Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 13-3



T cứ nghĩ chắc ko phải của nhà mình đâu. Nhưng… Hồ sơ chuyện lạ phần 9=..=!

Trong mơ hồ Trầm Kinh Phàm cảm thấy có người đang bước đến nâng y lên, tuy không muốn, nhưng y bây giờ đầu choáng mắt hoa cả người không có chút sức lực nào, căn bản không cách nào giãy ra được. Cứ thế mất phương hướng bị đưa đến chỗ cái kiệu hoa đỏ rực kia.

Trầm Kinh Phàm liếc nhìn hai mắt của người đang nâng mình, động tác của người nọ cứng ngắc, mặt không chút cảm xúc. Trên người mặc quần áo của nha hoàn thời xưa, trên đầu buộc hai búi tóc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có chấm tròn đỏ tươi hai bên má là rực rỡ chói mắt.

Cũng không biết là do y sốt cao quá mức hay sao, mà y cảm thấy hình như cả y lẫn cỗ kiệu đều đang bay lên. Trầm Kinh Phàm  cười “há há” hai tiếng, trải nghiệm này thật là mới lạ, mới nghe nói đến máy bay, phi thuyền, đĩa bay, chứ chưa bao giờ nghe đến có kiệu bay cả. Bên ngoài kiệu có thể mơ hồ nhìn thấy ngọn đèn dầu mờ ảo đang lay động. Kết hợp với tiếng kèn Xô-na và tiếng trống, trong sự tĩnh lặng hắc ám của bóng đêm, càng trở nên u ám quỷ dị.

Đợi đến khi cỗ kiệu đáp xuống mặt đất, có người đến đá cửa kiệu, Trầm Kinh Phàm mơ mơ màng màng mở mắt ra. Chỉ thấy bên ngoài kiệu có một người đang đứng, người nọ mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, dưới chân mang một đôi giày vải màu đen. Trong lòng Trầm Kinh Phàm đánh “thịch” một phát, không khỏi nhíu mày. Kiểu dáng kia, sao lại giống với đôi giày thọ để người người nhập liệm mang vậy kìa.

Một bàn tay phù thũng bầm tím vươn vào, lôi Trầm Kinh Phàm ra ngoài. Bàn tay kia chạm vào lạnh lẽo đến tận xương, khiến y rùng mình một cái. Một hồi trời đất quay cuồng, y đã ở trên lưng người nọ, bị cõng vào sảnh lớn.

Nhìn kỹ lại, trên thân hỉ phục đỏ thẫm đó lại không có cổ, đầu! Nhìn lại lần nữa, thì ra cỗ kiệu kia cũng chỉ là mô hình giấy mà thôi!

Tuy đầu Trầm Kinh Phàm còn đang sốt nóng lên, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, cảm giác này nhất định không thể là nằm mơ được!

Từ khi còn nhỏ y đã biết mình khác với những người khác, không những có thể nhìn được thứ mà người khác không thể thấy, mà còn có thể nói chuyện với chúng nó, thậm chí còn có thể chạm vào chúng nó; đôi lúc, còn có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của một vài loài đọng vật. Đối với những chuyện kỳ quái quỷ dị đó, hắn tập mãi thành quen, cuối cùng lại trở thành ông cụ non, tính tình thong dong bình tĩnh. Nhưng trong mắt người ngoài, chỉ thấy y là một kẻ lập dị mà thôi.

Lúc nhỏ, y cũng đã từng phát sốt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, bị một kẻ trông giống như khỉ đưa đến một nơi khỉ ho cò gáy, bị lạc đường trong núi, không thể thoát ra. May mắn mẹ Trầm mời pháp sư của Vân Thiên cung đến làm phép, y mới trở về đươc. Sau khi y tỉnh lại mới biết được, thì ra y là bị yêu ma quỷ quái trên núi nhiếp hồn.

Hình như vào lúc y phát số vận may của y luôn đặc biệt thấp, rất dễ gặp được quỷ quái, hơn nữa lúc đó thân thể của y sẽ vô cùng yếu ớt, khó có thể chống cự. Nếu như bình thường, y đã sớm tung một cước đá bay thằng quỷ không đầu này rồi! Bây giờ chỉ có thể để mặc người nọ sắp đặt, cõng vào lễ đường.

Tuy biết mình bây giờ đang trong hiểm cảnh, nhưng nhất thời không có cách nào để phản kháng, chỉ đành yên lặng theo dõi biến hóa, rồi nghĩ cách trốn thoát sau.

Vào lễ đường, chú rễ không đầu rốt cuộc cũng buông y xuống. Nha hoàn đứng bên cạnh động tác cứng ngắc y như người máy, cô ta đưa cho Trầm Kinh Phàm một đoạn của tấm lụa đỏ, giữa tấm lụa đỏ có một quả tú cầu, đoạn còn lại được chú rễ nắm trong tay.

Trầm Kinh Phàm lại cúi đầu nhìn người mình, không biết từ lúc nào, y đã thay  sang một bộ hỉ phục đỏ thẫm, cái chính là đây rõ ràng là bộ của nữ, mặc trên người y trông hết sức buồn cười.

“Nhất bái thiên địa!” Bên tai truyền đến tiếng hô sắc bén, tiếng kèn Xô-na tiếng chiêng trống đang náo nhiệt đột nhiên ngừng lại, giọng nói ảm đạm khó phân biệt là nam hay nữ này nghe có vẻ đặc biệt chói tai.

Có người ở đằng sau ấn đầu y xuống, dập đầu lạy cái bàn thờ ở chính giữa lễ đường. Khi y ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy trên bàn thờ đặt hai bức di ảnh trắng đen. Trong ảnh là một người đàn ông xa lạ, biểu tình cứng ngắc đờ đẫn, thoạt nhìn giống như là ảnh chụp của thi thể sau khi chết. Một bức khác chính là của Trầm Kinh Phàm, biểu tình cũng không hơn bức “ảnh chụp thi thể” bên hàng xóm kia là bao.

“Phu thê đối bái!” Lại là giọng nói ảm đạm âm không ra âm dương không ra dương kia cất lên.

Khóe mắt Trầm Kinh Phàm co giật liên hồi, y cũng không muốn kết hôn với thằng quỷ không đầu, huống chi mình còn là cô dâu nữa chứ! Thừa lúc người sau lưng lại ấn đầu y xuống, chân y trượt một phát, nhích một bước ra ngoài.

Đáng tiếc thân thể của y quá yếu, bước tiếp theo liền lảo đảo, thân thể đè lên trên bàn thờ. Đến khi y đứng vững, nhìn lại, thì y đã bị một đám nha hoàn bằng giấy động tác cứng ngắc vây quanh …

Trong lúc chỉ mành treo chuông, y nghe thấy có người gọi tên mình.

“Trầm Kinh Phàm! Tiểu Trầm! Trầm Kinh Phàm…”

Trên mặt truyền đến một trận đau đớn nóng rát, Trầm Kinh Phàm cố hết sức mở mắt ra, đối diện với đôi mắt đầy lo lắng của Diêu Nhiếp. Y mờ mịt nhìn quanh bốn phía, y đây là… Đã trở lại rồi sao?

Tam Vô đốt một lá bùa cho vào cốc nước, mạnh mẽ nhét vào miệng Trầm Kinh Phàm, giải thích: “Lúc nãy hồn của anh bị nhiếp đi.”

Hôm nay Trầm Kinh Phàm bởi vì phát sốt nên xin phép không đi làm, Diêu Nhiếp mang theo Nhai Xế đến tận cửa thăm bệnh. Thật ra thăm bệnh chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, căn bản là Diêu Nhiếp quá tò mò với căn nhà ma ám trong truyền thuyết này, muốn đến tham quan thử xem.

Đúng lúc trên đường lại gặp được Tam Vô và Daniel về nhà, liền cùng nhau đến xem thử đồng chí Tiểu Trầm bệnh thế nào rồi.

Không ngờ đến gõ cửa nửa ngày mà vẫn không ai ra mở, nghĩ đến bây giờ Trầm Kinh Phàm ốm đau liệt giường, lo lắng không biết y có bị té xỉu ra đó hay không, Tam Vô vội dùng chìa khóa dự phòng để mở cửa. Tam Vô dù sao cũng là hành nghề này kiếm cơm, vừa vào cửa liền nhận ra y có chút không được bình thường, liền dùng chiêu hồn thuật, mất chút sức, gọi hồn y quay lại.

Trầm Kinh Phàm vội vã cảm ơn Tam Vô, Tam Vô khoát tay, hiên ngang lẫm liệt nói: “Ơn lớn thì không lời nào có thể cảm ơn hết được… Tiền thuê nhà tháng này của anh báo đáp cho tôi thêm 100 đồng là ok rồi. Đúng rồi, cậu đụng phải cái gì vậy, sao lại bị nhiếp hồn?”

Trầm Kinh Phàm ngẫm nghĩ một chút, thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề, cuối cùng miêu tả lại rõ ràng cảnh tượng nhìn thấy lúc bị nhiếp hồn.

Tam Vô sờ sờ cằm: “Nghe như là Cưới ma (Minh hôn) í nhỉ. Việc này tốt nhất là anh nên đi về hỏi bố mẹ xem.”

………………………………………

“Cưới ma?” Trần Điển Hâm ngạc nhiên, không phải là bố đang nói giỡn đấy chứ?

Vẻ mặt của Trần Lĩnh Nam rất quả quyết: “Đúng thế, lần trước bố có mờ một vị thầy đến xem bát tự cho con. Mệnh con phạm Đồng tử quan, cho nên mới lớn tuổi như vậy mà vẫn không lập gia đình.”

Bốn đứa con của Trần Lĩnh Nam đều là do bốn người phụ nữ khác nhau sinh ra, con cả đã qua đời trong một vụ tai nạn xảy ra vào năm ngoái; con thứ ba xóa bỏ hôn ước với con gái nhà lãnh đạo tỉnh, chạy ra nước ngoài gây dựng sự nghiệp. Lại còn nói đã gia nhập vào tôn giáo nào đó, cả đời cũng không kết hôn, nếu Trần Lĩnh Nam ép buộc hắn, hắn sẽ từ bỏ quan hệ với nhà họ Trần, khiến cho ông chủ lớn thành phố G tức giận không hề nhẹ.

Chỉ có đứa con thứ hai từ nhỏ đã ngoan ngoãn vâng lời, tính cách cũng mềm mỏng nhất, dễ sắp đặt. Tuy y cũng không nối nghiệp cha theo kinh doanh, nhưng đầu óc rất thông minh, từ nhỏ đi học đều nhảy lớp, mới 30 tuổi đã được chức danh giáo sư, y là giáo sư trẻ nhất trong trường đại học hay thậm chí là toàn bộ tỉnh G, có thể nói là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Huống chi, con cả qua đời, con thứ ba rời khỏi nhà, con gái thứ tư sau này phải gả ra ngoài, toàn bộ tài sản của người giàu nhất thành phố G như ông, sau này không để lại cho đứa thứ hai thì để lại cho ai?

Điều kiện của đứa thứ hai như vậy, thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không ra. Nhưng mà đứa nhỏ này cứ mải miết vùi đầu vào nghiên cứu khoa học, chừng này tuổi rồi mà đến ảnh của bạn gái cũng không có. Nó không vội, nhưng bố của nó thì không thể nhịn được nữa rồi.

Trần Điển Hâm dở khóc dở cười: “Bố, con vẫn còn sống cơ mà, còn lo liệu cưới ma làm gì chứ?” Giáo sư Trần làm khảo cổ, đương nhiên cũng có đọc qua văn hóa dân gian. Cưới ma còn được gọi là “Đáp cốt thi” (1), gọi như vậy là vì đây là việc lo liệu hôn nhân cho những chàng trai chưa kết hôn đã chết, cưới một cô gái chưa kết hôn đã chết làm vợ, xương cốt của hai người cùng được chôn xuống, thế là kết hôn xong.

Đêm dài yên tĩnh, chợt nghe bên ngoài có tiếng kèn Xô-na khua chiêng gõ trống náo nhiệt vang lên, nếu bạn ra ngoài xem, hơn phân nửa là có thể nhìn thấy một đội nhạc trống dẫn đường ở phía trước, người phía sau khiêng một cỗ kiệu bằng giấy, bên trong kiệu đặt di ảnh của cô dâu. Thì đó chính là nghi thức rước dâu trong cưới ma.

Đương nhiên, cũng có khi là một bên chết đi, một bên vẫn còn sống lo liệu cưới ma. Nhưng tất cả đều là sau khi con gái thời xưa đính hôn, mà vị hôn phu đột nhiên qua đời, không thể không lo liệu cưới ma cho con gái đã xuất giá để thủ tiết cho nhà trai.

Thứ nhất, y chưa chết; thứ hai, y cũng không phải là con gái ở thời xưa. Đây là lo liệu cưới ma cưới quỷ gì?

Trần Lĩnh Nam không đồng ý: “Con thì biết cái gì? Thầy ấy nói, mệnh con phạm Đồng tử quan, muốn bình an vượt qua thì phải lo liệu cưới ma. Đến khi gả cho người ta, thân Đồng tử trên người con sẽ quấy phá, toàn bộ xui xẻo sẽ chuyển sang cho vị chú rể kia. Còn con đã có thể an tâm kết hôn rồi.”

Trần Điển Hâm nắm được một từ mấu chốt: “Bố, chờ chút, cái gì mà con gả cho người ta? Con là con trai của bố, chứ không phải con gái đâu.”

Trần Lĩnh Nam bất ngờ liếc y một cái: “Mày là bố sinh ra, bố lại còn không biết mày là nam hay nữ sao? Không còn cách nào khác, nếu muốn đẩy vận xui đi, thì phải gả cho người ta, coi mày như con gái mà gả ra ngoài.”

Đúng là vớ vẩn, thầy bói rởm từ đâu đến, nói bậy nói bạ!

“Bố, bố nghe chuyện này ở đâu đấy? Đừng nói là từ thầy Lý lần trước đấy nhé? Hơn nữa, con cũng không có cái gì Đồng tử quan, chỉ là tạm thời không muốn kết hôn mà thôi, độc thân rất tự do.” Lần trước thầy Lý Huyền Cơ đã ra tay cứu y một lần, Trần Điển Hâm rất có thiện cảm với y, nhìn kiểu gì y cũng không giống loại người sẽ đưa ra cái ý kiến rách nát này.

Nhắc đến Lý Huyền Cơ, Trần Lĩnh Nam đến bây giờ vẫn cảm thấy rất mơ hồ, ông lắc đầu: “Không phải, thầy lần này cũng rất thần kỳ, ông ấy nói con nhất định sẽ nói là tạm thời không muốn kết hôn, độc thân sẽ tự do linh tinh gì đó, con quả thực nói y như thế!”

Trần Điển Hâm còn nung nấu ý định thuyết phục bố của y: “Bố à, cho dù con phạm Đồng tử quan thật, thì chỉ cần dựa theo truyền thống “Đánh đồng tử” dùng bù nhìn đổi vận khí là xong rồi. Còn lo cưới ma làm gì nữa?” Nếu để cho Bệ Ngạn biết y phải gả cho người ta, thì cho dù là gả cho người chết, hậu quả cũng không thể lường nổi!

Trần Lĩnh Nam cũng không để y phản đối: “Được rồi, con đừng nói thêm gì nữa. Bố đều đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả mọi thứ, đêm nay kết hôn luôn đi!”

“Bố à, bố, bố nghe con nói đã!” Trần Điển Hâm còn muốn khuyên nữa, nhưng Trần Lĩnh Nam đã gọi chú triệu đến, đưa Trần Điển Hâm lên lầu chuẩn bị.

…………………………………………

“Cậu chủ, cậu ở lại đây ngủ một giấc đi, cái gì cũng không cần làm. Sáng mai mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Chú Triệu dặn dò xong liền đi ra ngoài.

Trần Điển Hâm nhìn hỉ phục đỏ thẫm bị ép mặc vào mà thở dài, bất đắc dĩ đành phải gọi điện thoại về: “Tiểu An hả, đêm nay em ở lại nhà, ngày mai sẽ về. Anh không cần đến đón em đâu, tối nay cứ đến nhà Tiểu Thất ăn chực cơm đi nha. Ừm, em biết rồi, em cũng nhớ anh…”

Ban đêm, Trần Điển Hâm đang ngủ say, bỗng nhiên trong mông lung lại nghe thấy tiếng thổi kèn đánh trống, đúng lúc cái đồng hồ cổ ở dưới phòng khách điểm hai tiếng chuông, hai giờ sáng rồi.

Y mơ mơ màng màng trừng mở mắt ra, liền nhìn thấy một cỗ kiệu hoa đỏ thẫm hiện ra trước giường của y…

……………………………………….

Suy nghĩ của tác giả:

Để ăn mừng thi xong, đêm nay thêm vài chữ đi.

Nhưng mà căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ của tôi, tôi mà gửi qua 3000 chữ, tin nhắn sẽ trở nên ít đi.

Tôi đây là bị nguyền rủa sao (+﹏+)~ cuồng ngất..

Bện Ngạn: Cái gì?! Điểm Tâm muốn tổ chức minh hôn sao?! Vì sao lại không gả cho ta?!

Trần Điển Hâm: = = anh đừng nguyền rủa mình như thế chứ?

Tôi thành thật khai báo, thật ra căn bản là tôi tạm thời chưa nghĩ ra sẽ kết hợp Tiểu Trầm với ai hết á, cho nên chị dâu, em dâu thần mã… Nó vẫn còn là phù vân.

(1) Đáp cốt thi: Đáp: nối liền, liên kết, dẫn; Cốt: xương; Thi: xác chết. Hiểu nôm na là: “xương người chết chôn cùng nhau” đi.

Minh Hôn hay cưới ma vào đây…

Tú cầu đỏ: Cái ông chú rể đeo trước ngực á.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv