Giống như trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ một tiếng động duy nhất cũng trở nên ồn ào. Vậy nên trong sự bình thường muôn phố thị, Yến Thư Vọng có thể gợi trăm ngàn đợt sóng trên con nước phẳng lặng ấy.
Trai trai gái gái, lớn lớn nhỏ nhỏ, đều như những hạt bụi dừng lại trong chốc lát. Yến Thư Vọng lặng im ngồi trong sảnh, như thể góc áo cũng chẳng nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.
Thú vị là đợt đấy ngân hàng JZ còn tổ chức hoạt động thường niên nên trang trí lại hết sảnh, không ít chi nhánh cấp dưới gửi tặng hoa tươi chúc mừng. Mấy lần Yến Thư Vọng tới đều bị vây trong trăm ngàn sắc hoa. Hắn ngồi giữa những xanh đỏ đấy tầm thường ấy nhưng lại thoát tục như trích tiên mới hạ phàm.
(trích tiên: thần tiên phạm lỗi bị đi đày)
“Mình năm đấy còn lưu ảnh chụp anh ta từ các góc độ khác nhau.” Lúc Lâm Duyệt nói lời này có phần kích động, “Cậu muốn coi không?”
Trịnh Dư An cảm thấy hơi khó hiểu: “Cậu có phải đang theo đuổi ngôi sao đâu?”
Lâm Duyệt rất hùng hồn: “Có Yến Thư Vọng ở đây mình còn cần ngôi sao nào nữa!”
“…..” Trịnh Dư An chẳng biết nói gì. Anh từ chối xem mấy tấm hình kia, cũng không rõ tâm trạng bản thân như nào.
Ngoài Lâm Duyệt ra, lúc ăn cơm cùng anh, cô Trương cũng nhắc tới Yến Thư Vọng. Trịnh Dư An thấy mình không thoát không nổi cái vòng tròn này. Nam chính quá nổi tiếng rồi, người không ở đây mà còn được nhắc tới liên tục.
“Lúc em đi rồi La Yên còn hỏi.” Cô Trương bảo, “Hỏi em đi đâu rồi.”
Trịnh Dư An cười đùa: “Rốt cục là chị ấy hỏi hay là người khác hỏi?”
Cô Trương: “Em còn muốn ai hỏi?”
Trịnh Dư An không đáp, trong thâm tâm anh biết rõ nhưng không muốn thừa nhận một cách dễ dàng như vậy.
Sau khi hết giờ nghỉ quay lại, cô nhỏ đếm tiền vẫn đang tập. Trịnh Dư An coi một lúc rồi chợt bảo: “Cô đưa tôi thử xem.”
Cô nhỏ tưởng anh muốn dạy mình, còn ngượng ngùng: “Sếp Trịnh không bận ạ?”
Trịnh Dư An cười: “Vẫn có thời gian đếm tiền.”
Ngoài sảnh đã bắt đầu nhận khách, khu làm việc sau quầy vẫn còn được nghỉ tầm nửa tiếng nữa. Trịnh Dư An trực tiếp vào trong phòng kính ngồi, cầm xập tiền cô nhỏ kia đưa cho, xòe tiền thành nửa tán quạt mà không thạo cho lắm.
Ban đầu đầu ngón tay vuốt chưa đủ trơn tru, phải đếm được một nửa tay mới dần tìm lại được cảm giác. Chờ tới lúc đếm xong một lượt, Trịnh Dư An vừa chuẩn bị lật mặt đếm lại lần nữa thì cô nhỏ học đếm tiền bên cạnh chợt nói với ra ngoài: “Ôi, xin lỗi anh…… Quầy bên này không tiếp khách ngoài.”
Trịnh Dư An miết tờ tiền, ngẩng đầu lên thì thấy Yến Thư Vọng đang đứng ở phía bên kia tấm kính.
Tiếng người ngoài sảnh ồn ã, ánh nắng ngập tràn, Yến Thư Vọng hơi cúi đầu, sóng mắt tựa làn nước xanh biếc nơi núi sâu: “Tốc độ của cậu chậm hơn lúc trước rồi.”
Hắn bảo: “Xem ra tiền lần này không bỏng tay cho lắm.”
Sếp lớn của WE GO tới, chỉ mình Trịnh Dư An đón tiếp đương nhiên là không đủ. Tần Hán Quan hùng hùng hổ hổ từ tầng mười hai đi xuống, điệu bộ có chút như Thiên Lôi gõ búa.
Yến Thư Vọng ngồi trong phòng làm việc của Trịnh Dư An, Trịnh Dư An đang pha trà cho hắn.
Sau khi Tấn Hán Quan tới thì trước tiên trò chuyện mấy lời, xong giả bộ chui vào gian chuẩn bị trà nước thủ thỉ với Trịnh Dư An.
“Sao cậu ta lại tới?” Giám đốc Tần có vẻ hơi căng thẳng.
Trịnh Dư An lọc bã trà qua một lượt rồi mới từ tốn nói: “Tôi đâu biết.”
Tần Hán Quan: “Không phải cậu gặp cậu ta trước à.”
Trịnh Dư An: “Tôi gặp ở dưới sảnh. Có khi người ta tới mở thẻ tín dụng, đúng lúc gặp tôi nên mới theo lên ngồi một lúc.”
“Cho tôi xin.” Tần Hán Quan không chấp nhận câu trả lời qua quít của anh, “Yến Thư Vọng còn cần tới chỗ chúng ta làm thẻ tín dụng á? Đã sớm cấp thẻ đen rồi đó.”
Trịnh Dư An lườm gã một cái rồi bê ấm chén ra. Yến Thư Vọng quay đầu lại nhìn anh, hai người nhìn nhau một lúc, Trịnh Dư An là người chuyển tầm mắt trước.
Anh rũ mắt, rót trà cho Yến Thư Vọng rồi bảo: “Chỗ tôi không có trà ngon, Yến Tổng phải chịu khổ rồi.”
Yến Thư Vọng nhìn hai tay đang cầm ấm, bê tách trà của anh. Mười ngón tay dài thẳng vừa vặn, không có chỗ nào là không đẹp.
Trịnh Dư An biết hắn đang nhìn chằm chằm nơi nào nhưng vẫn giả bộ không nhận ra. Tốc độ rót trà thì chậm lại, như thể cố tình dụ dỗ ai kia ngắm bàn tay mình thêm kỹ càng.
Hai người họ cứ một nhìn một rót như vậy, chờ tới lúc Tần Hán Quan đi ra thì vẫn chưa rót xong trà. Giám đốc Tần chẳng có tí tế bào mờ ám nào, phá tan tành bầu không khí: “Viên Viên, cậu làm cái gì đấy? Mở cống thoát lũ à?”
Trịnh Dư An: “……”
Yến Thư Vọng đúng là tới mà không có việc gì, chỉ đơn giản để mở một sổ tiết kiệm cá nhân. Tần Hán Quan lúc này đặc biệt mù quáng, cực kỳ tích cực.
“Anh lên thẳng tầng VIP chứ, đứng ở dưới sảnh làm gì, người đông vừa loạn vừa tạp.” Tần Hán Quan nói xong lại bắt đầu dạy bảo Trịnh Dư An, “Viên Viên cũng thật là, sao không dẫn Yến Tổng lên tầng.”
Trịnh Dư An còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Yến Thư Vọng nói: “Quen rồi, mấy năm trước tôi cũng toàn thực hiện giao dịch dưới sảnh.”
Cái tên ba phải như Tần Hán Quan thì tất nhiên là gió chiều nào theo chiều đó: “Anh nói vậy tôi mới nhớ ra, lúc ấy Viên Viên vẫn còn là giao dịch viên dưới quầy.”
Trịnh Dư An chỉ đành nói: “Tôi từng nhận không ít hồ sơ chỗ chị La.”
Yến Thư Vọng mỉm cười thật khẽ. Nếp mí mắt hắn như gợi sóng li ti bị gió thổi, lúc vô tình nhìn qua thì như thể xô thẳng vào tim người đối diện.
Trịnh Dư An vừa rồi còn rất thản nhiên, hiện tại bị nhìn thành có chút gượng gạo. Anh giả bộ cúi đầu uống trà, lảng tránh ánh mắt của Yến Thư Vọng.
Tần Hán Quan cuối cùng như có công tắc nào được bật lên, không rõ sao lại cảm thấy mình sáng trưng. Gã dò hỏi: “Tôi vẫn còn chút việc phải xử lý…. Viên Viên, cậu tiếp Yến Tổng nhé?”
Trịnh Dư An thong thả ngẩng đầu, nói bằng chất giọng vô cảm: “Tôi không phải đang tiếp đây sao.”
Yến Thư Vọng uống hớp trà, so ra thì thẳng thắn hơn hẳn.
Hắn chỉ cho năm chữ: “Đi thong thả, không tiễn.”