Mười giờ sáng trong phòng họp lớn của Cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn dẫn theo Lục Tư Ngữ và Phó Lâm Giang đến họp, Điền Minh, Trương Tử Tề của đội hai ngồi đối diện bọn họ, Lâm Tu Nhiên và Từ Dao ngồi bên cạnh, Cố cục tự mình chủ trì cuộc họp, đã đủ để thấy tầm quan trọng của vụ án này.
Làm cho Tống Văn ngoài ý muốn chính là hôm nay bên cạnh Cố cục còn có thêm một gương mặt lạ. Cậu có chút nghi hoặc quay đầu nhìn Điền Minh, Điền Minh hiển nhiên cũng không biết người này, anh ta hướng về cậu vẫy vẫy ngón trỏ tay phải rồi mở ra hai tay, tỏ vẻ mình cũng hoàn toàn không biết gì.
Người nọ nhìn qua khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, đeo kính, tóc hơi xoăn, thoạt nhìn rất nho nhã lịch sự, Tống Văn thấy người này nhìn khá quen mắt nên nhịn không được mà nhìn thêm vài lần.
Cố cục thấy tất cả mọi người đều nhìn người nọ thì ho nhẹ một tiếng: "Bởi vì sự đặc thù của vụ án này nên tôi có mời đến giáo sư tâm lý học tội phạm Trang Dịch, Trang tiên sinh, người gần đây có ghi hình trong một chương trình. Cậu ấy sẽ cùng chúng ta phân tích vụ án, xem có thể có thêm được manh mối gì hay không."
Người đàn ông tên Trang Dịch kia khiêm tốn nói: "Tôi chỉ là một người nghiên cứu bình thường thôi, mong được nghiên cứu học tập cùng mọi người ở đây."
Tống Văn cuối cùng cũng nhớ được vì sao người kia nhìn quen mắt thế. Trang Dịch không giống với chuyên gia chỉ đánh giá tâm lý cảnh sát như Chu Dịch Ninh, hướng anh ta nghiên cứu chính là tâm lý học tội phạm, nghe nói rất giỏi trong việc phân tích hành vi của phần tử phạm tội.
Mấy năm nay Trang Dịch xuất hiện trên không ít các chương trình pháp luật, là khách quen của mấy chương trình tạp kỹ, Tống Văn cũng xem qua vài kỳ của chương trình này. Thầy Trang mỗi lần đều đưa ra quan điểm khiến người khác kinh ngạc, ngữ điệu chết người không hề sợ hãi, những phân tích này lúc đầu nghe rợn cả người, nhưng khi tỉ mỉ suy nghĩ lại thì cũng rất có lý. Tài ăn nói của anh ta không tồi, có phong cách cá nhân rõ ràng, trên internet còn có rất nhiều người hâm mộ.
Thế nhưng phong cách này của Trang Dịch lại nhận được sự phản đối của một số khán giả cao tuổi, những chuyên gia lớn tuổi này cho rằng trụ cột tâm lý học của Trang Dịch không vững, nhiều câu nói ra chỉ là vì để lấy lòng người nghe, suy luận thiên mã hành không*, chỉ là nghe theo kịch bản của truyền thông, căn bản không thể vận dụng vào thực tế khi phá án.
Thậm chí có người còn chỉ ra bằng cấp của Trang Dịch là giả, chỉ đang phân tích theo kịch bản của đài truyền hình, người dẫn chương trình là người tôn anh ta lên, rất nhiều phân tích khiến cho người nghe cảm thấy ngạc nhiên thật ra đều là hiệu quả của chương trình, còn có vài quan điểm là sao chép từ chương trình, từ bài báo của nước ngoài.
Chỉ có điều bọn họ mắng thì mắng, Trang Dịch vẫn nổi tiếng như trước, lần này anh ta đến Nam Thành là vì để tham gia chương trình phổ biến luật mới của đài truyền hình Nam Thành. Đúng lúc bên này xảy ra vụ án giết người liên hoàn, Cố cục hết đường xoay xở đành phải mời vị chuyên gia này đến, xem thử có thể giúp đỡ điều tra hay không.
Cuộc họp bắt đầu, đầu tiên là Lâm Tu Nhiên và Từ Dao đưa ra vật chứng hiện trường cùng kết quả khám nghiệm tử thi của người bị hại thứ ba, hoàn toàn giống với hai vụ án trước, người bị hại đều là bị siết cổ đến chết.
Nói đến cuối, Lâm Tu Nhiên đưa ra tổng kết: "Chúng tôi hiện đã lấy được vân tay của hung thủ, còn có tinh dịch và DNA, đã tiến hành đối chiếu với cơ sở dữ liệu hiện có, trước mắt vẫn chưa xác nhận được thân phận của nghi phạm."
So sánh với cơ sở dữ liệu hiện có không ra kết quả, lời này chúng minh kẻ tình nghi chưa có tiền án tiền sự, dấu vân tay vẫn chưa nhập vào hệ thống.
Về lý thuyết, nếu từng có tiền án tiền sự thì đều sẽ tìm được thông tin trong hệ thống cơ sở dữ liệu, tuy nhiên diện tích cả nước rộng lớn, kết cấu phức tạp, dân cư lưu chuyển cao, vậy nên tính chính xác của cơ sở dữ liệu này cũng chỉ có thể dùng làm tham khảo mà thôi.
"Tôi cho rằng hung thủ của vụ án này có khuynh hướng bạo lực nhất định, có thể là người phạm tội nhiều lần, tuy rằng chúng ta không tìm được người trong cơ sở dữ liệu nhưng các cậu cũng không thể lơ là, vụ án tố tụng dân sự, vụ án chưa được kết án, tốt nhất là phải sắp xếp điều tra qua một lượt." Cố cục quay đầu hỏi, "Điền Minh, tổ của cậu đã theo vụ án này mấy tháng, cậu giới thiệu với mọi người về tình huống của ba vụ án đi."
Điền Minh gật đầu, hướng về đội phó đội hai Trương Tử Tề làm một động tác, Trương Tử Tề lập tức đem ảnh chụp và tư liệu của những nạn nhân chiếu lên màn hình.
Trong một lúc, trên màn hình lần lượt xuất hiện ảnh chụp hiện trường của những nạn nhân, đều là thi thể nữ, nhìn bề ngoài thì không có nhiều máu nhưng cũng đủ kinh hoảng, khiến cho người nhìn cảm thấy sợ hãi.
"Nạn nhân thứ nhất, Lý Linh, ba mươi tám tuổi...... Nạn nhân thứ hai Trương Nhã Khiết, hai mươi bảy tuổi...... Nạn nhân thứ ba, bị sát hại vào sáng nay, vừa mới xác nhận thân phận, tên Vương Hiểu Bồi, hai mươi hai tuổi......"
Điền Minh nói qua một lần tình huống của những người bị hại như tuổi, tình huống gia đình, thời gian bị sát hại, địa điểm, quá trình bị hại, đa số đều không khác lắm với lời lúc nãy của Lâm Tu Nhiên, Lục Tư Ngữ ngồi một bên vừa nhìn màn hình máy chiếu vừa đem tất cả thông tin ghi chép lại.
"...... Nạn nhân đều là nữ, tóc dài, mang tất chân, khi bị hại thì đang bên ngoài một mình vào ban đêm. Trên thi thể họ đều có dấu vết bị xâm hại, phát hiện tinh dịch lưu lại trong cơ thể nạn nhân, chỉ phát hiện được một số vật dụng cá nhân, trước mắt e rằng có lẽ một bộ phận nào đó của hung thủ có chướng ngại chức năng. Không phát hiện được quan hệ gì giữa ba người bị hại, kết quả điều tra của chúng tôi cho rằng, đây là tuỳ cơ gây án nhằm vào phụ nữ trẻ tuổi......"
Nghe Điền Minh nói tới đây, sắc mặt Cố cục không tốt cắt ngang báo cáo: "Điền đội, đây là kết quả điều tra mấy tháng qua của các cậu? Không cần lặp lại những điều tất cả mọi người đã biết, cái này có thể xem trong hồ sơ, cậu chọn trọng điểm nói là được......"
Điền Minh bị lãnh đạo hỏi trách, cúi đầu nói: "Vụ án này không có nhân chứng, tin tức hữu hiệu rất ít, chúng tôi vẫn coi như đây là một vụ án dài để tra, trước mắt đã thu được DNA của nghi phạm, vân tay, dấu chân vẫn đang chờ tin tức, chúng tôi cũng tìm được một số nghi phạm khả nghi, nhưng so với kết quả thì không phù hợp......"
Tống Văn nghe xong thì đã hiểu được Điền Minh gặp khó ở chỗ nào, bởi vì hung thu ra tay vào đêm khuya, tuy rằng có rất nhiều vật chứng để lại, nhưng tin tức chứng kiến thì rất ít nên anh ta cũng không thể thu hẹp phạm vi của nghi phạm. Nam Thành có hàng triệu đàn ông, độ tuổi, điều kiện phù hợp cũng hơn mười vạn, muốn giữa những người đó tìm ra được nghi phạm thì không thua gì mò kim đáy biển.
Cố cục hừ một tiếng: "Tuyến đường hành động thì sao? Hung thủ chắc chắn đã gặp nạn nhân ở một địa điểm nào đó. Logic của hành vi này có khớp với phân tích của cậu không?"
Vụ án xảy ra, chứng minh rằng hung thủ nhất định đã từng gặp người bị hại trong một lúc nào đó, tìm được cái này là một trong những cách để bắt tay vào phá án.
Trong quá khứ, cameras chưa phổ biến, các kỹ thuật hình sự cũng chưa hoàn thiện đã khiến cho rất nhiều vụ án trở thành vụ án không thể giải quyết hoặc là án tồn trong nhiều năm, thế nhưng hiện tại, trong thành phố khắp nơi đều là mắt điện tử, DNA chỉ cần mấy tiếng là đã cho ra kết quả. Thời gian dài như vậy mà vẫn chưa tìm được nghi phạm, thậm chí còn không có manh mối hữu ích nào, cái này thật không thể nào nói nổi.
Điền Minh uỷ khuất hơn: "Sau khi phát sinh vụ án thứ nhất, chúng tôi từng tốn một tháng để tìm kiếm cameras, nhưng bởi vì địa điểm xảy ra vụ án hẻo lánh nên chỉ có vỏn vẹn hai đoạn ghi hình xuất hiện một mình nạn nhân, hoàn toàn không thể suy đoán ra nơi gặp gỡ. Về nạn nhân thứ hai thì chúng tôi cũng đã sắp xếp điều tra nhưng vẫn không thu hoạch được gì......"
Tiếp đó Điền Minh nhấn mở một bản đồ phân tích tuyến đường, tiến hành chồng chập, trên bản đồ Nam Thành xuất hiện ba lộ tuyến không hề có giao điểm.
"Cố cục, lộ tuyến của những người bị hại hoàn toàn khác nhau, người thứ nhất bị hại trên đường về nhà sau khi đi ra ngoài, người thứ hai là sau khi cãi nhau cùng bạn trai rời nhà đi thì bị hại, bạn trai cô ấy có bằng chứng ngoại phạm, người thứ ba thì lúc tạm thời về nhà, sau khi xuống khỏi xe bus đêm thì bị hại. Ba nạn nhân ngoại trừ người thứ nhất thì hai người còn lại đều là hành trình tức thời, thậm chí buổi tối ngày đó còn có thể không ra ngoài, các cô ấy bị sát hại đều ở những địa điểm khác nhau trong thành phố......"
Ba vụ án này đều có tính ngẫu nhiên rất mạnh.
Cố cục nghe thấy đội hai tuy làm việc rất tốt nhưng kết quả thu được lại rất ít thì xoa xoa huyệt thái dương, giọng điệu cũng dịu xuống: "Giữa ba vụ án này, chắc chắn có điểm chung mà các cậu chưa tìm ra được." Nói đoạn ông quay đầu hỏi Tống Văn, "Tống Văn thì sao, hôm nay các cậu tới hiện trường có phát hiện được gì không?"
"Ở hiện trường sáng nay chúng tôi phát hiện được một cái băng gạc của hung thủ rơi xuống, bên trên có một ít vết máu đã khô, hình vòng cung, thoạt nhìn như hung thủ không lâu trước kia có thể đã bị động vật nào đó cắn. Vật chứng cụ thể đã nộp cho trung tâm giám định." Tống Văn tiếp tục nói, "Mặt khác, chúng tôi chỉ mới nhận vụ án này, trước mắt vẫn còn chưa hiểu rõ tình tiết vụ án...... Thế nhưng tôi cảm thấy việc mặt nạn nhân bị che chắn, còn bị trang điểm vô cùng đặc thù."
Điền Minh bọn họ tra mấy tháng nhưng không phát hiện được manh mối gì hữu ích, bọn Tống Văn chỉ mới tiếp xúc vụ án này một buổi sáng, càng khó để có nhiều tiến triển.
Cố cục cắm cây bút trong tay vào nắp bút, nhất thời cúi đầu không nói gì, trong lòng ông cũng biết bản thân mình đã sốt ruột. Mấy tháng nay đội hai vẫn luôn tăng ca, vụ án gặp bế tắc là điều mà tất cả mọi người không muốn nhìn thấy, đây cũng là nguyên nhân ông để mấy người Tống Văn gia nhập vào.
Nghĩ vậy, Cố cục thở dài một tiếng: "Tôi hy vọng không có thêm người bị hại nào nữa."
Lúc này Trang Dịch vẫn ngồi im bên cạnh nói: "Cố cục, nghe xong tình huống vụ án của mọi người tôi đã có một chút ý tưởng, nhưng mà vẫn chưa hoàn thiện."
Cố cục nghe xong lời này, nếp nhăn trên mặt đều tản ra: "Giáo sư Trang, cậu có ý gì cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa. Cậu giỏi nhất là phân tích tâm lý, cho dù chưa hoàn thiện thì nó vẫn sẽ cung cấp hướng suy nghĩ cho bọn họ, nói không chừng đó là phương hướng chính xác, có thể sớm ngày phá được án."
Trang Dịch lúc này mới đứng lên nói với Điền Minh: "Làm phiền đội trưởng Điền chiếu lại mấy tấm ảnh chụp hiện trường ban đầu."
Điền Minh vội vàng chiếu lên những tấm ảnh chụp kia, ba nạn nhân nữ đều nằm trên mặt đất, tư thế của các cô gần như là đồng nhất, đều bị quần áo che phụ gương mặt, trên cổ có một vết đỏ do siết cổ, làn da tái nhợt, có chút doạ người.
Trang Dịch ho nhẹ một tiếng, bắt đầu trầm giọng phân tích: "Chết vì nghẹt thở, đây là một phương thức tử vong hoàn toàn bất đồng, không có máu nhưng đã đủ bạo lực. Đặc biệt đối với hung thủ giới tính nam mà nói thì đây là một cách thức để thể hiện sức mạnh."
"Cho tới nay, cách tử vong này rất được nhiều kẻ sát nhân ưa thích, vụ án liên hoàn kiểu này nhiều không đến xuể, trong đó điển hình nhất là vụ án giết người hàng loạt Hwaseong ở H quốc vừa mới được phá án gần đây. Còn có vụ án sát nhân đêm mưa nổi tiếng trước đây. Thế nhưng vụ án trước mắt có chút khác biệt với những vụ án thông thường trong quá khứ, tôi vẫn luôn tự hỏi, quần áo che mặt cũng coi như là bình thường đi, vậy thì việc giúp nạn nhân sửa sang lại dung nhan nói lên điều gì?"
Điền Minh ngẩng đầu nói: "Áy náy?"
Trong tâm lý học tội phạm thông thường, loại hành vi này đều sẽ được giải thích như thế. Lúc trước Tống Văn cũng từng nhắc tới quan điểm này.
Lục Tư Ngữ nghe được thì dừng ghi chép, cắn móng tay ngón cái nhìn về phía Trang Dịch. Anh cũng muốn nghe anh ta phân tích điểm này như thế nào.
Trang Dịch gật đầu: "Đúng vậy, thế nhưng tôi cho rằng loại áy náy này không hẳn là tất cả tàn bạo của hung thủ, tôi cảm thấy vẫn còn khả năng khác."
~ Hết chương 109 ~
Chú thích:
- Vụ giết người hàng loạt ở Hwaseong, Hàn Quốc xảy ra vào ngày 19 tháng 9 năm 1986. Khi đó, ở Anning-ri, Hwaseong, Gyeonggi-do, một bà lão 71 tuổi được tìm thấy bị siết cổ đến chết và quần của bà bị lột ra. Đây là tình tiết đầu tiên của vụ giết người hàng loạt. Sau đó, có 2 vụ giết người nữa vào năm 1986, 3 vụ vào năm 1987, 2 vụ vào năm 1988, vào năm 1990 và 1991 mỗi năm một vụ nữa... 10 vụ giết người hàng loạt ở Hwaseong này không có đặc điểm cố định, hầu hết những phụ nữ đều bị hãm hiếp và sau đó. Kể từ đó, án mạng không bao giờ xảy ra nữa, và kẻ gây án vẫn là một bí ẩn. Các nạn nhân của các vụ giết người hàng loạt bị bóp cổ đến chết, và hung khí gây án là tất, quần áo, các phụ kiện trang phục khác của nạn nhân. Hơn nữa, nhiều dị vật khác nhau được tìm thấy trong bộ phận sinh dục của nạn nhân khiến người dân bàng hoàng.
Thời hạn tố tụng cho vụ án này đã hết hạn vào tháng 4 năm 2006. Đến năm 2019 hung thủ thật sự mới bị bắt sau khi đã có một người đang chịu án oan 20 năm.