“Về thì về, la um sùm làm gì?”
Alpha cao lớn mang dép lê đi tới, vẻ mặt không kiên nhẫn nói với thằng con ngốc nhà mình.
Mật Hạo giống hệt cha mình, La Bạc Hồ nhìn thấy lập tức cúi đầu chào.
“Chào Mật đổng, làm phiền rồi.”
“Gọi Mật đổng gì...” Mật Hạo cau mày vỗ một cái vào lưng Cà Rốt, “Gọi giống anh đi.”
Cái gì gọi giống anh! Giống anh gọi cha sao?
La Bạc Hồ ánh mắt bất đắc dĩ, cha Mật tổng đối diện lại hiểu rõ cười cười.
“Dạ chào bác, con tên La Bạc Hồ, là...”
“Là em trai con nhận nuôi!” Mật Hạo vui vẻ ôm Cà Rốt chào hỏi với cha anh, “Vốn dĩ đi công tác với con ở vùng ngoại thành đó, không ngờ sau núi sạt lở, con liền dẫn người theo đường tắt về đây ở vài ngày, chờ đường thông rồi chúng con lại qua đó.”
“Haizz, đứa nhỏ ngoan!”
La Bạc Hồ bị Mật Quý xoa đầu, còn thân thiết vỗ vỗ vai cậu.
“Coi như đây là nhà mình đi, muốn ở bao lâu cứ ở bấy lâu, vợ bác hôm nay hầm giò heo, ngon lắm.” Mật Quý trừng mắt liếc thằng con mình. “Còn không mau dẫn người đi tắm rửa dọn dẹp? Cả người toàn bùn đất, ba mày nhìn thấy sẽ xử đẹp mày luôn.”
Đối đãi khác biệt thật sự rõ ràng.
“Đi thôi đi thôi...” Mật Hạo rõ ràng đã quen với cách ở chung này với ông bô nhà mình. Lôi kéo La Bạc Hồ đang ngây người mờ mịt vào thang máy. “Qua phòng anh đổi quần áo trước đã, mấy ngày tới ở lầu 3 với anh.”
Đúng vậy, phòng ngủ của Mật tổng ở lầu 3, cả tầng lầu đều là phòng ngủ của anh.
Không hổ là con trai của gia đình phú hào.