Mọi người đều run rẩy, sắc mặt đều trở nên tái nhợt.
Lý Thành sợ đến mức ngồi sụp xuống mặt đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Mọi người ngơ ngác nhìn Lâm Vũ, không ai ngờ rằng hắn sẽ bất ngờ tấn công. Càng không ai ngờ rằng tai của Phùng Nghĩa đã bị cắt đứt.
Điều quan trọng là không ai thấy Lâm Vũ ra tay như thế nào. Cảm giác như chỉ trong nháy mắt, tai của Phùng Nghĩa đã bị cắt đứt.
Tiếng hét chói tai của anh ta cứ vang vọng bên tai họ, khiến họ có cảm giác sởn gai ốc.
"“Giết chúng cho tôi!"
Sau khi lấy lại bình tĩnh, mặt Phùng Nghĩa đầy vẻ hung dữ, anh ta giận dữ gầm lên.
Cơn đau dữ dội liên tục làm biến dạng khuôn mặt của anh ta và khiến đôi mắt anh ta đỏ ngầu trông đáng sợ không thể tả nổi.
Nghe thấy tiếng hét của Phùng Nghĩa, những tên côn đồ trong club mới định thần lại, lần lượt giơ nắm đấm lao về phía trước.
Một số người nhát gan sợ liên luy nhanh chóng rút lui về phòng vì sợ bị ảnh hưởng.
"Cút!" Một tiếng hét giận dữ phát ra từ miệng Lâm Vũ.
Trong nháy mắt, sát khí hung hãn dâng lên như thuỷ triều, lao về phía đám côn đồ.
Sát khí bao trùm, đám côn đồ lần lượt dừng lại. Sự ớn lạnh vô tận dường như làm họ đông cứng lại.
Trong lúc bần thần, dường như họ nhìn thấy thần chết đang giơ lưỡi liềm về phía họ.
Nỗi sợ hãi vô tận hoàn toàn nuốt chửng họ, thậm chí họ không dám thở mạnh vì sợ không cẩn thận sẽ chọc giận thần chết trước mặt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Lê Ly lại lần nữa sửng sốt.
Uy lực của một tiếng hét thật sự đáng sợ. Những tên côn đồ độc ác này thực. sự bị tiếng hét Lâm Vũ làm cho phải dừng lại?
Lâm Vũ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn đám côn đồ, sau đó đưa mắt nhìn Lê Ly: "Đi thôi, đừng ngây ra đó nữa."
Lúc này Lê Ly mới phản ứng lại, nhanh chóng bước tới, túm lấy Lâm Vũ, vội vàng nói: "Anh mau đến đồn cảnh sát tự thú đi!"
"Đây là tôi đang trừ hoạ cho dân." Lâm Vũ kinh ngạc cười nói. Tự thú ư? Cũng chỉ có Lê Ly nghĩ ra.
Đừng nói đến việc cắt tai Phùng Nghĩa, cho dù Phùng Nghĩa và đám côn đồ ở đây bị giết thì cũng không ai dám bảo hắn đi tự thú.
“Tôi không đùa đâu!" Lê Ly vừa tức giận vừa lo lắng, giậm chân: “Anh đến đồn cảnh sát tự thú. Dù
Phùng Tam Pháo có lớn gan đến đâu cũng sẽ không dám xông vào đồn cảnh sát làm gì anh. Nếu không, Phùng Tam Pháo nhất định sẽ giết chết anh!"
Hoá ra là vậy!
Lâm Vũ hiểu ra, chợt mỉm cười.
Thẩm Khanh Nguyệt kéo tay Lê Ly, bình tĩnh nói: "Bọn tớ hiểu ý tốt của cậu, cậu không cần lo lắng cho anh ấy. Nếu anh ấy dám làm như vậy thì sẽ không sợ Phùng Tam Pháo đâu."
"Các người... Đương nhiên là Lê Ly tự không tin, cô ấy lo lắng dậm chân.
Đúng lúc này, những người trước đó đã lần lượt đến tạm biệt Lê Ly.
Ai cũng biết rằng Lâm Vũ đã cắt tai con trai của Phùng Tam Pháo, Phùng Tam Pháo chắc chắn sẽ không tha.
Nếu bọn họ còn ở lại đây lâu hơn, có thể sẽ bị Lâm Vũ làm liên lụy. Tốt hơn là nên rời đi trước!
Trong chớp mắt, đám người đông đúc chỉ còn lại ba bốn người.
Nhìn bóng lưng những người này vội vàng rời khỏi hiện trường, mắt Lê Ly tức giận đến đỏ ngầu.
"Cô nên cảm thấy vui mừng."
Lâm Vũ bình tĩnh nhìn cô ấy: "Những người bằng lòng ở lại mới là những người đáng để cô kết bạn."