Trở về nhà từ buổi lễ trao quyết định thăng cấp bậc hàm, trên tay cầm theo một chiếc bánh kem Red Velvet, y mệt mỏi tiến vào tư phòng. Chưa vội cởi giày, y nhanh chóng bước đến tủ kính, lấy chai rượu Vang 816 Primitivo Di Manduria và rót ra hai chiếc ly. Mọi thứ diễn ra trong im lặng. Tiếp đến, y mang theo bánh kem cùng hai ly rượu Vang, ngồi xuống chiếc ghế sopha màu đen nhung. Trước mặt y, màn hình máy chiếu đang được bật ở chế độ chờ.
Cô đơn. Tĩnh mịch.
"Tôi đã được thăng cấp. Bây giờ là Phó Sở trưởng."
Y thầm thì, tự sự trong căn phòng trống vắng. Thế nhưng lại như đang nói chuyện với ai đó.
"Cấp dưới tổ chức cho tôi một bữa tiệc khuya, nhưng tôi đã nhất quyết không tham gia. Tôi muốn nhanh chóng trở về nhà, tôi không muốn trải qua thời khắc giao ngày ở bên ngoài."
Đồng hồ cũ trên tường điểm qua số mười hai, tiếng "boong" báo hiệu thời điểm nửa đêm đã đến. Với tay lấy bật lửa trên bàn kính trước mặt, y thắp lên một cây nến được cắm ở giữa chiếc bánh kem. Chầm chậm chắp hai bàn tay trước ngực, y nhắm mắt ước nguyện.
"Tôi muốn cậu trở về."
Mở mắt, y thổi tắt nến.
Màn hình máy chiếu đã bắt đầu hiện những thước ảnh quen thuộc, y ngả lưng vào ghế, một mình thưởng thức bánh kem và rượu ngon. Nhưng y không cảm thấy được vị ngọt của bánh, nơi đầu lưỡi chỉ lưu lại vị chát đắng của rượu Vang.
"Hai mươi năm nay, tôi chưa bao giờ quên sinh nhật của chúng ta một lần nào nữa. Tôi không hy vọng cậu có thể tha thứ cho tôi, nhưng mà cậu có thể trở về không, trở về và mắng chửi tôi thế nào cũng được."
Đêm nay, ánh trăng bị mây che lấp, cả bầu trời đêm tối đen, không có lấy một mảy may tia sáng nào. Như mọi năm, y sẽ đơn độc ngồi trong tư phòng đến tận khi hừng đông, sau đó sẽ chuẩn bị quay về Sở Cảnh sát và ở lại đó gần như cả năm dài đằng đẵng.
- --
Sở Cảnh sát Tây Cống
Hoa Bích Dật đánh tay lái, thuần thục rẽ vào bãi đậu xe đông kịt của Sở Cảnh sát. Rạng sáng, sau khi đưa được Đỗ Quân Nghi về nhà, cậu thật sự mệt bở hơi tai nên đã nhắn tin cho Tiêu Nhất Ninh báo rằng hôm nay nếu không có gì đặc biệt thì sẽ đến văn phòng vào buổi chiều. Vốn dĩ muốn tịnh dưỡng, bổ sung cho bản thân một giấc ngủ chất lượng, ai có ngờ sáng sớm, Mia đã tìm được cách khống chế điện thoại cá nhân của Hoa Bích Dật, cài đặt báo thức ầm ĩ, thành công lôi cậu từ giường ngủ êm ái phải chạy đến Sở Cảnh sát.
Ôm một bụng tức giận trong người, Hoa Bích Dật bước vào thang máy đi lên tầng mười ba. Khi đi gần đến cửa phòng họp, cậu ngạc nhiên phát hiện mọi người đã tập hợp đầy đủ, "Xem ra không phải chỉ có mình bị phá đám.", Hoa Bích Dật nhủ thầm.
Tiêu Nhất Ninh tinh ý phát hiện Hoa Bích Dật đang ở bên ngoài, lập tức đứng dậy mở cửa cho cậu, "Hoa Bích Dật cũng đến rồi, chúng ta vào họp thôi."
"Điều tra được nguồn gốc của váy cưới rồi sao?" Hoa Bích Dật nhận lấy ly cà phê nóng từ trên tay Mia, lơ là hỏi.
"Vẫn chưa tìm ra được. Nhưng mà, muốn cho cậu xem cái này. Có thể sau khi xem xong, chúng ta sẽ tìm ra được manh mối gì đó."
Câu nói của Tiêu Nhất Ninh khiến cho Hoa Bích Dật tò mò, "Thật sao! Cái gì thế?"
Mia ngay lập tức chạy đến bên cạnh Hoa Bích Dật, đưa máy tính bảng cho cậu. Màn hình hiển thị giao diện mạng xã hội Facebook, có một tấm hình mà ai đó đã đăng lên. Hoa Bích Dật chăm chú nhìn, liền nhận ra đây là tấm hình cưới của Đỗ Quân Nghi và Tiểu Mễ. Đêm qua, sau khi rời khỏi đền Tư Niệm, hai người bọn họ đã đi uống với nhau vài ly. Đỗ Quân Nghi say đến mất nhận thức, nhất quyết muốn đăng tấm ảnh này lên, còn ép buộc Hoa Bích Dật ấn nút thả tim thì mới cho cậu ra về.
Nhưng Hoa Bích Dật không hiểu, hình cưới của Đỗ Quân Nghi thì có liên quan gì đến chiếc váy cưới hoa Tử Đằng mà họ đã nhận được.
"Cậu quen biết người này sao?" Tiêu Nhất Ninh ôn tồn hỏi. Hoa Bích Dật mơ hồ, chỉ đành gật đầu.
Tiêu Nhất Ninh phóng to ảnh trong màn hình, chỉ vào một điểm mờ nhỏ trên chiếc voan cưới Tiểu Mễ đang đội, "Cậu có thấy quen không?"
"Anh có gì thì cứ nói thẳng đi, tôi không hiểu gì cả!"
"Sáng nay lúc đang kiểm tra tin tức trên Facebook, tôi vô tình nhìn thấy tấm hình này. Tôi cảm thấy hoa văn trên chiếc voan đội đầu này rất quen mắt nên đã nhờ Mia gửi thêm vài tấm hình chụp chiếc voan chúng ta đang có. Mọi người nhìn đi, có phải hoa văn rất giống nhau không?"
Trên bàn dài trong phòng họp đã đặt chiếc voan của váy cưới hoa Tử Đằng và hình ảnh phóng to của chiếc voan Tiểu Mễ đang đội. Toàn đội cùng nhau đánh giá, qua vài lượt thì đều nhận thấy hoa văn trên hai chiếc voan quả thật có cảm giác rất giống nhau. Tuy nhiên, do hoa văn trên chiếc voan của Tiểu Mễ quá mờ, đội chuyên án không ai dám khẳng định chắc chắn.
"Vậy nên, tôi muốn nhờ cậu hỏi giúp Đỗ Quân Nghi xem có thể cung cấp cho chúng ta thông tin về chiếc áo cưới mà vợ cậu ấy đã mặc năm đó không?"
Hoa Bích Dật trầm ngâm, tình trạng đêm qua cho thấy Đỗ Quân Nghi vẫn chưa thoát khỏi sự ra đi vĩnh viễn của Tiểu Mễ, nếu bị bắt buộc phải nhớ lại chuyện năm đó có thể sẽ khiến cho Đỗ Quân Nghi không chống đỡ nổi.
"Ừ thì... Đỗ Quân Nghi là bạn thân của tôi..." mọi người khi nghe Hoa Bích Dật nói thế thì thở phào, nhưng chưa kịp vui mừng lâu thì đã nghe cậu nói tiếp, "Nhưng tôi không chắc Quân Nghi sẽ có thể giúp đỡ chúng ta."
"Tại sao?" Mia vô thức hỏi.
"Ba năm trước sau khi đám cưới kết thúc, Tiểu Mễ, cũng chính là vợ của cậu ấy, bị bắt cóc tống tiền. Lúc cảnh sát cài người đến địa điểm bọn chúng đang giam giữ Tiểu Mễ để giao tiền chuộc, không biết vì lý do gì mà tin tức bỗng nhiên bị lộ. Bọn bắt cóc sợ tội nên đã bỏ trốn và cho nổ bom toàn bộ tòa nhà bỏ hoang kia. Tiểu Mễ chết khi vẫn còn mặc trên người váy cưới trong hình chụp. Hôm qua là kỷ niệm ngày cưới của bọn họ."
Cả gian phòng lặng đi sau khi nghe câu chuyện Hoa Bích Dật vừa kể, không một ai dám hít thở mạnh, nỗi bi thương lan ra âm ỉ trong lòng mỗi người. Sự việc năm đó mang tính nghiêm trọng cao, tổn thương gây ra cho người ở lại quá lớn, ai lại đành lòng muốn nhắc về đám cưới ấy với Đỗ Quân Nghi đây.
"Nhưng tôi vẫn sẽ gọi hỏi cậu ấy thử. Tôi nghĩ đã đến lúc cậu ấy cũng cần phải đối mặt và vượt qua cú sốc này. Tiểu Mễ cũng không thể sống trở lại nữa."
Lúc Hoa Bích Dật đi ra ngoài gọi điện thoại cho Đỗ Quân Nghi, tất cả thành viên còn lại của đội chuyên án đều vô cùng lo lắng. Xét đến cách nói chuyện không nể nang điều gì của Hoa Bích Dật, họ nghĩ khả năng cao Đỗ Quân Nghi sẽ không đồng ý giúp đỡ.
"Nửa tiếng nữa Quân Nghi sẽ đến đây. Mấy người không cần nhìn tôi với ánh mắt như nhìn một tên phá hoại như vậy. Tôi là chuyên gia tâm lý, tôi biết cách khiến cậu ấy đồng ý giúp đỡ."
Không ai lên tiếng phản đối, nhưng Chloé thì bĩu môi, thẳng thừng chế giễu bộ dáng tự cho mình là đúng của Hoa Bích Dật.
Nửa tiếng sau, Đỗ Quân Nghi thật sự xuất hiện trong phòng họp của đội chuyên án, đầu tóc, quần áo chỉnh tề như đi đến nơi làm việc. Tuy nhiên, mọi người đều nhận thấy tinh thần của Đỗ Quân Nghi rất kém, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng, ánh mắt cũng lộ ra sự mệt mỏi.
"Chào mọi người, tôi là Đỗ Quân Nghi."
Tất cả thành viên của đội chuyên án đều lên tiếng chào lại, ai ai cũng tận lực không nhìn Đỗ Quân Nghi bằng ánh mắt thương cảm, tránh cho cậu ấy thấy khó xử.
"Hoa Bích Dật có nói cho tôi biết sơ qua về vụ án mọi người đang điều tra, nhưng tôi e rằng khó có thể giúp được cho mọi người. Sau sự việc năm đó, tôi bị sốc nặng phải nằm viện tầm một tuần, lúc tỉnh dậy thì đã không còn nhớ rõ những việc liên quan đến đám cưới nữa. Tôi từng đi bác sĩ tâm lý để khám, họ nói tôi có thể mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn."
Đỗ Quân Nghi ngồi vào một cái ghế gần chỗ mình đang đứng, thành thật trò chuyện. Về chứng rối loạn stress sau sang chấn, trước đây Đỗ Quân Nghi cũng chưa từng nói cho Hoa Bích Dật biết.
Lúc này, mọi người đều nhìn Hoa Bích Dật, thấy Hoa Bích Dật lại đang rơi vào trầm tư.
"Tôi có một cách giúp khơi gợi ký ức của cậu, nhưng cậu phải đồng ý thì tôi mới có thể làm." Hoa Bích Dật đưa tay gãi gãi đuôi chân mày theo thói quen trong vô thức.
Đỗ Quân Nghi bất giác cao giọng hỏi, đôi mắt mở to kinh ngạc, "Có thể sao?"
Nhìn thấy Hoa Bích Dật chắc nịch gật đầu, Đỗ Quân Nghi mừng rỡ ra mặt, như thể cuối cùng cậu cũng đã tìm ra được một tia sáng hy vọng mỏng manh từ đáy vực mơ hồ, "Cứ làm những gì cậu muốn, tôi tin vào khả năng của cậu. Tôi cũng rất muốn nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Mễ khi ấy."
Đỗ Quân Nghi nhắc đến cái tên Tiểu Mễ với tất cả sự dịu dàng trong giọng nói. Sự quyết đoán không do dự của Đỗ Quân Nghi khiến cho những thành viên của đội chuyên án bất ngờ và khâm phục. Phải hiểu rằng, việc khơi gợi ký ức đau thương đối với những người mắc chứng rối loạn stress sau sang chấn thật sự rất nguy hiểm, có thể khiến người đó rơi vào tình trạng khó kiểm soát hơn.
Hoa Bích Dật lại không thấy ngạc nhiên với câu trả lời của bạn thân, cậu gật đầu hài lòng, nhanh chóng sắp xếp để tiến hành việc mình đang muốn làm.
"Con người sẽ lưu trữ ký ức ở một số vùng não, đặc biệt là vùng hồi hải mã. Những tai nạn liên quan đến phần đầu và não sẽ có thể khiến vùng hồi hải mã tổn thương, dẫn đến tình trạng mất trí nhớ. Tuy nhiên, trường hợp của Đỗ Quân Nghi là một dạng cơ chế phòng vệ của con người, nhằm bảo vệ bản thân khỏi những tổn thương tâm lý. Tôi sẽ dùng phương pháp thôi miên Đỗ Quân Nghi để từ đó tìm kiếm hình ảnh, thông tin về những ký ức liên quan đến đám cưới của cậu ấy và Tiểu Mễ. Tôi cần mọi người giúp sắp xếp một căn phòng kín, không có tiếng ồn và ánh sáng quá gắt."
"Ý cậu là phòng khám nghiệm tử thi của tôi à?" Chloé lên tiếng ngay sau khi Hoa Bích Dật vừa dứt lời. Ý kiến của Chloé rất kỳ quặc, nhưng không ai có thể phản bác. Thật lòng xem xét thì toàn Sở Cảnh sát chỉ có nơi làm việc của pháp y là kín tiếng và biệt lập nhất.
Suy nghĩ vài giây, Hoa Bích Dật đồng ý, "Cũng không phải là không được. Tôi cần thêm một cái ghế salon mềm mại, nằm lên có cảm giác dễ chịu thì càng tốt. Ngoài ra, tăng nhiệt độ của máy lạnh lên để phòng ấm áp lại và giúp tôi khử mùi của phòng khám nghiệm, trong đó nặng mùi thuốc tẩy quá."
Kỳ thực thì phòng khám nghiệm tử thi hiện tại cũng không khác mấy so với những gì Hoa Bích Dật đang yêu cầu. Bình thường Chloé hay sử dụng phòng này để nghỉ ngơi, nên bên trong luôn đặt một cái ghế salon dài để nằm ngủ. Mia kiếm thấy một đ lọ nến thơm trong ngăn tủ của mình, liền nhanh chóng mang nó đặt vào bên trong phòng, hy vọng có thể giúp Đỗ Quân Nghi thả lỏng tinh thần.
Sau khi sắp xếp đâu vào đấy, mọi người lui hết ra ngoài, chỉ để lại Đỗ Quân Nghi đang nằm trên cái ghế yêu thích của Chloé và Hoa Bích Dật ngồi ở cái ghế bên cạnh.
Hoa Bích Dật muốn Đỗ Quân Nghi làm quen với không gian mới trong khoảng năm phút, cả hai người chỉ im lặng ở yên vị trí của mình, cũng không có nói chuyện qua lại. Nhưng trong năm phút đó, Hoa Bích Dật đã âm thầm bật một đoạn nhạc không lời với âm lượng rất nhỏ, chỉ đủ để tạo ra tiếng du dương thoáng bên tai.
"Tôi chuẩn bị bắt đầu nhé. Cậu cứ tự nhiên thả lỏng tâm trí, không cần phải suy nghĩ gì cả."
Nghe Hoa Bích Dật từ tốn nói chuyện, Đỗ Quân Nghi cảm thấy có chút mới lạ.
"Chúng ta sẽ cùng nhau đếm đến mười, tôi đếm thành tiếng, cậu đếm nhẩm ở trong lòng. Sau mười tiếng đếm, tôi sẽ búng tay. Cậu nghe được âm thanh ấy thì bắt đầu hồi tưởng lại theo lời tôi kể nhé. Cậu cứ từ từ nhớ lại ngày hôm đó, không cần phải nhớ lại rõ ràng hết mọi việc, chỉ cần nhìn thấy cái gì thì miêu tả lại nó cho tôi biết."
Đỗ Quân Nghi chậm rãi gật đầu. Không biết có phải do tác động của nến thơm và đoạn nhạc hay không, Đỗ Quân Nghi dần cảm thấy lòng thư giãn, đầu óc tĩnh lặng đi rất nhiều.
Theo sự hướng dẫn của Hoa Bích Dật, Đỗ Quân Nghi không chút phòng bị, tập trung đếm thầm từng tiếng ở trong lòng. Tuy chỉ mới quen biết Hoa Bích Dật bốn năm, cũng không được tính là quá lâu, nhưng nếu nói đến những vấn đề về mặt chuyên môn của Hoa Bích Dật, Đỗ Quân Nghi vô cùng có niềm tin.
"Tôi đến hôn lễ của cậu ngày hôm đó, toàn bộ không gian được bày trí rất đẹp, lấy hoa hồng xanh làm chủ đạo, xung quanh thơm ngát mùi hương quyến rũ của loài hoa này. Cậu đang cùng Tiểu Mễ đứng ở giữa một vòng hoa hồng xanh,..."
Những hình ảnh của buổi lễ hôm đó mơ hồ hiện lại trong đầu của Đỗ Quân Nghi, mờ nhạt và rối ren.
"Cậu có thấy Tiểu Mễ không? Cô ấy trông như thế nào?" Hoa Bích Dật nhỏ giọng hỏi.
"Có thấy...Cô ấy rất xinh đẹp. Cô ấy đang cười với tôi rất tươi. Cô ấy còn nói chuyện với tôi..."
Đỗ Quân Nghi nhắm nghiền hai mắt, chậm chạp trả lời câu hỏi của Hoa Bích Dật. Cánh tay của cậu ấy vô thức rụt rè giơ lên giữa không trung, dường như muốn với lấy hình bóng của Tiểu Mễ.
"Tiểu Mễ nói gì với cậu?"
"Cô ấy... cô ấy nói.... Quân Nghi, em rất hạnh phúc, váy cưới này quá đẹp, em thích lắm. Cảm ơn anh đã tặng món quà độc nhất này cho em."
Hoa Bích Dật nhíu mày, lại là 'món quà độc nhất'. Cậu nghĩ ngợi đôi chút rồi hỏi:
"Tại sao Tiểu Mễ lại nói cậu đã tặng cô ấy món quà độc nhất?"
"Bởi vì chiếc váy đó là do chính tay nhà thiết kế lừng danh Alia Schneider làm ra. Mỗi váy cưới của Alia luôn chỉ có một cái, đều là hàng đặt may thủ công riêng biệt."
Nói đến đây, Đỗ Quân Nghi bất ngờ rấm rứt khóc, toàn thân run rẩy. Hoa Bích Dật biết đã đạt đến giới hạn chịu đựng của Đỗ Quân Nghi nên ngay lập tức kết thúc quá trình thôi miên, giúp Đỗ Quân Nghi bình tĩnh lại.
Hoa Bích Dật đem cái tên Alia Schneider cung cấp cho những thành viên khác đang đứng đợi ngoài phòng khám nghiệm, Mia nhanh chóng lên mạng tra thông tin.
"Mọi người sẽ không tra ra được thông tin của ông ấy. Alia Schneider rất cổ quái, ông ấy không bán váy cưới thương mại. Năm đó, Tiểu Mễ hình như cũng vì nghe được lời chỉ dẫn của một người quen nên mới biết đến ông ấy."
Đỗ Quân Nghi đi ra từ trong phòng khám nghiệm, đã lấy lại được dáng vẻ nghiêm chỉnh thường ngày, tinh thần ổn định hơn lúc mới vào văn phòng rất nhiều. Xem ra quá trình thôi miên diễn ra khá thuận lợi, Đỗ Quân Nghi đã bắt đầu nhớ lại những thông tin liên quan đến đám cưới của chính mình.
"May mắn cho mọi người, tôi vẫn còn giữ cách thức liên lạc với Alia. Lúc đó, tôi định đợi khi cậu ta kết hôn thì sẽ giới thiệu ông ấy. Do mất trí nhớ tạm thời nên vô tình quên đi, may là cậu ta vẫn chưa được ai hốt đi."
Vừa nói đùa nhằm trấn an mọi người, Đỗ Quân Nghi vừa rút điện thoại ra tìm kiếm. 'Cậu ta' trong lời nói của Đỗ Quân Nghi không ai khác chính là Hoa Bích Dật. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ cố gắng của Đỗ Quân Nghi thì cũng buông lỏng tâm lý e dè, hùa vào câu nói đùa mang tính mỉa mai kia.
"Tôi vừa gửi email cho ông ấy. Alia nói ông ấy có việc nên có đến Tây Cống vài ngày trước. Nhưng trưa nay sẽ bay đi Đức, hiện đang ở sân bay rồi. Chuyến bay sẽ cất cánh lúc mười hai giờ."
Đồng hồ đang chỉ mười một giờ rưỡi sáng. Bọn họ có khoảng nửa tiếng để phóng đến sân bay ở cách trung tâm Tây Cống khoảng gần ba mươi cây số.
"Vương Kỳ Chiến, cậu làm được không?" Hoa Bích Dật bất chợt quay sang người luôn im lặng nhất phòng để đặt câu hỏi.
Vương Kỳ Chiến ngẩn người vài giây, sau đó gật đầu.
Hoa Bích Dật tiếp tục quay sang Trần Lam Thiên, "Anh muốn ngồi xe hơi hay xe moto?"
Trần Lam Thiên dứt khoát đưa ra quyết định, "Tôi ngồi xe của cậu."
"Em và chị Chloé cũng sẽ ngồi xe hơi. Bên ngoài đang nắng lắm." Mia nhanh miệng giành chỗ.
Rất nhanh, đội hình di chuyển đến sân bay đã được xác định. Hoa Bích Dật sẽ chở hai cô gái và Trần Lam Thiên. Còn Tiêu Nhất Ninh sẽ đi cùng Vương Kỳ Chiến.
Xe hơi của Hoa Bích Dật là loại chỉ có bốn chỗ ngồi. Nhưng dù hàng ghế sau có chật thế nào, cậu cũng không cho phép ai được chuyển lên vị trí ghế phụ. Trong lúc ba người ngồi sau vẫn đang xếp chỗ, Vương Kỳ Chiến đã rồ ga và phóng đi. Tiêu Nhất Ninh bị bất ngờ, không đề phòng liền theo quán tính đổ nhào người về phía Vương Kỳ Chiến. Đội trưởng bị mất thăng bằng, vô thức nắm lấy vạt áo sơ mi đang tung bay trong gió của người cầm lái.
- --
Sân bay quốc tế Tây Cống
Do đã có báo trước với người phụ trách sân bay, khi đội chuyên án vừa đến, đã có cán bộ nhân viên mặt ra tiếp đón, dắt họ vào một phòng họp kín trên lầu. Trong phòng, ngoài trừ vài nhân viên sân bay đang đứng, thì Alia Schneider cũng đã được mời đến từ sớm.
Alia Schneider thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên, tuổi tầm ngoài năm mươi. Ông ta mang đậm phong cách của một người đàn ông Đức, nghiêm nghị và quy tắc. Tuy là người hoạt động trong giới thời trang, nhưng Alia Schneider lại ăn mặc vô cùng đơn điệu.
"Tôi là phiên dịch viên của ông Alia. Các vị cần tìm ông Alia có việc gì?" Một thanh niên ngồi bên cạnh Alia Schneider lên tiếng hỏi.
"Chúng tôi là cảnh sát. Một manh mối trong vụ án mà chúng tôi đang điều tra có liên quan đến ông Alia, nên chúng tôi muốn ông ấy phối hợp hỗ trợ cung cấp thông tin cần thiết. Sẽ không mất quá nhiều thời gian của ông ấy."
Tiêu Nhất Ninh vừa đưa thẻ cảnh sát cho người phiên dịch, vừa giới thiệu ngắn gọn. Người phiên dịch quay sang Alia Schneider trao đổi, sau đó Alia gật đầu.
Chỉ đợi có thế, Mia và Chloé nhanh chóng trải chiếc váy cưới hoa Tử Đằng lên mặt bàn lớn ở giữa phòng cho mọi người cùng nhìn thấy. Tiêu Nhất Ninh tiếp tục nói với người phiên dịch, "Chúng tôi muốn hỏi ông Alia về thông tin của vị khách đã đặt may chiếc váy cưới này."
Thông qua quá trình trao đổi của người phiên dịch và Alia, đội chuyên án nhận thấy Alia đối với vị khách hàng này có thể nói là vô cùng thân quen. Bởi vì Alia đang nói rất nhiều thông tin với người phiên dịch.
"Ông Alia cho biết chủ nhân của váy cưới này là một vị khách hàng thân thiết duy nhất của ông. Người này tên là Dương Nghĩa. Ông Alia nói Dương Nghĩa rất yêu thương vợ của mình. Vợ của Dương Nghĩa rất thích chiếc váy cưới mà ông Alia đã làm cho họ cách đây mười năm, vậy nên mỗi năm Dương Nghĩa đều đặt hàng may lại váy cưới này để tặng cho vợ mình nhân ngày kỷ niệm đám cưới. Năm nào ông Alia cũng đích thân đến Tây Cống để giao váy cho vị khách quen này."
Tiêu Nhất Ninh lấy làm lạ, "Mỗi năm đều là mẫu váy này mà không có bất kỳ sự thay đổi nào sao?"
"Đúng vậy. Ông Alia nói người vợ của Dương Nghĩa chỉ thích duy nhất kiểu thiết kế này. Ông ấy cũng đã đôi lần đề nghị có thể thêm thắt ý tưởng đột phá để váy cưới thêm đẹp hơn nhưng Dương Nghĩa luôn nói vợ không đồng ý. Hơn nữa, người vợ này còn rất biết cách giữ gìn thân thể, mỗi năm đặt may lại váy đều là cùng một số đo, không hề thay đổi."
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, không ai nói gì nhưng bọn họ đều có cảm giác vợ chồng Dương Nghĩa này có chút khác thường và cố chấp.
Theo phân phó của đội chuyên án, nhân viên sân bay tìm được một họa sĩ phác họa chân dung, nhờ người này theo mô tả của Alia Schneider để vẽ lại hình dáng của Dương Nghĩa. Khi bức tranh được hoàn thành, đôi chuyên án vừa xem đã nhận ra người trong tranh không ai khác chính là Bùi Hiếu, vị hiệu trưởng tên Bùi Hiếu đã bị Đoạt Nhãn Sát Thủ sát hại trong vụ mười hai án mạng này.
"Ông chắc chắn hai người này đều là Dương Nghĩa?" Trần Lam Thiên cầm bức tranh và tấm hình chụp khuôn mặt của thi thể Bùi Hiếu đưa cho Alia xem, cẩn thận hỏi.
Alia nghiền ngẫm bức tranh và tấm hình hồi lâu, lẩm nhẩm điều gì trong miệng rồi sau đó gật đầu xác định.
Lúc đi ra khỏi phòng, người phiên dịch quay lại nói với đội chuyên án thêm một thông tin, "Ban nãy ông Alia có thì thầm, nói Dương Nghĩa mà vài ngày trước ông ấy gặp đã ốm hơn so với trí nhớ của ông ấy một chút."
Khi chỉ còn lại đội chuyên án trong căn phòng, Tiêu Nhất Ninh nhanh chóng phân công, "Mia, em cùng Vương Kỳ Chiến quay trở về văn phòng, tìm xem Dương Nghĩa là ai, và có liên quan gì đến Bùi Hiếu hay không. Những người còn lại ngồi xe của Hoa Bích Dật, chúng ta đến nhà của Doãn Tử Tâm hỏi thăm tin tức."
Toàn đội nhận lệnh, ngay lập tức hành động.
Trên đường di chuyển đến nhà Doãn Tử Tâm, Tiêu Nhất Ninh vẫn luôn nhìn chăm chú bức tranh vẽ Dương Nghĩa và tấm hình chụp Bùi Hiếu. Anh suy nghĩ rất nhiều, hai người trong hình chụp và tranh vẽ tuy có khuôn mặt giống nhau nhưng cảm giác mang đến lại có chút khác biệt. Nhưng anh chưa lý giải được đó là cảm giác gì.
- --
Khu vực số 4
Theo địa chỉ trong hệ thống dân sự, xe của Hoa Bích Dật đậu trước một căn nhà lớn, cao ba tầng lầu. Cửa nhà được sơn bằng màu đen viền trắng, mang đến cảm giác vô cùng sang trọng.
Sau khi bấm chuông, trong nhà bước ra một người đàn bà trung niên, ăn mặc quý phái, mùi nước hoa nồng nặc khiến Chloé phải chun mũi. Bà ta xấc xược hỏi, "Các người tìm ai?"
Tiêu Nhất Ninh quy củ trình ra thẻ cảnh sát với quý bà, "Chúng tôi là cảnh sát, cho hỏi đây có phải là nhà của cô Doãn Tử Tâm không, chúng tôi cần tìm cô ấy có chút việc. Mong bà hợp tác."
Quý bà nghe đến cái tên Doãn Tử Tâm thì bất giác cau mày, "Doãn Tử Tâm đã không còn ở nhà này từ lâu rồi. Xin lỗi tôi không giúp gì được cho mấy người."
Nói đoạn, người đàn bà định đóng cửa lại. Trần Lam Thiên nhanh chân chèn người vào giữa, nở nụ cười chuẩn mác trai đẹp, khoe hai hàm răng trắng đặc trưng của mình, "Khoan đã, có thể mời chúng tôi vào nhà để tiện nói chuyện hơn được không?"
Quý bà nhìn thấy Trần Lam Thiên thì thái độ có phần hòa hoãn hơn hẳn. Sau khi suy nghĩ vài giây, quý bà cũng đồng ý để bọn họ đi vào trong phòng khách để ngồi trao đổi. Đúng là không uổng công Trần Lam Thiên dùng nhan sắc của mình để làm mồi.
Trần Lam Thiên tiếp tục ra vẻ tự nhiên, "Có thể cho chúng tôi được biết quý danh không?"
"Tôi là Trần Mộng Bình. Cậu cảnh sát trẻ có thể gọi Mộng Bình là được rồi. Còn cậu, cậu tên gì?" Quý bà đon đả trả lời, bàn tay đeo đầy nhẫn vàng của bà ta còn nhẹ nhàng vỗ lên đùi của Trần Lam Thiên một cái.
"Tôi tên Lam Thiên. Mộng Bình, có thể cho tôi hỏi quan hệ của Mộng Bình và Doãn Tử Tâm hay không? Sao lại nói cô ấy không còn ở nhà này nữa, cô ấy đã đi đâu sao?"
Trần Lam Thiên thừa thắng xông lên, một mình ngồi cạnh Mộng Bình để 'chiến đấu'. Chloé nhìn thấy cảnh này thì thầm mắng trong lòng, "Hừ đồ đàn bà trắc nết, dám tùy tiện đụng chạm đàn anh của tôi."
"Tử Tâm là con gái lớn của tôi. Tôi đã gả nó đi từ lâu rồi, đương nhiên nó phải theo về nhà chồng nó, chứ có còn là người trong cái nhà này nữa đâu!"
Lời nói này của Trần Mộng Bình khiến cho Chloé phải trừng mắt nhìn bà ta. Quan điểm 'con gái lấy chồng như bát nước đổ đi' được bà ta thể hiện triệt để.
"Vậy Mộng Bình có thể cung cấp cho chúng tôi cách thức liên lạc hoặc địa chỉ nhà của Tử Tâm được không?"
"Con rể Dương Nghĩa của tôi rất giàu có, hai vợ chồng nó có đến mấy căn nhà, tôi không biết tụi nó ở căn nào. Còn số điện thoại của Tử Tâm thì... tôi không có."
Đến lúc này, Chloé đã không còn có thể nhẫn nhịn được nữa, cô bất bình lên tiếng, "Tử Tâm dù sao cũng là con gái do bà sinh ra, tại sao bà lại không có số điện thoại của cô ấy, đến cô ấy ở đâu bà cũng không biết. Bà làm mẹ cái kiểu gì vậy?"
Trần Lam Thiên đang tính mở lời giảng hòa thì Trần Mộng Bình đã đốp chát lại, "Việc gì tôi phải liên lạc với nó, kiếm cho nó được một tấm chồng giàu đã là tận nghĩa với nó lắm rồi. Hơn nữa, con rể mỗi lần chuyển tiền cho chúng tôi đều có nói qua tình hình của hai vợ chồng, như vậy không phải là đủ rồi sao? Nhưng mà, cảnh sát rốt cuộc tìm con Tử Tâm có việc gì, không lẽ nó đã gây ra họa gì rồi? Tôi nói trước, tôi đã gả nó đi rồi, nó không còn liên quan gì đến nhà chúng tôi nữa."
"Chúng tôi có manh mối để nghi ngờ con gái và con rể của bà dính dáng đến một vụ án tài chính, nên muốn mời hai người đó về Sở để điều tra. Nếu không, tài khoản và toàn bộ tài sản của bọn họ có thể sẽ bị bên ngân hàng đóng băng." Hoa Bích Dật nãy giờ vẫn im lặng thì đột nhiên lên tiếng, giải thích cho Trần Mộng Bình một câu chuyện bịa đặt. Những người còn lại trong đội chuyên án cũng coi như đó là sự thật.
Trần Mộng Bình nghe con rể quý bị dính đến án tài chính, tài sản còn có thể bị liên lụy thì ngay lập tức cuống quýt cầm điện thoại lục tìm số điện thoại. Bà ta cố gắng gọi cho Dương Nghĩa mấy lần, nhưng các cuộc gọi đều báo không thể liên lạc được. Bất đắc dĩ, bà ta buộc phải cung cấp cho đội chuyên án số điện thoại của Dương Nghĩa và những địa chỉ nhà mà bà ta được cho biết.
"Có thể là hai đứa chúng nó lại đi ra nước ngoài du lịch rồi nên không liên lạc được. Chuyện này diễn ra cũng rất thường xuyên. Dương Nghĩa làm doanh nhân mà, nó thành đạt lắm, hay cho tiền con Tử Tâm ra nước ngoài chơi. Mỗi lần gửi tiền về cho vợ chồng tôi, Dương Nghĩa đều nói Tử Tâm đang ở nước ngoài, còn gửi cho tôi coi hình chụp nữa. Con rể tôi rất giỏi, cảnh sát mấy người có khi đã hiểu lầm nó rồi đó."
Mộng Bình đã không còn vẻ mặt hống hách như ban đầu, trong những lời kể về Dương Nghĩa và Tử Tâm, có thể dễ dàng nhận thấy bà chỉ coi trọng một mình người con rể giàu sang.
"Mộng Bình, gửi cho tôi xem hình chụp của Tử Tâm ở nước ngoài nhé." Trần Lam Thiên đưa điện thoại công vụ ra, có ý muốn kết bạn với bà Mộng Bình. Hiển nhiên, bà ta không từ chối.
Nhìn thấy Trần Lam Thiên có thể một mình đối phó với Trần Mộng Bình, những người còn lại cũng không cần ngồi ở phòng khách nữa, tùy tiện đi dạo xung quanh xem xét căn nhà. Mộng Bình có Trần Lam Thiên đang bầu bạn, cũng không thèm ngăn cản mấy người cảnh sát đang đi lung tung quan sát khắp nơi. Bà cũng muốn khoe khoang căn nhà sang trọng của mình.
"Căn nhà này là do con rể Dương Nghĩa của tôi cho tiền để xây đấy, mấy người thích thì cứ đi tham quan."
Rồi bà níu tay kéo Trần Lam Thiên lại gần mình, nhỏ giọng hỏi, "Nếu như Dương Nghĩa thật sự dính đến án tài chính, tiền bạc, tài sản của nó bị ngân hàng tịch thu, thì những gì nó cho tôi có bị thu lại hay không?"
Trần Lam Thiên thấy quý bà trước mắt đang nơm nớp lo lắng mất tiền mà không mảy may hỏi thăm đến tình hình của con gái mình thì vô cùng phản cảm, nhưng vẫn phải kiềm chế, điềm đạm trấn an, "Không sao đâu. Mộng Bình nói thử tôi biết Dương Nghĩa đã cho Mộng Bình những gì, để tôi xem có thứ gì có khả năng bị tịch thu hay không?"
Mộng Bình rất tin tưởng Trần Lam Thiên, bà liệt kê ra những số tiền, trang sức, vật tư mà Dương Nghĩa đã cho bà trong suốt thời gian qua. Sau đó, lén lút lấy từ trong bóp cầm tay ra một tờ ngân phiếu, "Đây là ngân phiếu mấy ngày trước Dương Nghĩa mới đến cho tôi."
Cầm tờ ngân phiếu trong tay dùng điện thoại chụp lại vài bức, Trần Lam Thiên sẵn tiện hỏi, "Mấy ngày trước sao, vậy Mộng Bình có thấy Dương Nghĩa có điều gì khác thường không?"
"Không có gì lạ. Nó đến đưa ngân phiếu rồi đi. Tôi có hỏi nó sao lại đưa ngân phiếu mà không chuyển tiền như mọi lần, thì nó không nói gì. Tôi cũng quen rồi, Dương Nghĩa rất ít nói. Có điều, chắc là do dính vào vụ án tài chính này, nên trông nó có vẻ ốm đi."
Trần Lam Thiên nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ trả lại tờ ngân phiếu cho Trần Mộng Bình, rồi đứng lên ra về cùng đội chuyên án.