Nhưng Lâm Vũ nghĩ lại thì lập tức buông lỏng.
Cô ta nói thế nào là chuyện của cô ta!
Người khác tin hay không không phải cô ta có thể chỉ phối!
Cô ta còn luôn chắc chắn mình là người đàn ông của cô ta mài!
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ tùy ý cười một tiếng: “Cô thích nói thế nào thì nói, nhưng hiện tại cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc đã phát hiện cái gì."
"Đây chính anh nói đấy!" Diêm Thiền hớn hở liếc hắn một cái, sau đó cười tủm tỉm nói: "Tình huống ở nơi này tốt hơn em dự đoán nhiều."
"Nói cụ thể một chút." Lâm Vũ không kịp chờ đợi mà gặn hỏi.
Diêm Thiền quay đầu nhìn về phía vách đá trước mặt: “Thiên Địa Lục Mang Trận này đã tồn tại thời gian rất dài! Sức mạnh của nó yếu hơn em nghĩ rất nhiều!"
Nghe Diêm Thiền nói vậy, trong lòng Lâm Vũ lập tức mừng rỡ, kích động nói: "Tức là không cần chờ cô đến Hóa Hư Cảnh cũng có thể mở Thiên Địa Lục Mang Trận ra?"
Lúc nói chuyện, Lâm Vũ lộ ra vẻ mặt khẩn trương.
Sợ nghe được câu trả lời phủ định từ miệng Diêm Thiền.
Diêm Thiền không làm hắn thất vọng mà gật đầu khẽ cười và nói: "Không có gì bất ngờ xảy ra thì chờ em tiến vào Luyện Thần cảnh cũng có thể mở Thiên Địa Lục Mang Trận này ra."
"Quá tốt!" Lâm Vũ ngạc nhiên quát to một tiếng, suýt đã nhảy dựng lên.
Đây quả thực là tin tức quá tốt!
Trong khoảng thời gian này, hắn chưa từng nghe được tin nào tốt hơn nó!
Trong một năm muốn từ Quy Nguyên cảnh đến Luyện Thần cảnh đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng so với từ Quy Nguyên cảnh đến Hóa Hư Cảnh thì dễ dàng hơn gấp trăm ngàn lần!
Chỉ cần Diêm Thiền cố gắng một chút thì hắn chắc chắn trăm phần trăm có thể giúp Diêm Thiền tiến vào Luyện Thần cảnh trong vòng một năm thậm chí là trong thời gian càng ngắn!
Đột nhiên, trong lòng hắn nhẹ nhàng đi rất nhiều rất nhiều.
"Hộ..."
Lâm Vũ không ngăn được nở nụ cười, thở ra một hơi thật dài.
Hòn đá đè nén trong tim hắn những ngày qua như lập tức bị dời đi!
Lâm Vũ cười cười, nụ cười trên mặt lại đột nhiên cứng đờ.
Lâm Vũ trầm mặc một lát rồi khẩn trương nhìn về phía Diêm Thiền: “Cô nhìn ra Thiên Địa Lục Mang Trận này yếu đi từ điểm nào? Tôi cảm thấy sức mạnh của nó không yếu
chút nào!"
Trong lòng của hắn có chút lo lắng.
Lo Diêm Thiền không muốn mình chịu áp lực quá lớn nên cố ý nói lời này để an ủi mình.
Lấy tính nết của Diêm Thiền thì hoàn toàn có thể làm ra chuyện như vậy. Nếu thật là thế thì hắn mừng uổng công một phen.
"Anh căn bản không biết cường giả Vu tộc thượng cổ khủng bố đến mức nào!" Diêm Thiền lườm hắn một cái rồi thu vẻ đùa giỡn trên mặt lại, chân thành ói: "Nếu như Thiên Địa Lục Mang Trận này không yếu bớt thì anh đấm một quyền vào nhất định sẽ chịu dội ngược nghiêm trọng! Nhẹ thì trọng thương, nặng thì mất mạng tại chỗ."
"Vậy sao?" Lâm Vũ cũng bớt lo một chút rồi nói: "Lần trước vì ghi nhớ đồ án và chữ viết trên đó mà tôi liên tục công kích vách đá rất nhiều lần, cuối cùng đúng là bị thương, nhưng không nghiêm trọng lắm."
"Đúng vậ m Thiền gật đầu nói: 'Nếu như Thiên Địa Lục Mang Trận không yếu bớt thì từ quyền đầu tiên, anh đã không có kết quả tốt!"
Nghe Diêm Thiền nói vậy, Lâm Vũ hoàn toàn yên tâm.
Sau khi thở ra một hơi thật dài, trên mặt Lâm Vũ lại lộ ra nụ cười.
Sau một lát Lâm Vũ: ra vẻ mặt áy náy với Diêm Thiền, chân thành nói: "Trong khoảng thời gian tiếp theo, có thể cô phải chịu chút đau khổ."
"Em biết ngay là như vậy!" Diêm Thiền hiểu ý Lâm Vũ nên lập tức lộ ra vẻ mặt oán trách.
"Tôi cũng hết cách!" Lâm Vũ xấu hổ cười một tiếng: “Tôi chờ được, nhưng Lâm Thiển đợi không được! Lần này coi như tôi nợ cô, về sau có cơ hội tôi nhất định..."
"Em thèm chắc?" Diêm Thiền lườm hắn một cái rồi xem thường hừ nhẹ và nói: "Em coi như chịu khổ thay em chồng!"
Lâm Vũ cười khổ.
Cho dù trong lòng hắn có ngàn vạn lời nói, cũng không biết nên nói như thế nào.
Những gì có thể nói thì hắn đã sớm nói rồi. Nhưng Diêm Thiền quá cố chấp, căn bản không nghe. Biết rõ phía trước là hố lửa, vì sao vẫn chấp nhất nhảy vào chứ? Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Vũ đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy Bạch Diệu Thủ đánh tới, hắn vội tập trung tinh thần mà bắt máy.