Dứt lời, Ninh Loạn cung kính dâng chiến đao Vô Phong cho Lâm Vũ.
Hắn nhận chiến đao và bước sang một bên.
Đây là trận chiến giữa Ninh Loạn và Nam Cung Bác.
Hắn đã đồng ý với Ninh Loạn. Hắn chỉ cần đích thân lấy mạng Nam Cung Bác mà thôi. Có điều, Nam Cung thế gia nợ Lâm gia hai mạng người vì vậy, ngoài Nam Cung Bác, hắn cần một mạng nữa.
Nam Cung Thuật! Rất nhanh, trong đầu hắn đã có sẵn một ứng cử viên.
Nam Cung Thuật quả thực vô tội nhưng cha ông ta thì không.
Khi Lâm Vũ xác nhận ứng cử viên, Ninh Loạn đã làm ra một cử chỉ khıêυ khí©h với Nam Cung Bác: "Ông già, bây giờ tôi đang rất tức giận, mau đến để tôi trút giận!"
"Được!"
Nam Cung Bác cầm lấy thanh trường kiếm mà Nhậm Đồng Hoa đưa cho, xua tay bảo mọi người tránh ra rồi hỏi: “Cậu không định rút đao ra sao?”
"Vậy thì phải xem ông có bản lĩnh để tôi phải rút đao hay không đã."Ninh Loạn khinh thường nói.
"Ngông cuồng!"
Nam Cung Bác cười nói: "Đã như vậy thì để tôi dạy cho cậu một bài học! Xem xem kẻ đã gây rối Nam Cung thế gia rốt cuộc có bản lĩnh như thế nào!"
Vừa dứt lời, Nam Cung Bác rút trường kiếm ra. Dù miệng nói rất dễ dàng nhưng ông ta cũng không dám lơ là.
Ông ta biết rõ có thể hạ gục người của lão Hầu ngay trước mắt mình chắc chắn là cao thủ trong các cao thủ.
Kiếm quang lóe lên.
'Trường kiếm vung lên, hóa thành 24 đạo kiếm mang chém về phía Ninh Loạn.
Anh ta bình tĩnh mỉm cười, đối mặt với kiếm mang.
Trong lúc chớp mặt, hai cao thủ thủ đã lao vào cuộc chiến ác liệt. Kiếm mang sắc bén và chân khí cuồng bạo không ngừng va chạm khiến người của Nam Cung thế gia lần lượt lùi lại.
'Thấy Ninh Loạn vẫn không hề yếu thế trước đòn tấn công dữ dội của Nam Cung Bác, không ai dám nghỉ ngờ lời mà trước đó bọn họ nói nữa.
Người có thể chiến đấu tay không với Nam Cung Bác nhất định có thực lực tự do ra vào Nam Cung thế gia!
Đột nhiên, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Vũ đang bình tĩnh đứng đó.
Từ lời của người đàn ông đó nói, có vẻ như hắn còn lợi hại hơn! Người có thể chiến đấu với Nam Cung Bác đến mức độ như vậy, rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Khi trong lòng mọi người đang cảm thấy khϊếp sợ, một mùi máu tanh nhàn nhạt đột nhiên tràn ngập trong không khí.
Một giọt máu nhỏ xuống cánh tay Ninh Loạn nhưng có vẻ như anh ta bị thương rất nhẹ.
Ninh Loạn đứng yên, nhìn vết thương trên cánh tay mình, không những không có dấu hiệu tức giận mà còn cực kì hưng phấn.
"Đã lâu rồi không có ai đả thương tôi."
Anh ta phấn kích đến mức đưa tay chạm vào vết máu, đưa vào miệng, vẻ mặt say sưa nói: “Mùi máu thật tuyệt! Chúc mừng ông đã có tư cách khiến tôi rút đao!"
Nhìn hành động của Ninh Loạn, mọi người nhất thời cảm thấy vô cùng ghê tởm. Người này không phải điên thì là biếи ŧɦái!
Ninh Loạn không quan tâm tới ánh mắt của mọi người, chậm rãi rút chiến đao màu đen sau lưng ra, hưng phấn nhìn Nam Cung Bác:
“Hy vọng ông có thể cầm cự thêm mấy hiệp nữa! Lâu lắm rồi tôi mới vui như vậy, tôi cũng không muốn niềm vui kết thúc quá sớm."
"Gố làm ra vẻ!" Nam Cung Bác hừ lạnh một tiếng nhưng vẫn vực dậy tinh thần.
Vừa rồi, ông ta dựa vào sức mạnh của vũ khí mới có thể miễn cưỡng để lại vết thương ngoài da trên cánh tay của anh ta.
Bây giờ đối phương cuối cùng cũng rút đao ra, ông ta cũng không dám lơ là nữa.
Ninh Loạn nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao giống như đang vuốt ve người yêu của mình.
"Gϊếŧ!" Đột nhiên, Ninh Nhiên hét lớn. Sát khí vô tận dâng trào khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ.
Dưới sự bao trùm của luồng sát khí đáng sợ, trong lòng mọi người đều run lên.