Phí Oanh càng nghĩ càng uất ức từ lúc gặp người này đến nay cuộc sống của nàng như đảo ngược, gặp một lần đã vì người không nghĩ đến sinh tử, cứu một người thế nhưng tỉnh lại lại là hai năm sau, hai năm sau tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy vẫn là người, thế nhưng gặp nhau chỉ mới ba lần người đã vũ nhục mình, nói yêu mình, thương mình. Thế sao là yêu là thương mà lại không có sự chấp thuận của mình lại làm như thế với mình. Không một lời nói không một dự tính người cứ thế xâm phạm. Người lại như thế cố chấp không hiểu nhân tình. Từ bé mình luôn mơ ước có một tình yêu xinh đẹp như hoa, một người thấu hiểu che chở, người sẽ luôn bên mình khi yếu đuối, người sẽ luôn cạnh mình dù bao gian nan.
Nhưng nhìn lại xem người trước mặt này lại thế nào phá nát giấc mộng của nàng, như thế cố chấp, như thế cứng đầu còn là không hiểu phong tình, một lời đường mặt cũng không có, việc gì cũng chỉ biết ôm biết ôm không biết gì nữa.
Tuổi xuân bao nhiêu hoài bảo tình yêu đẹp.
Phí Oanh khóc đến lợi hại, tức giận đến không thể nói.
Hồ Tả Liệt bỏng dưng thấy nàng không báo trước cứ như thế khóc, tâm đau đến vô cùng. Lấy tay xoa hai dòng lệ trên má nàng.
- Nàng đừng khóc, đừng khóc, có thể nói cùng ta được không.
Dương Phí Oanh chọn cách im lặng không trả lời. Tả Liệt lại càng rối không biết làm gì. Chỉ có thể xoa đi dòng lệ đang tuôn, yêu thương nắm tay vẫn một mặt quỳ nơi đó không rời
Phí Oanh nào hay biết hai năm qua người luôn bên nàng mỗi ngày chính là người đang nắm tay nàng.
Qua một lúc Phí Oanh bình tĩnh hỏi.
- Ngươi thật sự yêu ta.
Tả Liệt không cần nghĩ liền trả lời.
- Đúng vậy.
Phí Oanh lại hỏi.
- Ngươi muốn cưới ta làm thuê tử.
Tả Liệt vẫn không nghĩ chấp nhận ngay.
Phí Oanh vẫn không từ bỏ lại hỏi.
- Vậy ngươi hiểu gì về ta
Lúc này Tả Liệt thật không trả lời được, hai năm bồi bạn cùng nàng, nhưng cũng chỉ là mình đa tình yêu nàng, cũng không biết nàng có như thế tình cảm với mình hay không.
- Ngươi nói yêu ta nhưng ngươi có bao giờ hỏi ý ta muốn gì sao.
Tâm trạng Tả Liệt trầm xuống hơn bao giờ hết, đúng vậy chưa bao giờ, kể cả muốn chiếm đoạt nàng cũng là ý nghĩ tồi bại của mình, chưa bao giờ nghĩ cho nàng.
- Ngươi nói yêu ta là được mấy phần ngươi nói đi, hay là ngươi nghĩ ta mù lòa, muốn chiếm đoạt ta như phần thưởng, ngươi nghĩ chơi song rồi sẽ bỏ, ngươi sao lại ích kỷ với ta như thế. Tình yêu của ngươi là như thế sao, đó không phải là tình yêu, ta cũng không phải là phần thưởng của ngươi, muốn làm gì thì làm.
Đúng nàng câm phẫn rất hận người hiện tại, cũng hận chính mình vô cớ dung túng hắn. Nàng rút lại bàn tay đang được người nắm. Nàng không hiểu được là rất hận người này nhưng lại không nỡ một chưởng để hắn chết đi. Trong lòng có hai cảm giác làm nàng uất nghẹn không biết diễn tả như thế nào là hận nhưng cũng là xúc động.
Hồ Tả Liệt nghe nàng nói lại càng hận chính mình, nhưng cũng là không nghĩ mình sai. Sai ở chỗ chưa hỏi nàng cũng chưa nghĩ cho nàng, nhưng yêu nàng đó là thật không phải nghĩ nàng là một món đồ có được rồi lại vứt đi. Bên nàng nơi lòng ngực trái ấm áp vô cùng, nhưng nói tình yêu ấy trao nàng đến mức nào, nó rất khó trả lời, vì Tả Liệt biết mình không phải nho sĩ diễn tả nên một tình yêu đầy sắc, nhưng nơi lòng ngực trái bảy phần nhịp đập ấy vì nàng mà sống, Tả Liệt thật khổ não yêu là yêu thế thôi từ nào nói lên tất cả.
Tả Liệt vẫn từ tốn nói.
- Trời khuya rồi để ta đi lấy nước cho nàng tắm.
Phí Oanh vẫn là bướng bĩnh trả lời.
- Ta không cần. .
||||| Truyện đề cử: Xin Em Cho Tôi Thêm Một Cơ Hội! |||||
Tả Liệt khổ nào không biết làm thế nào, định nắm lấy tay nàng nói xin lỗi. Phí Oanh biết được người này lại định nắm tay mình liền nói.
- Nếu ngươi đụng đến ta, ta sẽ giết ngươi.
Đây là lần đầu trong thời gian quen biết nàng Tả Liệt thấy nàng ươn bướng như thế. Tả Liệt luôn nghĩ nàng là cô gái điềm đạm, không ngờ hôm nay lại thấy được vẻ mặt mới của nàng. Tả Liệt không giận lại càng vui thích, tính cách này mới giống với độ tuổi của nàng. Không khỏi một phen nhớ lại cô gái năm nào ngồi dưới tán liễu đan tre kết đèn lòng
- Nếu giết ta nàng vui ta liền chấp nhận.
Phí Oanh nghe song liền đưa tay chưởng vào Tả Liệt một cái tuy là không đến chết người nhưng cũng làm người không dễ chịu. Nếu hôm nay nàng không cho người này biết nàng là người thế nào, có lẻ sao này sẽ không trị được nữa.
Tả Liệt cũng là không ngờ nàng sẽ làm thật, một ngụm máu tươi trong cổ họng liền tràn ra mép miệng. Tả Liệt đưa tay ôm lấy nơi bị nàng chưởng, ngồi dậy nói.
- Nếu đánh ta nàng thấy vui ta tình nguyện.
" Cái tên này"
Phí Oanh thầm oán một câu.
- Nếu ta giết ngươi cũng không phải là khó, nhưng giết ngươi rồi ta lại không biết nói chuyện với Bách Dạ sư phụ thế nào. Coi như ta tha cho ngươi một mạng, ta nói ngươi biết nếu có lần sau còn đối với ta như thế ta sẽ giết ngươi. Hôm đó do ta mới tỉnh không đối phó với ngươi được, không có nghĩa ta để ngươi đối xử với ta như thế.