Gần lúc rạng sáng, Diêm Thiền mới từ từ tỉnh lại.
Cô ta mở mắt liền nhìn thấy trong phòng có một người.
Chỉ tiếc không phải Lâm Vũ.
"Diêm tiểu thư, cô tỉnh rồi sao?" Thấy cô ta tỉnh lại, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười: “Vừa rồi tôi còn đang nghĩ nếu cô không tỉnh nữa thì bát canh gà nhân sâm này nguội mất."
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt lại bưng bát canh gà bên cạnh lên, chuẩn bị đưa cho Diêm Thiền uống.
"Không cần cô đúc, tự tôi làm được." Diêm Thiền cố nén đau đớn, mặt không đổi sắc nâng người dậy rồi ra hiệu Thẩm Khanh Nguyệt đưa canh gà cho mình.
'Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Để tôi đút cô ăn đi, đừng động vào vết thương của cô."
"Tôi tự ăn." Diêm Thiền lại rất kiên trì.
'Thẩm Khanh Nguyệt bất đắc dĩ chỉ có thể đưa canh gà cho cô ta.
Diêm Thiền không cần cả thìa đã bưng canh gà lên rót vào trong miệng. Chỉ hơn mười giây sau cô ta đã uống xong bát canh gà.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diêm Thiền, Thẩm Khanh Nguyệt không khỏi mỉm cười rồi trêu ghẹo nói: "Cô không sợ tôi bỏ độc trong canh sao?”
"Người phụ nữ được Lâm Vũ coi trọng không làm ra chuyện này." Diêm Thiền không quan tâm mà đưa bát trong tay cho Thẩm Khanh Nguyệt, thuận miệng nói: "Cảm ơn"
Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Cô đừng cám ơn tôi, canh gà này do dì Tuyên đặc biệt hầm cho cô, nói là để cô bồi bổ sức khoẻ."
Diêm Thiền chỉ nhẹ nhàng "À" một tiếng rồi dò xét nhìn chăm chằm Thẩm Khanh Nguyệt.
Mà Thẩm Khanh Nguyệt lại bình tĩnh nhìn cô ta.
Nhìn rất lâu, Diêm Thiền mới hừ nhẹ nói: "Thì ra anh ấy thích dạng điềm đạm đáng yêu."
"Tôi không phải kiểu điềm đạm đáng yêu." Thẩm Khanh Nguyệt lắc đầu cười nói: "Nếu cô nhất định phải tìm ra kiểu của tôi thì tôi được tính là dạng tương đối dịu dàng, hoàn toàn ngược lại với tính cách quả ớt nhỏ của cô, đương nhiên đây không phải tôi nói, là Lâm Vũ nói."
"Vậy ngày mai tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!" Diêm Thiền bĩu môi nói.
"Đó là chuyện của cô, tôi không quan tâm." Thẩm Khanh Nguyệt cười nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đứng dậy: “Được rồi, tôi không quấy rầy cô nữa, cô đang bị thương nên nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Nói xong, Thẩm Khanh Nguyệt đã cầm bát lên đi ra ngoài.
Diêm Thiền hơi sững sờ.
Mãi đến khi Thẩm Khanh Nguyệt đi tới cửa thì cô ta mới lên tiếng gọi lại.
"Gòn có chuyện gì?" Thẩm Khanh Nguyệt quay đầu hỏi thăm.
"Cô đi như vậy sao?" Diêm Thiền kinh ngạc nhìn cô.
"Vậy tôi còn phải làm gì?" Thẩm Khanh Nguyệt cười hỏi lại.
"Làm ơn, tôi tới giành đàn ông của cô đó!" Diêm Thiền câm nín mà nhìn cô: “Chẳng lẽ cô không nói lời hung ác hoặc là trò chuyện với tôi, bảo tôi dẹp suy nghĩ này đi?"
Nghe Diêm Thiền nói vậy, Thẩm Khanh Nguyệt lập tức yêu kiều cười không ngừng.
Diêm Thiền nghi hoặc nhìn cô: “Cô cười cái gì? Có phải cảm thấy tôi đã thua, tôi đang nằm mơ giữa ban ngày không?”