Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Rượu vang đắt đỏ đổ thành vũng trên sàn, tỏa ra hương thơm nồng nàn say lòng người, đoán chắc giá mỗi chai không dưới một ngàn đồng. Hoa tươi dập nát dưới đất, in dấu chân chằn chịt khi mọi người tháo chạy. Bàn tiệc đầy những món ăn sang quý chỉ có một phần rất ít được động đến.
Điêu Thư Chân cẩn thận tránh đi những dấu vết ấy, lòng trầm xuống. Dấu vết ở hiện trường lộn xộn như thế, e là rất khó để nhân viên khám nghiệm hiện trường của thành phố C tìm được manh mối có giá trị. Thật sự có quá nhiều yếu tố gây nhiễu.
Sân khấu trình chiếu dài mười mét, rộng năm mét, cao chừng ba mươi centimet, đằng sau là màn hình LED. Tại góc đông nam của sân khấu là một túi đồ màu đen bốc mùi quái dị, vô cùng nổi bật.
Điêu Thư Chân nhấc dây cảnh giới. Mới chỉ nhìn thoáng qua thôi mà cô đã cảm thấy dạ dày không được ổn lắm, như có một bàn tay nắm lấy nó mà dốc ngược xuống, toan trút hết mọi thứ bên trong ra.
Túi nilon trong suốt rách một lỗ, những lát thịt trắng hếu lòi ra từ chỗ rách. Mùi thịt chín ập về phía cô, xen lẫn trong đó là một mùi khét như đồ nướng.
Điêu Thư Chân không nhịn được mà nôn khan mấy tiếng, song vẫn tiến lên phía trước, mang bao tay xem xét cẩn thận. Khúc ngón tay trong bọc bất thình lình xuất hiện trước mắt. Chiếc nhẫn kim cương vốn lộng lẫy, sáng chói giờ nhầy nhụa máu thịt, hệt một mảnh pha lê vỡ lấy ra từ thùng rác.
Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa.
Tống Ngọc Thành nhìn sắc mặt chợt trở nên trắng bệch của Điêu Thư Chân, nhẹ giọng nói: "Chỗ này giao cho pháp y tụi em đi."
Điêu Thư Chân bịt mũi miệng, bước vội ra ngoài một cách chật vật. Mãi đến khi ói đến trời đất quay cuồng, suýt chút nữa ói ra cả mật xanh mật vàng thì cảm giác buồn nôn kia mới hơi dịu xuống.
Một chai nước đã vặn mở nắp chìa qua. Điêu Thư Chân từ từ ngồi dậy, ngước mắt nhìn lên, không ngờ lại là Hách Nhân.
Điêu Thư Chân đẩy chai nước kia ra theo phản xạ có điều kiện. Căn cứ nguyên tắc thua người không thua trận, cô nói một cách nghiêm túc: "Hôm qua ăn sình bụng, giờ ói ra mới đỡ hơn chút đỉnh. Để anh cười rồi."
Hách Nhân bĩu môi: "Hầy, cô ra vẻ làm gì chứ, lúc mới thấy hiện trường tôi cũng nôn. Mẹ nó, bị nồi áp suất hầm nhừ hết rồi. Đời này không bao giờ tôi ăn sườn hấp gạo rang nữa."
Hai người nhìn nhau, mấy chữ "sườn hấp gạo rang" khơi dậy hình ảnh tởm lợm kia, cảm giác buồn nôn vượt quá sức chịu đựng của con người một lần nữa dâng trào. Mỗi người lại ôm một gốc cây, tiếp tục nôn ọe.
Mãi một lát sau, cả hai mới nguôi đi phần nào.
Điêu Thư Chân súc miệng bằng nước khoáng, hỏi: "Căn cứ vào tình hình điều tra ban đầu của các anh thì lúc mất điện, trên màn hình LED đã xuất hiện một số hình ảnh riêng tư của các cô gái..."
Hách Nhân đưa một túi vật chứng sang, bên trong có ảnh in ra từ hình các vị khách đã chụp được.
Trên ảnh chi chít những hình hoặc là máu me, hoặc là những chỗ kín lỏa lồ, khiến người ta nhìn qua thôi đã thấy buồn nôn.
Điêu Thư Chân nghiêm mặt, xem hết từng tấm một từ trên xuống dưới, càng xem sắc mặt càng âm trầm.
Ngày 28 tháng 4, phân cục Hoa Đô trực thuộc Cục Cảnh sát thành phố C nhận được tin báo án. Hiện trường vứt xác là tầng một khách sạn quốc tế Hải Thiên, nơi diễn ra hôn lễ của con gái một tập đoàn Chu thị, Chu Liễm Diễm. Người báo án khai tại nơi tổ chức hôn lễ phát hiện một túi nilon lạ, bên trong có rất nhiều miếng thịt chín. Chú rể Âu Dương Thuận Phong không xuất hiện tại nơi tổ chức hôn lễ đúng giờ. Nghi thức hôn lễ từng bị gián đoạn một lần vì sự cố mất điện. Trong lúc mất điện, trên màn hình xuất hiện rất nhiều ảnh chụp những chỗ kín của phụ nữ và hình ảnh tự làm hại bản thân. Có người đã xâm nhập vào máy tính ở sân khấu trình chiếu thông qua hệ thống mạng chung của khách sạn. Tại công tắc nguồn điện, không tìm được dấu vân tay hay dấu chân có giá trị.
Sau khi hệ thống chiếu sáng được khôi phục, có một túi nilon màu đen phía bên sân khấu. Anh Hoàng XX, nhân viên an ninh của nhà họ Chu tiến lên xem xét, phát hiện một khúc ngón tay bị đứt mang chiếc nhẫn cưới được đặt riêng nằm dưới đáy túi nilon. Sau khi giám định, xác định là ngón áp út tay trái. Qua quá trình kiểm tra, đối chiếu với DNA trên những vật phẩm cá nhân của Âu Dương Thuận Phong và nhận định từ vị hôn thê Chu Liễm Diễm, có thể xác định ngón tay bị đứt là của chú rể Âu Dương Thuận Phong. Vì nơi tổ chức hôn lễ không phải hiện trường đầu tiên, hơn nữa lại quá đông người, thành phần phức tạp, qua kiểm tra, xử lí video theo dõi và dấu chân tại hiện trường vẫn chưa phát hiện manh mối gì đặc biệt.
Căn cứ tình hình những khối xác vụn phát hiện tại hiện trường thì số mảnh thi thể trong túi nilon lên đến hơn ba trăm mảnh, bước đầu suy đoán dụng cụ chặt xác là một con dao nhọn một lưỡi. Những mảnh thi thể đã bị nấu chín nhưng vẫn có thể thấy được mặt cắt rất gọn ghẽ. Không thể tiến hành xác định những điểm đặc trưng như chiều cao, giới tính, tuổi tác dựa trên cấu trúc giải phẫu và xương, không xác định được nguyên nhân tử vong.
Theo điều tra của cảnh sát về hành tung của Âu Dương Thuận Phong trong 24 tiếng trước khi vụ án xảy ra thì lần cuối cùng nạn nhân xuất hiện trên video theo dõi là vào 21:46 phút hôm trước. Nạn nhân đi bộ trên đường Bách Chí khu Đông thành phố C, đến một nhà nghỉ nhỏ gần đó. Nhưng khi lấy lời khai từ tiếp tân của nhà nghỉ thì lại không có ai tên Âu Dương Thuận Phong thuê phòng.
Mãi đến khi cảnh sát đưa hình Âu Dương Thuận Phong ra, tiếp tân mới phát giác thật sự có một người đàn ông đăng kí thuê phòng, nhưng trên căn cước đăng kí lại tên là Lý Bình. Tiếp tân nói Lý Bình đến một mình, không đi cùng ai khác. Nhà nghỉ đã rất cũ, hành lang thông với chung cư xung quanh, nhiều lối ra vào mà lại không có camera theo dõi. Qua quá trình kiểm nghiệm dấu chân và vân tay có ở hiện trường, tạm thời chưa phát hiện manh mối có giá trị. Mặt đất có mấy vết bánh xe của vali hành lí.
Manh mối quý giá này đã cung cấp cho cảnh sát một gợi ý, từ đó tiến hành điều tra kĩ thân phận của Âu Dương Thuận Phong, không ngờ lại có phát hiện kinh người. Cái gọi là phần tử trí thức cấp cao làm công việc được bảo mật trong quân sự hóa ra chỉ là một công nhân bình thường tốt nghiệp trường cao đẳng, lương tháng xấp xỉ ba nghìn.
Hắn không phải Âu Dương Thuận Phong, mà là Lý Bình.
Người như vậy, bất luận là địa vị xã hội hay bối cảnh gia đình đều không xứng với con gái một của chủ tịch Chu. Hắn đã trở thành vị hôn phu của Chu Liễm Diễm bằng cách nào, điều này rất đáng để điều tra.
Phòng số 303 trong nhà nghỉ là hiện trường gây án thứ nhất. Cảnh sát tìm được tóc và tổ chức da của Lý Bình trên gối nằm và ga trải giường, những dấu vết khác đều thuộc về khách từng vào ở phòng này. Sau khi loại trừ hiềm nghi từng người, cuối cùng vẫn chưa tìm được manh mối có giá trị. Không phát hiện hung khí hay vật đựng thuốc mê.
Trong cuộc họp chuyên án, Hách Nhân đại diện cho Cục Cảnh sát thành phố, tiến hành phân tích dựng lại hiện trường. Chập tối hôm trước ngày cưới, nạn nhân lái xe rời khỏi nhà họ Chu, sau đó đỗ tại bãi đỗ xe cách nhà nghỉ 4.5km rồi đi bộ đến nhà nghỉ, hẹn người nào đó phát sinh quan hệ tình một đêm.
Hách Nhân cho rằng đây là một vụ mưu sát đã được lên kế hoạch từ trước. Hung thủ lợi dụng tính trăng hoa của nạn nhân Lý Bình, dụ Lý Bình đến gặp trong phòng ở nhà nghỉ, sau đó khống chế nạn nhân rồi dùng vali hành lí cỡ lớn đưa Lý Bình lúc này đã bất tỉnh đi. Sau khi đã hoàn thành việc giết người, chặt xác ở địa điểm nào đó, sang hôm sau, hung thủ lại vứt những mảnh thi thể tại nơi tổ chức hôn lễ.
Để hoàn thành cuộc mưu sát này, hung thủ đã tốn rất nhiều công sức. Giết người, chặt xác, rồi lại còn vứt xác tại hôn lễ. Phương thức có tính định hướng như thế khiến cảnh sát hoài nghi động cơ của hung thủ xuất phát từ ý định trả thù, là hậu quả mà những mối nợ tình của Lý Bình gây ra.
Về cơ bản thì Điêu Thư Chân tán thành với ý kiến của Cục Cảnh sát thành phố C. Tuy nhiên, cô lại không cho rằng đây chỉ là một vụ trả thù do mâu thuẫn tình cảm trai gái đơn thuần. Từ những manh mối đang nắm giữ thì Lý Bình quen thói trăng hoa, đêm trước ngày cưới cũng không biết chừng mực, chắc chắn là đeo vô số nợ tình, rất dễ xảy ra chuyện ngay thời điểm mấu chốt là lúc kết hôn.
Nhưng hiện trường lại được thu dọn sạch sẽ như thế, có thể nói không một kẽ hở. Hung thủ là một người vô cùng bình tĩnh, chu đáo và tinh tế, có ý thức phản trinh sát cực cao.
Đây không phải chuyện mà những cô nàng kích động, bị phụ tình nên thương tâm, oán trách kia có thể hoàn thành.
So với điều đó thì Điêu Thư Chân cảm thấy hứng thú với thân phận của Âu Dương Thuận Phong, cũng chính là Lý Bình, hơn. Những bức ảnh được chiếu tại hiện trường hôn lễ rốt cuộc muốn nói lên điều gì?
Điêu Thư Chân nhìn ảnh, mày càng chau chặt. Cô đang đợi tin tức từ phía Tống Ngọc Thành và Khoa Vật chứng của tỉnh, từ đó xác minh một phỏng đoán quan trọng của bản thân.
Cuộc họp chuyên án bên đây thảo luận sôi nổi, Điêu Thư Chân vừa nhìn tài liệu vụ án, vừa phân tâm nghe bọn họ bàn luận. Ánh mắt cô cứ nấn ná tại những bức ảnh hiện trường kia mãi.
Trên cổ tay trắng tuyết, một vết thương chói mắt vạch ngang, máu chảy đầm đìa; trên làn da mịn màng như cánh hoa rạch ra những con chữ đầy nhục mạ; nơi riêng tư vốn chỉ phô bày trước mặt người cực kì thân mật lại bị phơi ra giữa nắng chiều xấu xí như chiến lợi phẩm.
Những hình ảnh mà đối với một số người có thể là kích thích, gợi tình, Điêu Thư Chân chỉ cảm thấy kinh tởm lạ thường.
Những cô gái ấy đã bị chụp số ảnh này trong tình huống nào? Họ bị Lý Bình dụ dỗ hay ép buộc? Quan hệ của họ với Lý Bình là gì?
Cùng với, Điêu Thư Chân chú ý đến một chi tiết: những bức ảnh này đều không lộ mặt. Dường như hung thủ chỉ muốn lên án hành vi phạm tội của Lý Bình, lại cẩn thận giữ kín thông tin của nạn nhân. Điểm này khiến cô thấy rất thú vị.
Khác với những trang tin bất lương đưa tin về vụ án cưỡng hiếp nhằm kiếm tương tác, làm mờ hình tội phạm nhưng lại đưa hình người bị hại lên để độc giả bình phẩm, soi mói, thiện ý và tố chất hung thủ bày ra hoàn toàn trái ngược với thủ đoạn tàn nhẫn hắn sử dụng với nạn nhân.
Càng lúc càng thú vị.
Trong trường hợp không có đủ chứng cứ như hiện tại, tổ chuyên án thiên về khả năng hung thủ lên kế hoạch giết người nhằm mục đích trả thù hơn. Có thể là người quen, có mâu thuẫn tình cảm với nạn nhân nên mới giết người chặt xác vào đêm trước hôn lễ cho hả giận. Cũng không loại trừ khả năng vị hôn thê căm ghét cái tính trăng hoa của nạn nhân nên mướn người sát hại. Vậy nên, cần tập trung điều tra những mối quan hệ xã hội của nạn nhân.
Điêu Thư Chân nghiêm túc lắng nghe, song lại không nhịn được mà lắc đầu, mặt thoáng vẻ không đồng tình.
Trùng hợp sao mà lúc ấy Hách Nhân cũng nhìn sang bên này, thế là anh ta dò hỏi: "Lão Điêu, cô có suy nghĩ gì thì cứ nói đi, đừng có xụ mặt im im ngồi đó. Trong bụng nhiều chủ ý lắm mà."
Sau khi đưa nhau chai nước dưới tán cây tại hiện trường vụ án, quan hệ của hai người đã không còn gay gắt như trước nữa.
Điêu Thư Chân không cam lòng yếu thế, lên tiếng đáp lễ: "Anh nói động cơ của hung thủ là trả thù, tôi đồng ý. Nhưng suy nghĩ của anh có thể sẽ không giúp ích cho việc phá án."
Hách Nhân khoanh tay trước ngực, nghi hoặc hỏi: "Tại sao?"
"Cuộc thảo luận của mọi người xem nhẹ một vấn đề mấu chốt, đó chính là Âu Dương Thuận Phong, hoặc nên gọi là Lý Bình, rốt cuộc anh ta là ai? Anh ta chỉ là một người bình thường, làm sao chiếm được trái tim của tiểu thư nhà họ Chu?" Điêu Thư Chân hỏi ngược lại.
"Cái này... đúng là không được bình thường lắm. Nhưng mấy chuyện tình cảm này làm gì có quy luật. Không phải người ta hay nói yêu vào ngu ra đấy sao? Với cả, giờ cũng đâu còn là xã hội phong kiến nữa. Nhà họ Chu gia tài bạc triệu, chọn một cậu con rể bình thường hình như cũng đâu có sao." Hách Nhân nói.
"Được, tôi tạm bỏ qua nghi vấn này." Điêu Thư Chân nói, "Vậy nói đến những mảnh thi thể bị vứt ở hiện trường, rốt cuộc tại sao hung thủ phải chặt thi thể ra lụn vụn như thế?"
"Chắc là muốn né tránh quá trình điều tra, khiến chúng ta không tìm được nguồn gốc thi thể." Một cảnh sát nói.
"Không đâu. Nếu thật sự không muốn để chúng ta biết nguồn gốc thi thể thì cần gì phải tốn công tốn sức, còn mạo hiểm vứt thi thể tại nơi tổ chức hôn lễ như thế? Hơn nữa còn để lại khúc ngón tay cụt có đeo nhẫn. Rõ ràng hung thủ đang nói cho chúng ta biết rằng những mảnh thi thể đó chính là Lý Bình." Điêu Thư Chân nghiêm túc nói.
"Nói tới nói lui, vòng xuôi vòng ngược, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Hách Nhân kéo cổ áo, lộ vẻ mất kiên nhẫn.
"Chờ một chút." Điêu Thư Chân cười cười, "Chứng cứ chứng minh phỏng đoán của tôi sẽ xuất hiện ngay thôi."