Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 5-1: “Phản hồn đăng”



Bên cạnh bạn có người nào mà sự hiện hữu của người đó giống như là chuyện đương nhiên hay không, người đó đối tốt với bạn, bạn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, người đó cứ xoay quanh bạn, bạn lại làm như không thấy. Đến lúc người đó không còn ở bên cạnh nữa, bạn đột nhiên lại cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đấy.

Nếu thật sự có người như thế, khuyên bạn phải biết trân trọng, nếu không đến lúc mất đi bạn có hối hận cũng không kịp nữa rồi…

……………………………………….

Diêu Nhiếp bởi vì xuống Âm phủ gặp rắc rối một hồi, cảm xúc cũng lắng xuống. Không may sau đó lại mất liên lạc với pháp sư, sau khi Diêu Nhiếp trở về liền truy cứu trách nhiệm của đám pháp sư đó. Chẳng những lấy lại được “Lộ phí” đã cúng đi lần trước mà còn chiếm thêm được một số tiền bồi thường nữa. Nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn rất buồn bực.

Trải qua một buổi tối chồng chất tâm sự, Diêu MC quyết định một lần nữa đề ra kế hoạch tác chiến, tiếp tục xuất phát.

“Tôi muốn làm pháp sư!” Diêu Nhiếp lớn giọng tuyên bố.

Tầm mắt Nhai Xế từ màn hình máy tính dời đến mặt của Diêu Nhiếp liếc mắt một cái. Ánh mắt này so với ánh mắt lúc thấy bệnh nhân tâm thần phát tác không khác nhau lắm.

Diêu MC cảm thấy mình bị xem thường, vô cùng bất mãn: “Cậu đây là có ý gì hả?! Tôi không thể làm pháp sư sao?! Cậu không nhớ sao? Lúc còn ở “mặt dưới”, nếu không phải tôi ra tay cứu giúp thì cậu đã sớm bị con đỉa tinh kia hút khô máu rồi! Điều này chứng minh cho cái gì? Chứng minh cho việc năng lực của anh đã thức tỉnh rồi! Bây giờ anh đây đã là người có đạo hạnh rồi!”

Ý tưởng của Diêu Nhiếp rất đơn giản, hắn hiện giờ chỉ ở nhà, không đến làm việc ở ban khoa giáo nữa. Không giống như trước mấy việc kỳ quái đều tự động đưa đến cửa chờ hắn điều tra. Vậy bây giờ phải làm gì? Nhớ lại cuộc đại chiến với đỉa tinh, năng lực của hắn đột nhiên bùng nổ. Mà trước đây thành viên của Hình trinh U đội chẳng phải đã nói qua rồi sao, hắn thật sự đã kế thừa linh lực của Lưu Bá Ôn rồi, chẳng qua là còn chưa biết vận dụng thôi. Tối hôm qua hắn đã làm thí nghiệm, đôi khi hắn cũng có thể khống chế được linh lực, làm cho năng lực ở vùng đan điền tập trung tại bàn tay rồi chưởng, hơn thế nó còn phóng ra bên ngoài nữa.

Như vậy là hắn đã có thể vận dụng linh lực trên người mình rồi sao?

Mà so pháp sư thì còn cái nghề nghiệp nào dễ gặp những việc kỳ quái hơn nữa chứ? Chỉ cần lên làm pháp sư, còn lo không có công việc tự động tìm tới cửa sao? Nếu năng lực của hắn đã thức tỉnh thì đây chẳng phải là do ông trời đã cố ý an bài hay sao?

Vì sao Diêu MC lại chấp nhất với “Khám phá khoa học”  như thế?

Có hai nguyên nhân. Thứ nhất, Diêu Nhiếp từ nhỏ đã thích xem truyện khoa học viễn tưởng, cái gì mà UFO, mười bí ẩn lớn mà con người chưa giải thích được, khu lăng mộ kim tự tháp, đều có thể khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào. Lúc còn học đại học, hắn chính là khán giả thường xuyên của chương trình “Khám phá khoa học”. Cho nên sau khi hắn tốt nghiệp Học viện nghệ thuật quốc gia với thành tích loại ưu, hắn cũng không đón lấy cành ô-liu mà Đài truyền hình quốc gia tung đến*, mà lại chạy tới ban khoa giáo của một đài truyền hình địa phương làm chức MC nhỏ nhoi… Thứ hai, chương trình “Khám phá khoa học” có thể nói là hồi sinh từ trong tay Diêu Nhiếp. Từ lượng người xem ở đài truyền hình đứng thứ nhất từ dưới lên, nhảy lên ngôi vị quán quân thật sự. Tâm huyết đã ăn sâu vào trong đầu hắn, không thể đơn giản nói buông tha là có thể buông tha được. Bây giờ thì hay rồi, vì hắn bị ngừng làm việc rồi! Chuyển sang kênh của ban khoa giáo, nhìn nữ MC kia giải thích một cách cứng nhắc. Làm sao Diêu nhiếp có thể cam tâm đây?

Diêu MC có động lực, nói làm liền làm. Hắn quyết định trước tiên nên liên hệ với “Tiền bối” Tam Vô, thuyết phục hắn thử xem. Dù sao thì Vân Thiên cung cũng là đạo quán nổi danh trong phạm vi trăm dặm, nếu muốn làm sinh ý thì trước tiên nên tìm cửa hàng tốt không phải sao?

Tìm Tam Vô là một chuyện rất dễ dàng, chỉ cần hắn không ở cơ quan làm nhiệm vụ, thì bạn chỉ cần đi đến Vân Thiên cung một chuyến, sau đó tặng hắn một chút tiền lì xì, hắn cam đoan sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn*.

“Ai u, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận nó chứ?” Tam Vô nói mấy lời khách khí nhưng tốc độ tay nhận lấy tiền lì xì so với bắt trộm còn nhanh hơn.

“ Tôi đây không phải còn có việc muốn làm phiền đạo trưởng hay sao?” Diêu MC cười đến vô cùng khách khí.

“Ác, có chuyện gì vậy, anh cứ nói đi.” Tam Vô cũng không thèm ngẩng đầu lên đã ngồi vào bàn lo đếm tiền rồi.

“Là thế này, tôi thấy một mình cậu quản lý Vân Thiên cung cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa cậu còn có chức vụ chính, bình thường cũng không có nhiều thời gian ở đây, sẽ bỏ lỡ rất nhiều sinh ý…”

Một trăm, hai trăm, ba trăm…Tam Vô ngốc nghếch bây giờ chỉ biết có tiền thôi, thuận miệng trả lời một câu: “Cho nên…?”

“Cho nên tôi quyết định sẽ đến giúp cậu! Tôi muốn làm pháp sư!”

Tầm mắt Tam Vô cuối cùng cũng dời đi khỏi mấy tờ nhân dân tệ: “Hả?!” Ánh mắt kia so với hàm súc của Nhai Xế cũng không khác bao nhiêu.

Diêu MC trừng mắt: “Cậu đây là có ý gì? Xem thường tôi sao? Dù sao tôi cũng có linh lực của Lưu Bá Ôn nha, không kể đến bên người còn có Long tử trợ giúp nữa. Tại sao tôi không thể làm pháp sư chứ?!”

Tam Vô vuốt vuốt cái trán: “Tôi không có ý đó, nhưng mà muốn làm pháp sư, còn phải tham gia cuộc thi pháp thuật, sau đó nếu có đủ tư cách lấy được giấy phép pháp sư thì mới có thể hành nghề.”

Cái gì? Làm thầy pháp mà cũng cần có giấy phép sao?

“Nói thế tức là cậu cũng có giấy phép đúng không?” Hắn cũng không tin việc này có gì khó, nếu ngay cả cái loại thầy pháp như Tam Vô cũng có thể thi đỗ được, thì Diêu Nhiếp hắn đây tư chất thông minh làm sao có thể rớt chứ?

Tam Vô ấp úng: “Ách… Này thôi… Tôi thật ra cũng không có…”

Quả nhiên! Diêu Nhiếp gật đầu: “Không có đúng không? Được rồi, việc này cứ quyết định như vậy đi. Cậu cũng không cần trả lương cho tôi, nhưng mà tiền lãi thì chúng ta chia nhau 4-6.”

“Chuyện này cũng quá  …” Đây chẳng phải là bá vương ngạnh thượng cung* sao.

“Nếu cậu không đồng ý thì tôi chỉ còn cách tìm cục trưởng của cậu rồi tố cáo cậu kiêm chức, làm hoạt động phong kiến mê tín thôi.” Diêu MC bị Long tử điện hạ ức hiếp đến mức uất ức đầy người, cái này lại liên lụy đến kẻ đáng thương bị lôi ra trút giận. Bị dồn nén quá lâu nên ý xấu bắt đầu tuôn ra.

Tam Vô vẫn muốn giãy dụa: “Vậy thì… Tôi 6 anh 4 nhé?”

“Đương nhiên là tôi 6 cậu 4 rồi!” Diêu Nhiếp làm bộ muốn đoạt lại tiền lì xì.

Tam Vô đem nó nhét vào tận trong quần lót, khẽ cắn môi: “Được rồi…”

……………………………………….

Cung này giờ đã là của Diêu MC. À không, phải gọi là Diêu tiền – MC mới đúng, bây giờ Diêu pháp sư đã chính thức hành nghề.

Tuy nói Vân Thiên cung cũng có danh khí mấy trăm năm. Đáng tiếc đến thời hiện đại, người tin vào quỷ thần không còn nhiều lắm, thế hệ này lại rơi vào tay Tam Vô, Vân Thiên cung càng trở nên suy tàn triệt để.

Diêu Nhiếp ở đây chụp ruồi bọ chụp tận hai ngày, rốt cuộc vào ngày thứ ba nghênh đón vị khách nhân đầu tiên.

Người tới trang phục chỉn chu, kiểu dáng trang phục được cắt may đơn giản mộc mạc, nhưng chất liệu lại rất đẹp, đặc biệt nhãn hiệu của trang phục, Diêu Nhiếp đã thấy qua ở tạp chí nam giới, một bộ trang phục như vậy phỏng chừng phải bỏ ra khoản tiền lương một năm của hắn mới có thể mua nổi. Thật sự là xa hoa vô cùng. Người đàn ông thành đạt này tướng mạo anh tuấn, thân hình cao lớn. Đương nhiên, Diêu Nhiếp quan sát một lúc, vẫn cảm thấy cho dù là bộ dạng hay là dáng người, nếu đem so với Nhai Xế nhà mình thì vẫn còn kém hơn chút. Huống chi thần tình người đàn ông này lại tiều tụy, tuy rằng cằm hơi nhọn cho thấy tình trạng rất sa sút, nhưng Diêu Nhiếp vẫn rất thích đàn ông gọn gàng.

Người đàn ông đi thẳng vào vấn đề: “Đại sư, tôi muốn gặp người yêu của tôi.”

Diêu Nhiếp cả kinh, chẳng lẽ người yêu đã chia tay của Tam Vô tìm đấy cửa sao? Khó trách hắn nói người xuất gia không gần nữ sắc, thì ra đối tượng của hắn là nam sắc…

“Anh muốn tìm ai vậy?” Nói không chừng người này chỉ là đi nhầm cửa thôi, Diêu Nhiếp quyết định trước tiên phải xác nhận lại một lần. Không thể mới có thế mà đã nghi oan cho sự trong sạch của cây hoa cúc đáng thương nhà Tam Vô được.

“Người yêu của tôi đã mất… Tôi muốn gặp lại em ấy.” Người đàn ông nghẹn ngào một chút, trong mắt tàn ngập bi ai khiến người ta không đành lòng. Trai đẹp chính là trai đẹp nha, rất dễ dàng chiếm được sự đồng tình của người khác. Cho dù cằm rất nhọn, thần tình lại tiều tụy cũng không khiến cho người ta cảm thấy chán ghét chút nào.

Nói như vậy là muốn mình giúp hắn ‘Lạc âm’ sao? Diêu Nhiếp đang muốn đề cử hắn đi đến Bàng Bảng đường một chuyến. Nhưng lại nghĩ đến, đúng rồi, “Chó săn” nhà mình không phải cũng biết cách xuống cõi âm sao?

Vì thế người đang ở nhà nghỉ ngơi, vị Long tử điện hạ đang muốn đi chơi kia mang theo tâm tình khó chịu bị gọi đến đây.

Nhai Xế liếc mắt nhìn người này một cái, thái độ ngạo mạn vô cùng: “Tên gọi là gì? Ngày sinh tháng đẻ?”

Người đàn ông nhận thấy khí thế của Nhai Xế, biết hắn không phải là người bình thường, liền đem hắn trở thành thuốc cứu mạng mà thành thật trả lời: “Trần Điển Trạch, ngày sinh tháng đẻ âm lịch tôi không biết chính xác, chỉ biết sinh lúc 22h ngày 12 tháng 10 năm 1986.”

Nghe vậy, Nhai Xế cũng không thèm trả lời, thân thể đột nhiên ngã xuống đất. Diêu Nhiếp bước lên phía trước giúp đỡ một phen. Cái người này, muốn xuất nguyên thần đi mà cũng không nói trước một tiếng!

Đem thân thể của X nửa ôm nửa kéo đến đặt lên cái ghế, lúc này mới quay đầu lại giải thích: “Hắn đi làm chút việc, anh chờ một chút.”

Quả nhiên chưa đến 15 phút, Nhai Xế đã trở lại. Trong tay còn cầm một quyển vở màu vàng.

Ngữ khí của Nhai Xế rất lạnh: “Ngươi muốn gặp hắn sao?”

Trần Điển Trạch lập tức gật đầu: “Đại sư làm ơn mau chóng giúp tôi với!”

Nhai Xế giương mắt: “Ngươi có thể được gặp hắn, nhưng mà không biết ngươi có dám làm hay không.”

Trần Điển Trạch thấy có hi vọng, rất kích động: “Đại sư người cứ nói đi, chỉ cần có thể nhìn thấy Tiểu Thiên, việc gì tôi cũng đều nguyện ý làm cả!”

Nhai Xế vung tay lên không trung, hóa ra một ngọn đèn. Ngọn đèn này có chút không tầm thường, chỗ bấc đèn là một cái mũi nhọn sắc bén.

“Đây là ‘Phản hồn đăng’, châm nó lên sau đó ở trong lòng gọi lên người ngươi muốn gặp, hồn phách của hắn sẽ xuất hiện trước mặt ngươi.”

Trần Điển Trạch một phen giật lấy ngọn đèn.

Biểu tình của Nhai Xế cũng không hờn giận gì, tiếp tục nói: “Bất quá, điều đặc biệt của ‘Phản hồn đăng’ là không cần dầu đốt, mà dùng máu trong tim của người gọi hồn…”

Diêu Nhiếp nghe xong, cảm thấy thật cả kinh, kéo Nhai Xế sang một bên: ‘ Sao lại không cần ‘Lạc âm’ vậy, cái ‘Phản hồn đăng’ này cũng quá nguy hiểm đi. Máu trong tim? Đem cái thứ đồ kia đâm vào trái tim sao? Đâm xong người nọ còn có thể sống được sao?!”

“Cái này chỉ muốn xem hắn có quyết tâm hay không thôi.” Nói xong, Nhai Xế đem quyển vở kia ném qua cho Diêu Nhiếp: “Ngươi xem một chút đi.”

“Đây là cái gì?” Diêu Nhiếp nhìn nhìn bìa vở, trên đó viết theo kiểu chữ triện*, hắn đọc không hiểu.

Nhai Xế trả lời: “Mệnh sách!”

“Mẹ ơi! Cậu… Cậu lại đột nhập vào Nguyên Thần cung sao?!” Hơn nữa lần này còn mượn gió bẻ măng trộm đồ nữa…

Trần Điển Trạch do dự một chút, hắn đang cân nhắc độ tin cậy trong lời nói của Nhai Xế. Cuối cùng, hắn quyết định liều một lần, dù sao giờ đây những ngày sống mà không có em ấy, cũng không khác đã chết là mấy.

Hắn giơ lên ‘Phản hồn đăng’, không chút do dự đem cái mũi nhọn kia đâm vào lồng ngực của mình. Thừa nhận nỗi đau thấu tim, máu dọc theo mũi nhọn chảy đến đế đèn.

Nhai Xế một tay rút đèn ra, kỳ quái chính là máu vậy mà lập tức ngừng chảy. Trần Điển Trạch đẩy vạt áo ra thì thấy trên ngực chỉ còn lại một vệt máu rất nhỏ, trên đó lại không hề thấy miệng vết thương nào.

Nhai Xế búng tay một cái, ‘Phản hồn đăng’ liền dấy lên ánh lửa nhỏ bằng hạt đậu. Hắn đưa đèn qua cho Trần Điển Trạch: “Ở trong lòng gọi tên hắn, nhớ lại bộ dáng của hắn.”

Trần Điển Trạch trân trọng nhận lấy ‘Phản hồn đăng’, chỉ sợ ánh lửa kia sẽ tắt mất, hắn nhắm mắt lại, ở trong lòng gọi tên người kia: Minh Thiên, Minh Thiên! Em mau xuất hiện đi! Anh xin em hãy hiện ra gặp anh đi, Minh Thiên!”

Trong bóng đêm, một u hồn được bao quanh giữa một luồng ánh sáng màu trắng sáng chói chậm rãi bay ra từ trong ngọn đèn dầu…

Mà bên này Diêu Nhiếp cũng đang mở ra Mệnh sách của Trần Điển Trạch…

………………………………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Bị cảm mạo chắc cũng không sai, chính là nói rất nhiều…

Lúc sau về đến nhà, mỗi ngày đều ở nhà, ta mông lung trải qua một kỳ nghỉ đông, trở về làm việc…

Chuyện xưa này thật ra có chút ngược, nhưng mà bản nhân tôi sẽ không viết ngược văn đâu, cho nên đây chỉ là một cái chuyện xưa cẩu huyết thôi…. Mọi người biết mà…

Về phần thịt ngựa thần, trong lễ mừng năm mới cũng đừng suy nghĩ nhiều. Tróc đắc cái kia nghiêm a, ta kia thiên thiên vương đích hài hòa chương khóa đến hiện tại cũng chưa mở ra, cấp cái liên đón đều không được a~*

…………………………………………

*ý nói Diêu Nhiếp từ chối lời mời của Đài truyền hình quốc gia~

*đã biết thì sẽ nói, đã nói thì sẽ nói hết

*kiểu như cứng rắn, ngang ngược làm việc gì đó.

*kiểu chữ triện naz

*t cũng ko hiểu tác giả muốn lói gì nữa…

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv