Đúng như dự đoán trong đầu Điêu Thư Chân, cơ thể trưởng phòng Ngô đột nhiên ngã gục, cả người ông ta như núi thịt đồ sộ khiến mặt đất rung rung. Trong tay cô gái lóe lên tia sáng lạnh lẽo, một sợi dây thép siết chặt lấy cổ trưởng phòng Ngô. Ông ta liều mạng giãy giụa, cổ họng phát ra những tiếng rên rỉ hấp hối mơ hồ.
“Không đúng!” Điêu Thư Chân chỉ sang phía đối diện, gấp gáp nói: “Mau đi cứu người!”
Hách Nhân biến sắc, vội lao xuống lầu trước tiên. Vài giây sau, bên đối diện vang lên một tiếng la chấn động. “Buông vũ khí, ôm đầu, ngồi xuống, không được nhúc nhích!”, Hách Nhân quát lớn. Sau một tiếng ‘rầm’ rúng động, cửa phòng bật mở toang.
Cô gái buông sợi dây thép trong tay, quay đầu leo lên cửa sổ toan nhảy xuống. Cô ta nhanh nhẹn phóng lên bệ cửa, một chân đã đưa ra ngoài. Hách Nhân nhào đến túm chặt dây thắt lưng phía sau chiếc váy dài màu trắng, lôi cô ta thẳng xuống, sau đó còng tay đối phương lại.
Tiếng hoan hô điếc tai vang vọng như muốn sập cả khách sạn: “Bắt được rồi, chúng ta bắt được hung thủ rồi!” Hách Nhân hưng phấn hét lên, còn kích động hơn cả bàn thắng quyết định được ghi vào giây cuối cùng trong trận chung kết World Cup. Điêu Thư Chân thấy cậu cảnh sát trẻ tuổi trong đội sực hiểu ra rồi nhào lên ôm lấy Hách Nhân. Hai người dùng hết sức vỗ mạnh vào nhau, như muốn đánh cho đối phương chấn thương phổi.
“Hay, hay lắm!” Đội trưởng Hách phấn chấn tinh thần như vừa tiêm mấy chục mũi thuốc kích thích, nét mặt hứng khởi, “Các đội vào vị trí, chuẩn bị làm việc!”
Điêu Thư Chân nhìn hung thủ vừa bị bắt, lặng lẽ vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ.
“Sao? Chị không vui à?” Tống Ngọc Thành bước đến, khóe miệng khẽ cong. Niềm vui sướng sục sôi phía đối diện cũng lan đến cô: “Tuy chuyện cô ta có phải hung thủ hay không còn cần xem xét lại nhưng vụ án khiến chúng ta canh cánh suốt một tháng trời cuối cùng cũng có tiến triển.”
“Phải, mọi người đều vất vả rồi.” Điêu Thư Chân tạm gác mối nghi ngờ trong lòng qua một bên, cũng miễn cưỡng nở nụ cười, “Xem chứng cứ tiếp theo thế nào.”
Cục Cảnh sát thành phố C quyết định tiến hành thẩm vấn Giang Tiểu Thất, nghi phạm của vụ án nghiêm trọng. Đồng thời, xét thấy Điêu Thư Chân và Tống Ngọc Thành đã cống hiến nhiều cho vụ án, Cục Cảnh sát thành phố cho phép các cô được bàng thính cuộc thẩm vấn sau lớp kính một chiều. Trước đó, thân phận của nghi phạm cũng đã được điều tra cấp tốc.
Giang Tiểu Thất, nữ, hai mươi sáu tuổi, người tỉnh thành. Cha mẹ đều là nhân vật lẫy lừng trong giới tư pháp. Cha là luật sư nổi tiếng, mẹ là con nhà danh giá, gốc gác rất sâu. Phía trên có một anh trai và một chị gái, hoàn cảnh gia đình tốt, lớn lên trong điều kiện thuận lợi, từng học ngành Tâm lý học ở đại học Z. Vì bản thân mắc bệnh nan y, không nỡ để người nhà phải đau buồn nên dọn ra sống một mình bên ngoài. Khi bị bắt, cô ta mặc chiếc váy dài màu trắng. Những đặc điểm này không giống với hồ sơ tâm lý tội phạm mà Điêu Thư Chân lập ra.
Tuy nhiên, khi hỏi đến chuyện gây án, Giang Tiểu Thất lại thẳng thắn thú nhận. Cô ta nói là quen biết Diệp Cửu, người bị bệnh trầm cảm, trong một hoạt động thiện nguyện cộng đồng về tâm lý. Sau đó, rung động vì sự hồn nhiên, lương thiện và thái độ lạc quan với cuộc sống của Diệp Cửu, cô ta dốc lòng theo đuổi và kiên nhẫn làm bạn bên cạnh, cuối cùng cả hai chính thức xác định mối quan hệ yêu đương.
Diệp Cửu mở lòng ra với cô ta. Qua điều tra, cô ta biết được rất nhiều chuyện riêng tư của đối phương, gồm cả chuyện mà chính bản thân Diệp Cửu còn không biết như thân thế bi thảm. Có cô ta ở bên, bệnh trầm cảm của Diệp Cửu dần tốt lên, có thể học tập và sinh hoạt như bình thường, thậm chí còn tìm được một công việc sau khi tốt nghiệp. Vốn tương lai tươi sáng đang dần mở ra trước mắt hai người, tiếc là Giang Tiểu Thất không may mắc phải bệnh bạch cầu mạn dòng tủy, không còn sống được bao lâu. Khi cô ta giấu Diệp Cửu ra nước ngoài chữa bệnh, Diệp Cửu bị trưởng phòng Ngô của công ty trách nhiệm hữu hạn động cơ xe mô-tô uy hiếp cưỡng bức, trầm cảm tái phát, tuyệt vọng cùng cực nên tự chấm dứt cuộc đời.
Trên gương mặt xanh xao của Giang Tiểu Thất thoáng nét cười nhạt. Cô ta từ tốn nói: “Dù sao tôi cũng không sống được bao lâu nữa, sắp xuống dưới làm bạn với Diệp Cửu rồi. Trước khi chết chỉ muốn dọn dẹp đám rác rưởi từng tổn thương Diệp Cửu thôi.”
Trong mắt cô ta không có nỗi tuyệt vọng vì bệnh nan y hay sự cố chấp, thù hận thường thấy ở những sát thủ giết người liên hoàn. Cô ta như ánh trăng lơ lửng trên mặt sông, bàng bạc lặng lẽ chảy xuôi, len qua bãi cỏ ngát hương đầy rong tím, rưới ánh bạc như sương đọng xuống cánh rừng, lặng lẽ mà ung dung.
Trái ngược với phỏng đoán của cảnh sát, Giang Tiểu Thất không hề chối cãi hành vi phạm tội của bản thân mà ngược lại còn khai nhận toàn bộ quá trình gây án hết sức tường tận. Căn cứ vào khẩu cung của cô ta, cảnh sát còn tìm được mấy con dao còn dính máu dưới tầng hầm của hiệu sách, trên đó chỉ có mỗi dấu vân tay của Giang Tiểu Thất. Sau khi kiểm nghiệm, xác định vết máu trên dao đúng là của Triệu Quốc Hoa và Lý Bình.
Đến đây, khẩu cung của nghi phạm đã hoàn toàn trùng khớp với thời gian, địa điểm xảy ra vụ án và chứng cứ sót lại tại hiện trường, đồng thời còn có vật chứng xác thực. Những chứng cứ này chứng thực cho nhau, tạo thành một chuỗi chứng cứ hoàn chỉnh, gần như đã có thể đưa ra kết luận: Giang Tiểu Thất đúng là hung thủ của ba vụ giết người liên hoàn tại thành phố C. Chân tướng chuỗi vụ án giết người liên hoàn ở thành phố C đã rõ ràng, tất cả kết thúc.
Quá trình thẩm vấn và thu thập chứng cứ tiến hành thuận lợi một cách lạ thường khiến Cục Cảnh sát thành phố C, đặc biệt là mọi người trong Tổ Chuyên án rất mực vui sướng. Giữa đám đông đang hưng phấn, kích động, hình ảnh Điêu Thư Chân chống cằm suy tư có vẻ khá lạc lõng.
Cô có một cảm giác kì lạ, không sao diễn tả được. Trong suốt quá trình thẩm vấn, biểu hiện của Giang Tiểu Thất thật sự quá mức bình tĩnh, lạnh nhạt, không giống với hung thủ điên cuồng bị thiêu đốt bởi hận thù mà hồ sơ tâm lý tội phạm của cô đã khắc họa. Điều thể hiện rõ nhất trên người cô ta là sự bình tĩnh, lạnh nhạt thấy chết cũng không sờn.
Lạnh nhạt có thừa, căm hận lại không đủ.
Hách Nhân đi khám nghiệm hiện trường trở lại, thấy Điêu Thư Chân mặt ủ mày chau thì vỗ vỗ vai cô: “Người anh em, thả lỏng chút đi. Xem ra giờ vụ án này đã xong đâu đấy hết rồi, tối nay cuối cùng cũng được ngủ ngon. Cô lập công lớn đấy, nhất định phải ăn mừng ra trò mới được!”
Điêu Thư Chân lắc đầu nói: “Tôi cứ cảm thấy không đúng lắm.”
Hách Nhân sa sầm mặt, thấp giọng nói: “Hầy, mấy người học tâm lý học các cô lúc nào cũng nhạy cảm. Dù là vật chứng, khẩu cung hay động cơ gây án của nghi phạm, tất cả đều khớp với tình trạng ở hiện trường rồi. Nếu cô ta không phải hung thủ thì sao lại biết rõ như vậy? Rồi những vật chứng ấy lại từ đâu ra? So với năng lực phản trinh sát mạnh mẽ của cô ta mà nói thì việc cô ta sa lưới có vẻ giống ngoài ý muốn, nhưng chúng ta cũng đâu có ngồi không! Ít ra cũng phải kể đến công của người anh em là cô đây chứ!”
Điêu Thư Chân cười khổ: “Nhưng tình trạng của cô ta lại không khớp với bản phác họa tâm lý tội phạm của tôi lắm, hình như có gì đó sơ xuất…”
Hách Nhân hạ giọng nói: “Lão Điêu, cô cái gì cũng tốt hết, nói về năng lực thì tôi cũng phải bái phục, chỉ là có đôi lúc không được khôn khéo lắm. Giờ cả giới truyền thông và công chúng đều đang tập trung chú ý vụ án này, lãnh đạo cũng hết sức quan tâm, dăm ba bữa lại gây áp lực. Nếu bắt được hung thủ thì tất cả chúng ta đều nở mày nở mặt. Còn không bắt được, xin lỗi, ít nhất là tôi đây sau này phải ăn không ngồi rồi, này không có gì phải bàn.”
“Nếu cô lo bản phác họa tâm lý tội phạm của mình có sai sót thì không cần phải lấn cấn đâu, vốn phác họa đã là phỏng đoán chủ quan rồi.” Hách Nhân nháy mắt mấy cái với cô, “Dù có sai thì đó cũng là khuyết điểm nhỏ nhoi không che khuất được ưu điểm lớn lao. Đấy, bọn tôi đã căn cứ vào phỏng đoán của cô mà đoán được hành động tiếp theo của hung thủ, từ đó tóm gáy cô ta đấy thôi. Lão Điêu, cái này phải kể đến công cô. Cô còn trẻ như thế, lại nắm giữ kỹ thuật tiên tiến mà người khác không có, tương lai ắt sẽ tươi sáng, đầy triển vọng. Cần gì phải sinh sự trong khi tất cả mọi người đang vui mừng như thế?"
Mặt Điêu Thư Chân trầm hẳn, đôi mày liễu hơi nhướng, trong lòng bùng lên một ngọn lửa, chực chờ lao ra. Đúng lúc này, điện thoại của Hách Nhân đổ chuông. Anh ta vội chạy đi thực hiện một số công việc tiếp sau của vụ án, để lại Điêu Thư Chân đứng đó. Ngọn lửa trong lòng cô không có chỗ bùng phát, càng cháy càng lớn, thiêu đốt khiến cổ họng cô khô khốc, trong lòng nóng hừng hực. Điêu Thư Chân bực dọc đi qua đi lại trong hành lang Cục Cảnh sát thành phố C như một con thú nóng nảy bị cầm tù.
Không sai, lời Hách Nhân nói không sai… Hiện tại, tất cả chứng cứ đã đầy đủ hết, còn có vật chứng vô cùng xác thực, vụ án này có thể nói là ván đã đóng thuyền, bằng chứng sừng sững như núi. So với nó, mối nghi ngời của Điêu Thư Chân có vẻ rất dễ lung lay.
Buồn cười, bọn tôi đã bắt được cả hung thủ thật sự, cái thứ hồ sơ tâm lý tội phạm có chút tác dụng nhưng không mấy gì đáng tin của cô có thể dẹp đi được rồi. Đấy là suy nghĩ của phần lớn những thành viên trong Tổ Chuyên án mà đại diện là Hách Nhân.
Tối đến, các thành viên Tổ Chuyên án ăn một bữa cơm đơn giản ở ngoài. Suy tính đến chuyện lát nữa mọi người còn phải về làm việc nên chỉ gọi ít đồ ăn ở một quán nhỏ trong khu phố cũ phía sau Cục Cảnh sát, làm buổi liên hoan. Cũng không phải rầm rộ gì mà chỉ muốn động viên mọi người một chút, đồng thời ăn mừng vì hung thủ đã sa lưới.
Trong bữa tiệc, Hách Nhân thay đổi hẳn thái độ trước kia, cực kì sùng bái hồ sơ tâm lý tội phạm của Điêu Thư Chân, cứ tấm tắc khen mãi không thôi, quy phần lớn công lao trong việc bắt giữ hung thủ cho cô. Đối với sự nhiệt tình ấy, Điêu Thư Chân thật sự ăn không tiêu, vội khiêm tốn từ chối, song vẫn không tránh được mấy người bạn Tổ Chuyên án luân phiên mời rượu.
Điêu Thư Chân đỏ hết cả mặt, hướng ánh mắt cầu cứu sang Tống Ngọc Thành ngồi bên cạnh. Giọng nói trong trẻo, mát lạnh của Tống Ngọc Thành nghe rõ mồn một giữa khung cảnh náo nhiệt, ầm ĩ: “Chị ấy không được đâu, để tôi uống thay.” Điêu Thư Chân nhìn qua với sự cảm kích.
Tống Ngọc Thành trời sinh đã có phong thái lạnh nhạt, thanh nhã mà lãnh cảm, cộng thêm quanh năm suốt tháng toàn làm việc với tử thi, đẹp thì đẹp thật đấy nhưng lại có cảm giác lạnh lùng người sống chớ gần, người bình thường không cảm nổi. Nói là uống thay nhưng các thành viên trong Tổ Chuyên án cũng không dám ép như lúc ép Điêu Thư Chân mà chỉ lễ phép mời rượu. Không khí có vẻ rất hòa thuận.
Điêu Thư Chân mượn cớ ra ngoài hóng gió cho bay bớt men say mà chuồn khỏi quán ăn. Bước trên đường, dáng đi lảo đảo chân nam đá chân chiêu cùng với gương mặt say khướt mắt lờ đờ của cô lập tức biến đâu mất dạng. Cô thẳng lưng, ánh mắt trở nên rõ ràng, sắc bén, chân bước vội về phía Cục Cảnh sát thành phố C.
Trong phòng thẩm vấn của Cục, Điêu Thư Chân nương danh nghĩa nghiên cứu tâm lý học tội phạm, phải năn nỉ ỉ ôi mấy bận mới tranh thủ được cơ hội gặp Giang Tiểu Thất.
Mà cũng chỉ có mười phút.
Khi ở khoảng cách mặt đối mặt, sự bình thản, thờ ơ của Giang Tiểu Thất có vẻ càng mãnh liệt. Hẳn vì nguyên nhân bệnh tật nên cô ta cực kì ốm yếu, như thể lớp quần áo mỏng trên người cũng nặng đến mức cô ta không sao chịu nổi. Điều kì quái chính là nơi giữa mày cô ta hoàn toàn không nhìn đến vẻ đau khổ, buồn bã của người bệnh lâu năm mà ngược lại, trong đôi mắt thoáng u buồn kia, sự thương hại với chúng sinh đang lầm than, khổ ải và hờ hững như thần phật lìa xa trần thế còn nổi bật hơn cả.
Tương tự Điêu Thư Chân, đôi mắt kia cũng đang âm thầm quan sát cô. Các cô đang nhìn trộm lẫn nhau, như hai con thú hoang oan gia ngõ hẹp đang phán đoán thực lực của đối thủ trước khi ra tay.
“Tại sao lại giết người?” Điêu Thư Chân tựa vào cạnh cửa, phun một vòng khói lên trần nhà.
“Nguyên nhân tôi đã nói rồi.” Gương mặt Giang Tiểu Thất bình thản, ung dung, vẫn mang nụ cười nhạt ôn hòa, “Diệp Cửu bị những kẻ đó hại chết. Tôi hận bọn họ thấu xương. Với cả, vốn tôi cũng không sống được bao lâu, trước khi chết xem như giúp Diệp Cửu hoàn thành tâm nguyện cuối cùng vậy.”
Điêu Thư Chân cẩn thận nắm bắt những biểu cảm của Giang Tiểu Thất. Nhưng dù cô có hỏi gì, Giang Tiểu Thất cũng trả lời trôi chảy, nét mặt bình tĩnh hệt như mặt sông không chút sóng gợn, ánh trăng tròn vẹn lơ lửng nơi ấy, lặng lẽ tưởng chừng như đã chết.
“Thôi, chuyện vụ án đã xong xuôi cả rồi, không còn gì để nói nữa.” Điêu Thư Chân đổi sang bộ mặt tươi tắn, thoải mái. Cô cười nói: “Nói nào ngay, hai ta còn là bạn cùng trường nữa đấy. Tôi cũng học ngành Tâm lý học đại học Z, chỉ lớn hơn cô hai khóa.”
“Có lẽ lúc còn ở trường, chúng ta đã từng gặp nhau.” Điêu Thư Chân thử nói.
“Tôi biết chị.” Giang Tiểu Thất bình tĩnh trần thuật, “Bản lĩnh đọc vị người khác chuẩn xác của đàn chị họ Điêu, lúc ở đại học đã khá là có tiếng. Chị và chị Tống là nhân vật lẫy lừng của trường chúng ta cơ mà. Có đàn em nào chưa nghe sự tích huy hoàng của hai chị đâu chứ?”
“Quá khen, quá khen. Không dám nhận, không dám nhận.” Điêu Thư Chân mỉm cười, ý cười chưa chạm đến đáy mắt, “Nếu đã xem nhẹ sinh tử, bình thản, biết gì là nói hết, không có nửa lời giấu giếm…”
“Vậy tại sao cô lại dùng thuốc ức chế thần kinh mặt? Cô sợ tôi nhìn ra cái gì từ gương mặt cô sao? Tôi có thể cho rằng cô đang giấu giếm điều gì đó không nhỉ?” Điêu Thư Chân xoáy sâu vào gương mặt đối phương. Ánh mắt sắc bén như muốn đâm một lỗ trên người cô ta.