Sau tiết học buổi chiều, tôi lại lang thang trên hồ đại học Huy Vũ. Nhìn những làn sóng nhỏ trên mặt hồ nhè nhẹ trôi khiến tôi cảm giác tâm không mấy tĩnh lặng.
"Biết ngay bà ở đây mà."
Một giọng nam trầm khàn vang lên sau lưng khiến tôi nhận ra ngay người nói.
"Công Minh, có tin tốt nào cho tôi không thế?"
Lường Công Minh, một trong chín thành viên của tổ Chấp hành Nhật Minh Đoàn - tổ chức lớn nhất của đại học Huy Vũ, được lập ra để bảo vệ và quản lý sinh viên trong trường.
Tôi quen cậu ta ngay khi vừa đặt chân vào năm nhất, là người đầu tiên muốn trở thành bạn của tôi.
"Có đấy." Nam sinh có khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú, đưa cho tôi một tờ giấy có đóng dấu đỏ. "Đơn của bà được duyệt rồi. Lẽ ra là ngày mai họ mới gửi về cho bà, nhưng tôi đã nói tiếng một chút."
"Như mọi khi, tôi mang ơn ông rất nhiều." Tôi cẩn thận đỡ lấy đơn chấp thuận bằng cả hai tay.
Công Minh khẽ khàng phẩy tay. "Không cần đâu. Chúc mừng tân Chủ nhiệm câu lạc bộ Huyền bí, từ nay có lẽ tôi sẽ khó khăn hơn trong việc gặp bà đấy nhỉ."
Tôi cười khẩy. "Vậy tìm gặp thành viên của tổ Chấp hành Nhật Minh Đoàn thì dễ hơn à?"
Công Minh đưa ngón tay đẩy nhẹ cặp kính cận, cười cười. "Nếu rảnh rang hơn một chút, tôi sẽ gia nhập câu lạc bộ của bà ngay."
"Đừng đùa, tôi biết ông chưa từng có hứng thú với mấy chuyện này."
"Chỉ vì bà thôi." Công Minh chợt nhìn xuống cổ họng tôi rồi nhanh chóng rời sang chỗ khác. "Người đầu tiên gia nhập câu lạc bộ sẽ là bạn trai bà nhỉ?"
"Minh Vũ? Cậu ta không phải bạn trai tôi. Nhưng đúng thế, tôi muốn cậu ta trở thành thành viên đầu tiên của câu lạc bộ."
Công Minh lại mỉm cười, cậu ta là kiểu người rất hay làm thế với người khác, nhưng tôi luôn cảm thấy nụ cười của cậu ta có gì đó rất u buồn.
"Đã tìm ra nơi đặt trụ sở chính chưa thế?"
"Vẫn chưa."
Công Minh gỡ chiếc kính xuống nhè nhẹ lau qua. "Để tôi nói lại với ban Hậu cần Nhật Minh Đoàn, có lẽ họ sẽ tìm cho bà một phòng."
"Cảm ơn ông rất nhiều."
Công Minh không nói gì chỉ khẽ gật đầu, cậu ta vẫy tay chào tôi rồi nhanh chóng rời khỏi.
Chỉ còn lại mình tôi ở trên hồ, tôi cất đơn chấp thuận vào trong cặp sách, rồi trở về ký túc xá.
Khi tôi về đến nơi, ánh hoàng hôn đã phủ bóng toàn bộ tòa nhà. Không hiểu vì lý do gì, tôi bất giác ngẩng đầu nhìn lên hành lang tầng bốn.
Ngay trước cửa căn phòng bị niêm phong, có một người phụ nữ vô cùng cao lớn, cho dù vài sắc cam đang len lỏi qua dãy hành lang, bà ta vẫn một màu đen kịt như bóng đêm.
Tôi nheo mắt, cố nhìn cho rõ khuôn mặt bà ta nhưng bị thứ sương mù mờ mịt che khuất. Rõ ràng bà ta vừa cúi đầu lặng lẽ dõi đôi mắt theo tôi, tôi có thể thấy rõ lòng trắng và lòng đen đang chầm chậm di chuyển.
Sự sợ hãi thôi thúc tôi mau chóng rời ánh mắt khỏi cảnh tượng kỳ dị này, vì thế tôi nhanh chóng đi lên phòng.
Mọi người đã về, như mọi khi, Thảo Chi là người đầu tiên niềm nở chạy ra hỏi han tôi. Lệ Hương cũng vui vẻ vẫy tay chào. Còn Hồng Hạnh chỉ im lặng gật đầu.
"Cậu có thứ gì đây? Đừng có nói là..." Thảo Chi ngó thấy dòng chữ "đơn chấp thuận" trên tờ giấy, cô ta bỗng nhiên tỏ ra còn vui sướng hơn cả tôi. "Đúng là nó rồi! Tớ sẽ trở thành thành viên đầu tiên của câu lạc bộ!"
"Xin lỗi, vị trí đó đã có người lấy mất rồi."
"Hả?" Khuôn mặt Thảo Chi thật sự thất vọng. "Sao lại thế được, tớ đã đặt hàng từ rất sớm rồi cơ mà!"
"Không sao, cho cậu làm Phó Chủ nhiệm thứ hai."
"Quá tuyệt vời!" Thảo Chi đột ngột ôm chầm lấy tôi. "Tớ yêu cậu nhất, Thảo Nguyên à."
Tôi ngẩn người nhìn Thảo Chi, cô ta thật biết cách thể hiện cảm xúc của bản thân, bảo sao lại được nhiều người yêu thích đến vậy.
Buổi tối, theo thói quen, tôi lại nghe nhạc và đọc sách trên giường như mọi khi. Nằm dưới tôi là Thảo Chi, không biết cô ta đang chơi game gì, mà lúc nào giường cũng rung lắc dữ dội.
Trong phòng lúc này cũng chỉ còn lại hai chúng tôi. Hồng Hạnh thì ra ngoài tập cùng câu lạc bộ chưa về. Còn Lệ Hương không biết đi đâu.
"Khi tôi chìm trong bóng tối đen đặc, thứ đầu tiên được đồng tử tôi thu lại chính là Ngài. Tôi biết Ngài là đấng cứu thế của tôi lúc ấy, rằng Ngài sẽ cứu rỗi tôi, ngay cả khi tôi chẳng có gì đáng để Ngài lợi dụng..."
Tôi dừng lại tiến trình đọc của mình vì có một bàn tay cứ kéo chăn tôi xuống. Ban đầu, tôi nghĩ là Thảo Chi trêu tôi. Nhưng đến khi ngó đầu xuống, cô ta lại trông như thể chẳng hay trời đất xung quanh có tồn tại, gật đầu điên cuồng với chiếc tai nghe to kệch.
Đôi mắt tôi tự động nheo lại, để chứng thực sự nghi hoặc của mình, tôi nhảy xuống giường rồi đặt mạnh tay lên vai Thảo Chi.
Cô ta thật sự giật mình khi tôi làm vậy.
"Thật kỳ lạ..."
"Cái gì kỳ lạ cơ?" Thảo Chi lúc này đã gỡ tai nghe ra khỏi đầu.
"Không có gì." Tôi biết Thảo Chi không hề nói dối.
Đêm đến, khi cả phòng đã say ngủ. Tôi vẫn chưa thể vào giấc vì nội dung trong cuốn Bóng Tối Học tôi đọc dạo này.
Tôi có cảm giác tác giả của cuốn sách này đang viết lại trải nghiệm của chính bản thân, khi bà ta chìm trong thứ bóng tối mà bà ta vẫn thường lo sợ.
Có tiếng gãi nhè nhẹ vọng đến từ bên giường dưới. Tôi ngó đồng hồ điện tử trên màn hình điện thoại, giờ đã là hơn 2 giờ sáng.
Tôi liền bỏ qua nó và tiếp tục mạch suy nghĩ của bản thân. Tuy nhiên, âm thanh sồn sột của móng tay chạm vào da thịt ngày một ồn ào, và hình như cô ta còn cào lên cả ga giường.
Thứ âm thanh phiền phức này khiến tôi không thể nào tập trung nổi, bèn đặt toàn bộ sự chú ý vào nó.
Tôi vẫn nghe thấy tiếng thở đều đặn của Thảo Chi phía dưới, có vẻ như cô ta vẫn đang ngủ và gãi ngứa trong vô thức.
Thế nhưng càng lúc tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng. Tiếng gãi ngày một lớn dần lên, vậy mà Thảo Chi thậm chí còn chẳng trở mình hay thở mạnh lấy một hơi.
Lúc này, tôi nghĩ bản thân cần tìm hiểu xem phía dưới đang thực sự có chuyện gì xảy ra.
Bàn tay tôi khẽ khàng kéo tấm chăn rời khỏi thân thể, tay còn lại tôi bám lên thanh chắn giường, nhẹ nhàng vươn người cúi đầu xuống bên dưới.
Một cảnh tượng vô cùng kỳ quái và sởn gai ốc lập tức chắn lấy tầm nhìn của tôi.
Không hiểu người đàn bà đen đúa vận trên mình chiếc váy rách rưới kia chui vào trong căn phòng đóng kín này từ khi nào, bà ta đang ngồi xổm bên cạnh giường Thảo Chi, đôi tay thô kệch không ngừng gãi sồn sột lên thân thể và ga giường cô ta.
Trong một giây suy tính hành động tiếp theo của bản thân, tôi tức thì rút lấy cuốn Bóng Tối Học, đập mạnh xuống đầu bà ta.
Người đàn bà giật nảy mình gào rú lên một tiếng thảm thiết, rồi bất thình lình nhảy ngược lên trần nhà, tứ chi bà ta khi ấy chẳng khác nào một con nhện bám chặt vào bức tường phía trên.
Tôi còn chưa kịp định thần lại, người đàn bà đã nhảy bổ vào người tôi cào cấu, khiến tôi không tài nào chống đỡ nổi.
Tôi cố gắng khua chân múa tay vùng vẫy, nhưng chẳng thể nào chống lại nổi đôi tay cứng như gọng kìm của ả đàn bà quái dị.
Bà ta tóm lấy cổ chân tôi lôi tuột xuống nền nhà. Đầu tôi bị đập vào thành giường, toàn thân choáng váng như bị điện giật.
Tôi nhìn khắp xung quanh, cảm giác không sao hiểu nổi âm thanh xô xát lớn đến vậy mà không một ai trong phòng thức giấc. Thậm chí Thảo Chi bị bà ta cào cấu toàn thân rớm máu, cũng chẳng mảy may trở mình lấy một cái.
Tôi vội dang rộng đôi tay, cố bám lấy hai bên mép cửa chính để giữ cơ thể ở lại.
Thế nhưng, người đàn bà chỉ mất một giây khựng lại rồi tức thì lôi tuột tôi ra ngoài, ném thẳng xuống dưới sân từ trên tầng hai.
Cả thân thể tôi bất động dưới nền sân lạnh lẽo, nhưng kỳ lạ là tôi lại chẳng cảm nhận được bất kỳ đau đớn nào.
Bỗng một bông tuyết ở trên tận trời cao chầm chậm rơi xuống đáp lên gò má tôi. Một cái rùng mình đột ngột lay động tâm trí tôi, khiến mắt tôi bất giác mở trợn trừng.
Không ngờ, bầu trời đen kịt trước mắt đã được thay thế bằng một vách trần nhà quen thuộc. Tôi nhận ra toàn bộ chuyện ban nãy đều không phải sự thực, có lẽ tôi đã thiếp đi trong lúc đọc sách.
Tuy nhiên, "bông tuyết" trên mặt tôi lại thực sự tồn tại, nó thật ra là một nhành hoa cỏ lau, đã chui lọt vào trong phòng thông qua cánh cửa sổ mở hé.
Tôi đặt cuốn Bóng Tối Học lên kệ sách tự thiết kế trên tường, rồi chậm rãi trèo xuống giường.
Một cảnh tượng lạnh sống lưng ngay tức khắc hiện lên khi lòng bàn chân tôi chạm xuống nền nhà. Không phải mơ hay ảo giác. Khắp toàn thân Thảo Chi đầy rẫy những vệt đỏ ửng do móng tay gây nên.
Tôi quay đầu nhìn ra bên ngoài hành lang, cánh cửa mà lúc nãy Lệ Hương đóng lại bây giờ mở toang hoác.
Đã đến lúc... tôi phải làm cho rõ chuyện này. Mặc dù mỗi lần đụng đến nó, tôi đều gặp phải những cơn ác mộng triền miên, dày vò đến điên loạn tâm trí.
Tôi khẽ thở dài một hơi, từ từ cúi người xuống gầm giường lôi ra chiếc va li đã theo tôi mấy năm qua.
Khóa mật mã bật mở, tôi hồi hộp mở chiếc va li ra. Nó vẫn ở đó, cuốn sách cổ màu xám tro cũ kỹ, được niêm phong lại bằng một sợi dây đay.
Tôi nhặt được cuốn sách này dưới một đáy giếng cạn khi còn rất nhỏ, chính nó là thứ đã thay đổi nhận thức của tôi từ khi đó và đưa tôi bước một chân vào thế giới tâm linh đầy huyền bí như hiện tại.
Tôi nhẹ nhàng cởi sợi dây đay như thể sợ rằng cuốn sách sẽ tan thành tro bụi vì màu sắc cũ kỹ của nó, lật giở từng trang sách, tôi nhớ đã từng trông thấy bức tranh vẽ con chim ba mắt ở đâu đó trong này.
Ngón tay tôi lướt qua từng trang giấy cũ, rất nhanh đã dừng lại trước một bức vẽ bằng chì.
Chính là nó. Con chim quái dị có đến ba mắt.
Tôi lật giở sang trang bên để đọc cho rõ những ghi chép chi tiết về nó, sau đó đóng cuốn sách lại, rồi trả về vị trí cũ.
Thật là thất vọng.
Tôi lại thầm thở dài, chân tướng của toàn bộ chuyện này không hề thú vị như tôi tưởng.
Tuy nhiên, vẫn cần phải giải quyết cho xong để tránh phiền phức về sau.
Tôi đi ra ngoài hành lang khép cửa lại rồi nhanh chóng di chuyển lên tầng bốn. Lần này tấm biển "Cấm vào" đã không còn, nhưng cánh cửa thì vẫn mở toang.
"Mày đang chờ tao tới phải không?" Tôi bước vào trong căn phòng tối đen như mực. "Được, tao sẽ giải thoát cho mày."
Trước mắt tôi dần hiện ra ba ngã rẽ giữa lớp bóng tối mờ ảo. Dựa vào bản đồ trong cuốn sách, tôi đã biết phải đi thế nào.
"Không cần phải dùng ảo ảnh nữa, tao biết mày đang muốn được tao giải thoát."
Tôi đưa tay hất nhẹ lớp không khí trước mắt sang một bên, ảo ảnh xung quanh lập tức biến mất, trả về hiện thực thật sự của căn phòng.
Hóa ra, toàn bộ căn phòng này vốn trống không, chỉ có duy nhất một cái bục trưng bày, đặt ngay ngắn trên đó là một chiếc sọ chim có ba hõm mắt.
Tôi đã đọc toàn bộ thông tin về nó trong cuốn sách.
Chiếc sọ này thuộc về loài chim Oyoyo, thiên địch số một của một thứ được gọi là Mạo Quỷ. Chúng có khả năng ngụy trang bằng các ảo ảnh được tạo ra từ nỗi sợ hãi của loài khác.
Khoảng mấy ngàn năm trước, không hiểu vì nguyên do gì loài chim này đã bị tuyệt duyệt. Sọ của con Oyoyo cuối cùng đã được thợ rèn vĩ đại nhất trong lịch sử, Bắc Tiêu Quân Sở Minh chế tạo thành một chiếc sáo, có công dụng khơi gợi nỗi sợ hãi ám ảnh của kẻ địch để gây nhiễu loạn thần kinh chúng.
Chính vì lý do trên mà căn phòng này lại bị đồn thổi là có ma ám, nhưng thực tế đó chỉ là những ảo giác do linh hồn còn tồn tại trong cái sọ chim gây ra.
Tôi cúi người, từ từ nâng chiếc sáo Oyoyo lên ngắm nghía. Trước khi giải thoát cho nó, tôi vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.