vùi, để mặc hung thủ ung dung ngoài vòng pháp luật? Thế đâu phải tác phong của họ Điêu này.
Điêu Thư Chân thu hồi những suy nghĩ lung tung, tập trung lắng nghe động tĩnh trong phòng… Xen giữa những tiếng mạt chược xào xạc, giọng nói dầu mỡ của trưởng phòng Ngô bô bô khoác lác: “Ha, tôi biết nó là sát thủ liên hoàn từ lâu rồi. Chậc chậc, công nhận thủ đoạn tàn nhẫn, tính tình hung dữ thật đó. Chẳng qua con tiểu yêu tinh này làm sao trốn được cặp mắt hỏa nhãn kim tinh của tôi, tôi âm thầm báo cảnh… cơ mà cảnh sát ấy, cũng thừa thãi lắm. Trước khi đám phế vật kia tới thì tôi đã khống chế được hung thủ rồi. Chậc chậc, con bé thoạt trông liễu yếu đào tơ thế kia mà giết người lại không nháy mắt lấy một cái. Cũng nhờ tôi bắt được nó, bằng không chẳng biết còn hại đến bao nhiêu mạng người nữa!”
Tiếng nịnh nọt, tung hô liên tục vang lên trong sòng bạc. Dù sao thì không phải lúc nào cũng có thể nghe được câu chuyện kích thích mà li kì như thế.
“Người anh em, lợi hại lắm! Anh đúng là hữu dũng hữu mưu, thằng em kính anh một ly!” Một người bên cạnh tâng bốc.
“Không biết mùi vị em gái đó ra làm sao. Nếu là sát thủ liên hoàn thì chắc cũng không giống bình thường nhỉ? Đúng không anh Ngô? Há há.”
“Trông nó thế nào? Dáng bốc lắm không? Nhìn ảnh trên mạng thì là cô nàng trông nhã nhặn đấy. Vấn là mắt của anh Ngô chúng ta tinh tường!”
Trong phòng vang một tràng cười thô bỉ, toàn mấy lời dơ bẩn mà mấy ông già dâm dê hay nói. Đối với người nhạy bén như Điêu Thư Chân thì chuyện này còn tởm lợm hơn đi dọn toilet. Chung quy cô thật sự không muốn cảm nhận những cảm xúc trông thì lấp lánh sáng rực nhưng thực tế lại bốc mùi tanh tưởi, chẳng khác gì đám bọt xà phòng trong cống ngầm này.
Hiện tại, chúng như cộng hưởng với cơn buồn nôn trong tâm lý, dạ dày Điêu Thư Chân bắt đầu ồ ạt tiết acid, mấy bận muốn mửa. Từng cơ đau quặn lên như muốn ngoi đầu trở lại. Cô giật thót, vội móc từ trong túi ra một viên thuốc giảm đau, không dám có động tác quá lớn nên cứ thế mà nuốt trọng.
Chỉ mấy mươi giây trì hoãn ấy thôi mà khi Điêu Thư Chân tập trung lắng nghe trở lại thì đã chẳng thấy tiếng nói dầu mỡ của trưởng phòng Ngô đâu nữa. Cô khom lưng, vội đưa mắt liếc chung quanh một lượt. Trên bàn bài trống một chỗ ngồi, hướng dịch ghế chỉ về phía nhà vệ sinh công cộng đằng sau quán rượu.
Có lẽ do động tác quá mức kịch liệt nên cơn đau thắt nơi dạ dày như muốn lan tràn, chỉ nhoáng cái mà cả khoang bụng cô đã chìm trong nỗi đau đớn như bị lửa đốt. Điêu Thư Chân cắn chặt răng, tay đỡ trán, gắng gượng chống cự lại cơn đau mãnh liệt. Trong tầm nhìn nhòe đi bởi mồ hôi, ánh đèn xa xa trở nên lập loè không rõ. Nỗi uất ức khó tả chợt trào dâng trong lòng.
Dạo gần đây được Tống Ngọc Thành nuôi, cơ thể này càng ngày càng đỏng đảnh, đã không còn chịu đựng được những cơn đau và thương tổn. Chỉ cơn đau dạ dày bình thường cỏn con thế thôi cũng đã đủ để cô giải giáp đầu hàng, không cách nào hoạt động.
Giữa cơn đau như dao cứa, thời gian trôi đi sao mà chậm rãi. Đến khi thuốc phát huy tác dụng, Điêu Thư Chân cúi đầu nhìn đồng hồ qua lớp mồ hôi nhập nhòe, thấy chỉ mới mười sáu phút trôi qua. Cô dỏng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, lại không hề bắt được bất kì thông tin gì về trưởng phòng Ngô. Nỗi bất an, u ám trong lòng càng thêm mãnh liệt. Cô đội chiếc mũ lưỡi trai cho ngay ngắn, che đi nửa bên mặt của bản thân rồi bước vội theo lối nhỏ âm u, ẩm ướt kia, hướng về phía nhà vệ sinh công cộng nằm sau quán rượu.
Tay Điêu Thư Chân mướt mồ hôi, tim cứ đánh dồn thình thịch thình thịch không ngừng, dự cảm chẳng lành trong lòng càng trở nên nồng đậm. Toilet rất tối, dùng loại đèn treo kiểu cũ, chụp đèn lắc lư trong gió, phát ra tiếng kẽo kẹt, tranh tối tranh sáng, chiếu lên mặt đất những bóng dáng quỷ quyệt. Nơi góc tường có con thằn lăn nhầy nhụa nằm đó. Nghe thấy tiếng động, nó chậm rãi vặn vẹo cái thân trơn tuột, bò đi qua ống nước.
Cái mùi hôi hám hỗn tạp hòa cùng hơi ẩm đặc biệt của toilet xộc vào mũi Điêu Thư Chân. Nước bẩn đọng trên sàn làm ướt giày, song cô lại không bận tâm nhiều như thế. Cô nhìn quanh một lượt, rồi bước vào toilet nam nằm bên ngoài.
Lúc này đã khá muộn, bên trong không một bóng người. Những cánh cửa gỗ cũ nát ngăn các cầu tiêu thành từng gian nhỏ. Có tổng cộng ba gian, tất cả đều khép hờ cửa. Điêu Thư Chân bịt mũi miệng, chậm rãi đưa chân đẩy mở cánh cửa đầu tiên. Bên trong trống rỗng, chỉ có rác rưởi và những thứ đồ dơ dáy chất đống như núi, đập vào mắt người ta, khiến cô buồn nôn một trận.
Điêu Thư Chân lại nhẹ nhàng thở phào, cả người thả lỏng. Ngay sau đó, trong tiếng vang kẽo kẹt, cô đẩy mở cánh cửa thứ hai.
Vẫn chẳng có gì.
Bất thình lình, một bóng đen vụt qua ngoài cửa sổ. Điêu Thư Chật giật thót, lập tức rụt chân lại theo phản xạ có điều kiện. Tấm gỗ đập vào khung cửa, phát ra tiếng ‘rầm’ chấn động, tro bụi đổ rào rạt. Trong bụi cỏ vang tiếng loạt soạt, hóa ra bóng đen vừa thoáng qua chỉ là một con mèo mun.
Điêu Thư Chân cong khóe môi, cười tự giễu. Lúc ở cạnh Tống Ngọc Thành sao chẳng sợ trời, sợ đất gì?
Không có em ấy, mày vẫn làm được, lão Điêu.
Thần kinh mày cũng nhạy cảm quá rồi đấy. Nói không chừng lão trưởng phòng Ngô đáng chết kia xả nước xong đã về ký túc xá ngủ ngon lành từ đời nào, mày còn ở đây lo lắng hãi hùng. Lẽ nào lại khéo như thế? Mày đâu phải thằng nhỏ học sinh tiểu học đeo kính nào đó, sao đi đâu cũng gặp án mạng cho được…
Tâm trạng Điêu Thư Chân thả lỏng một chút. Cô thoáng trấn định tinh thần, nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa gian thứ ba.
Vẫn trống rỗng.
Hoàn toàn nhẹ nhõm, Điêu Thư Chân buông lỏng cơ bắp căng chặt, há miệng thở dốc, lại bị không khí dơ bẩn xộc vào làm sặc mà ho khan liên tục.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại bước vào gian phòng tối tăm, ẩm ướt ấy. Một giọt chất lỏng sền sệt nhỏ lên trán, Điêu Thư Chân bèn lau đi theo thói quen, lòng thầm mắng một tiếng: Cái toilet công cộng chết tiệt này còn bị rỉ nước nữa chứ!
Thế nhưng vết đỏ tươi chói mắt trong lòng bàn tay trắng ngần lại bóp chặt lấy hơi thở. Điêu Thư Chân như rơi vào hầm băng, nỗi sợ hãi khiến người ta nghẹt thở thẩm thấu vào từng lỗ chân lông.
Cô thấp thỏm nhìn lên trên. Cơ thể ục ịch của trưởng phòng Ngô hệt cái bàn đu dây khổng lồ, cổ treo sợi dây thừng, lắc lư qua lại trên ống nước máy rỉ sét. Vì đường ống nước đủ cao mà tay chân trưởng phòng Ngô lại ngắn nên Điêu Thư Chân mới không phát hiện thi thể ngay từ khi mới vào.
Ông ta mặc cái áo tay ngắn màu lam, chiếc quần sáng màu có vết sẫm, nghi do nước tiểu mất khống chế gây ra, trên hai chân lắc lư là một đôi giày da cũ nát. Gương mặt bóng dầu kia biến thành màu xanh tím đáng sợ, lưỡi thè ra từ kẽ giữa hai hàm răng, rũ rượi mềm nhũn. Trên trán ông ta hình như có thứ gì đó, hơi phất phơ theo gió, giống một tờ giấy.
Tờ giấy?
Điêu Thư Chân cau mày, tay chân kết hợp bò lên cái thang dựng nghiêng tựa vào tường. Vì quá đỗi sợ hãi và kích thích nên tay chân cô lẩy bẩy, mấy bận suýt ngã, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy leo lên đến đỉnh, trầy trật lắm thì tầm nhìn mới ngang với gương mặt tử trạng đáng sợ của trưởng phòng Ngô.
Vết treo cổ của thi thể hết sức rõ ràng. Cô lấy từ túi ra cặp găng cao su, mang vào, sờ lên da xác chết. Vẫn còn ấm, vết hoen và hiện tượng cứng tử thi vẫn chưa xuất hiện. Mặt của người chết không có khác biệt quá lớn so với khi còn sống… nghĩ chắc hung thủ chỉ mới rời khỏi hiện trường, thậm chí còn lướt ngang qua mình.
Điều kì quái chính là trên trán của thi thể thật sự có một tờ giấy, hệt như mấy người trẻ đánh bài thua xong hay vẽ rùa đen lên mặt, trong tình cảnh này lại hơi hướm mùi hài đen.
Điêu Thư Chân nhẹ nhàng gỡ tờ giấy xuống, tập trung nhìn vào. Đoạn, đồng tử cô co rụt, đầu quả tim run lên. Không ngờ trên tờ giấy in kia lại viết…
Tôi chờ cô.
Điêu Thư Chân lật mặt tờ giấy một cách cẩn thận hệt như đang đi trên băng mỏng, bất ngờ phát hiện mặt bên kia còn có mấy chữ:
Trả thù tương xứng.
Mắt đền mắt, máu trả máu. Ân tất báo, nợ tất thường…
Ngươi hại một mình ta…
_____________
Tác giả:
Ngọt lại liền! Cùng lắm chỉ năm sáu chương nữa thôi là bánh ngọt rồi! Tôi là tôi muốn nhìn thử xem mấy cục cưng nói trái tim chịu không nổi có click vào xem không (đầu chó bảo mệnh)
Trả thù tương xứng là một tập tục báo thù trong xã hội nguyên thủy. Khi thành viên của thị tộc bị hại bởi thành viên của thị tộc khác thì phải gây cho người sau tổn thương tương tự. - Sưu cẩu bách khoa.
*Muốn tìm hiểu thêm thì quý dị sợt keyword “lex talionis” nhen.