Cách giải thích duy nhất chính là Lâm Vũ luôn phái người giám thị cô ta.
Thậm chí tất cả mọi người trong thế gia Nam Cung đều bị Lâm Vũ giám sát!
"Gô quá coi trọng bản thân rồi!" Lâm Vũ khinh thường nói: "Tôi lười lãng phí nhân lực giám thị các người!"
"Vậy tại sao anh biết em đi chụp ảnh của Lâm Thiển?" Nam Cung Tình không tin nên lập tức hỏi tới.
"Cô không cần biết." Lâm Vũ lạnh lẽo nói: "Cô chỉ cần ghi nhớ lời cảnh cáo của tôi! Mặt khác, chuyển lời của tôi cho Nam Cung Bác biết, trước khi mẹ tôi đồng ý gặp mặt thì ông ta không xứng gặp mẹ và Lâm Thiển, bao gồm cả hình của họ”
"Hôm nay chỉ là cảnh cáo nho nhỏ, còn dám âm mưu cái gì thì chết!"
Nói xong, Lâm Vũ liền quay người bỏ đi.
Nam Cung Tình tự cho là cao minh, lại không biết người mà cô ta nhờ chụp ảnh của Lâm Thiển giúp lại tìm đến Đới Tư, muốn thông qua Đới Tư lấy được ảnh của Lâm Thiển.
Mặc dù kỹ xảo ngụy trang của Đới Tư không tốt, nhưng tâm tư lại khá tỉnh tế.
Cô ấy lập tức phát giác có vấn đề nên đã gọi điện thoại cho hắn.
Hắn không cần nghĩ cũng biết người thật sự muốn ảnh của Lâm Thiển nhất định là Nam Cung Bác! Hiện tại có lẽ đã có người đang nghĩ cách chụp hình mẹ của hắn.
Nhưng ông ta sẽ không được toại nguyện!
Khi Lâm Vũ ra khỏi phòng, sau lưng lập tức truyền đến tiếng kêu to hổn hển.
Rất nhanh lại biến thành tiếng khóc uất ức.
Tiểu công chúa Nam Cung Tình chưa bao giờ chịu uất ức như vậy!
Cô ta càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, tiếng khóc cũng càng lúc càng lớn.
Lâm Vũ không rảnh để ý mà trực tiếp đi vào thang máy.
Lâm Vũ ngồi lên xe nhưng lại không vội nổ máy.
Hắn ngồi trên xe yên lặng suy tư một hồi rồi mới lái xe rời đi.
Nửa giờ sau, Lâm Vũ mang theo thịt rượu đi vào tiệm phế liệu thành Nam. Đây là chỗ do Lý Tứ Phúc mở. Từ khi nơi này mở cửa, đây là lần đầu tiên hắn tới.
Mặc dù mới mở không lâu, nhưng nơi này lại bận rộn đến khí thế ngất trời. Hiện tại Lý Tứ Phúc không cần làm những chuyện tốn sức nặng nhọc nữa, nhưng lại không nhàn rỗi mà lại chỉ huy điều hành cả trạm thu mua, có khí thế như
tướng quân cụt tay.
Mẹ của Lý Tứ Phúc cũng làm một số chuyện tay chân đơn giản.
Nhưng bây giờ trên mặt bà không còn buồn khổ, chỉ có vui vẻ không thể che giấu được.
Tình cảnh này làm Lâm Vũ rất vui mừng.
Nhìn kỹ, hắn lại chú ý tới công nhân của nơi này đều tàn tật.
Có người cụt một tay, cũng có đi đường không tiện lắm.
Xem ra Lý Tứ Phúc đã đặc biệt nhận những người tàn tật giống như anh ta.
Nhìn thấy Lâm Vũ đi tới, Lý Tứ Phúc vội vàng dừng lại rồi nhanh chóng chào. đón.
"Sao anh lại chạy tới đây?"
Lý Tứ Phúc cười ha hả và nói: "Nơi này bụi nhiều lắm, đừng làm anh dính đầy bụi đất."
"Tôi tới thăm anh không được sao?”
Lâm Vũ lườm anh ta một cái rồi nâng rượu thịt trên tay lên và nói: "Trưa nay có rảnh không? Rảnh thì chúng ta uống một ly, thế nào?"
"Anh tìm tôi uống rượu thì nhất định phải rảnh chứ!" Lý Tứ Phúc cười ha ha. "Được, vậy thì uống hai ly!" Lâm Vũ dứt khoát nói. Lý Tứ Phúc tươi cười gật đầu, nhưng lại nghi hoặc nhìn Lâm Vũ.
Lý Tứ Phúc trầm mặc một lát rồi hất hất đầu với Lâm Vũ, ra hiệu hắn đi ra ngoài.
Lâm Vũ hiểu ý nên buông rượu thịt xuống rồi đi theo anh ta ra ngoài trạm thu mua.
"Có phải anh có tâm sự gì không?" Lâm Vũ vừa đi ra thì Lý Tứ Phúc đã lo lắng hỏi thăm.
trưởng, con mắt anh thật tinh tường!" Lâm Vũ mỉm cưò "Quả thật có chút tâm sự, cho nên mới đặc biệt tới tìm anh lảm nhảm vài câu."
"Tôi cũng đoán anh có tâm sự!" Lý Tứ Phúc miễn cưỡng cười một tiếng rồi lại trêu ghẹo: "Lấy địa vị hôm nay của anh thì chuyện bình thường chắc chắn sẽ không làm anh đau đầu, tôi đoán là chuyện tình cảm đúng không?”
"Cái này thì không phải." Lâm Vũ vỗ võ vai anh ta rồi mỉm cười nói: "Anh làm việc của mình trước đi, đừng lo cho tôi, chờ lát nữa uống rượu thì chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được!"