Hồ Mệnh

Chương 18



Sức lực nàng vẫn là không bằng người, bị ôm đến không thể làm gì, liền tức giận cắn lên vai người ôm mình. Tả Liệt bị ăn đau có chút nhăn mặt, nhưng làm sao bằng nàng khi bị chính mình vũ nhục

- Nàng cứ cắn ta đi, giết ta cũng được miễn nàng vui là được.

- Ngươi.....

Phí Oanh thật sự giờ này rất muốn giết người đang ôm lấy mình. Nhưng lại là không nỡ, cũng không biết vì sao chỉ là không muốn người này chết. Tả Liệt nhẹ vỗ lấy tấm lưng thon gầy an ủi nàng. Thấy nàng không còn gào khóc nữa, Tả Liệt nhẹ buôn lỏng nàng ra, muốn nhìn nàng, thương tiếc hôn lên mi mắt lẫm lệ của nàng, rồi đến bờ môi. Phí Oanh giờ cũng là ngây dại thân sát nàng giờ cũng là không thể trao ai ngoài người này nữa rồi, nên là bất lực không biết làm gì.Tả Liệt thăm tình nói.

- Phí Oanh..... Ta yêu nàng, ta xin lỗi chuyện vừa rồi. Ta.... Ta.... Nàng có thể để ta bù đắp cho nàng. Có thể để ta bên nàng một đời không.

Phí Oanh không trả lời vẫn ngồi yên vô hồn. Tả Liệt cũng là không thể nói gì nữa. Tả Liệt cầm lấy y phục của nàng lúc nảy bị mình ném đi giúp nàng mặt lại. Phí Oanh cũng không nói một lời, nàng còn gì nữa đâu, mà che giấu để e ngại.

Xoa làn tóc mịn của người trong lòng Tả Liệt đẩy nàng nằm lại trên giường, đắp lại chân ấm.

- Nàng nghĩ ngơi tí đi ta ra ngoài một lát sẽ quay lại.

Nói song Tả Liệt liền quay đầu bước ra khỏi phòng. Phí Oanh thật hận mình ngày đó đã cứu người cũng thật hận mình giờ phút này, sao không giết đi người đã vũ nhục mình, sao không đánh người một lần cho đến chết, thế nào làm người đau lòng mình cũng thật khó chịu, vì sao vì sao mình lại như thế đối xử với người.

Một lúc lâu Tả Liệt quay lại cằm một khay đồ ăn. Trong khay là một chén cháo nóng, đến bên giường Tả Liệt yêu thương nói.

- Nàng ăn một ít đi cũng đã lâu rồi nàng chưa ăn.

Phí Oanh trầm mặt không trả lời. Tả Liệt thấy nàng không phản ứng, biết nàng còn rất giận nên nói.

- Ta để cháo đây, nàng nên ăn một ít, ta sẽ không phiền nàng.

Nói song Tả Liệt trong lòng đã định đêm nay sẽ đứng ngoài gió tuyết, nhưng không ngờ lại có người kêu gọi.

Bên ngoài trời lạnh vô cùng, hắn ta giờ chỉ còn lại trung y mỏng manh, nếu là một đêm nơi đó cũng thật là khó nghĩ cảnh tượng hôm sau sẽ là gì, lòng không nỡ để người chịu khổ.

- Ở lại đi

Nói song nàng nhích thân người vào trong chừa lại khoảng trống. Tả Liệt thấy thế vui mừng nhưng là không giám đi đến. Phí Oanh thấy người không đến liền nói.

- Nếu ngươi không thực hiện đúng lời hứa cưới ta làm thuê tử, ta sẽ giết ngươi.

Tả Liệt hiểu ý nàng liền vui mừng tiến đến, nằm bên cạnh nàng, nhưng không như trước làm những chuyện không đúng với nàng. Phí Oanh vẫn còn tức giận một mặt không để ý người kế bên.

Tả Liệt yêu thương nàng tiến đến choàng tay qua chiếc eo mảnh khảnh của nàng ôm nàng vào lòng.

Thấy người ôm mình Phí Oanh lo sợ nói.

- Ngươi muốn làm gì

Tả Liệt kê mặt mình trên vai nàng nói

- Ta yêu nàng

Hôn nhẹ lên vành tai nàng

- Ta sẽ cưới nàng làm thuê tử, một đời không xa không rời.

Phí Oanh có chút khó chấp nhận tình cảnh hiện tại, nhưng người ai lại không thích nghe lời đường mật. Nhưng vì sao lời người này nói lại có thể thỏa mãn mình, cảm giác thật ấm áp. Phí Oanh trong vô thức mỉm cười cười gặt đầu. Hai thân sát ôm lấy nhau cứ thế trải qua một đêm.

Sáng vừa tỉnh dậy. Tả Liệt nhẹ đặt đầu nàng kê lên gói nằm rót rén đi ra ngoài. Trời vẫn là chưa sáng hẵng. Một mình Tả Liệt cặm cuội nấu đồ ăn cho mọi người.

Linh Ý cũng là thức sớm vì chuyện bếp núc luôn là nàng chăm lo, hôm nay không ngờ đến lại có người thức sớm hơn nàng, hương thơm đồ ăn tỏa ngát.

- Ngươi nay sao đến sớm.

Tả Liệt biết người đến là ai bình tỉnh nói

- Đêm qua nàng đã tỉnh

Phút chốc Linh Ý mơ hồ không hiểu, tiểu tử này sao luôn là như vậy không đầu không đuôi. Nhưng chợt lại nhớ. Chẳng phải tiểu tử này luôn trong phòng canh nha đầu sao,Linh Ý lúc này liền vui vẻ chở lại phòng tìm Tôn Hạo. Nghe tin nhi nữ mình đã tỉnh ông liền vui vẻ thay y phục cùng lão bà đi qua.

Bao tâm trạng vui vẻ phút chốc liền hoá may khói. Nhi nữ thế nào thiện tại chỉ mật trung y. Linh Ý thấy cảnh tượng này liền đẩy tướng công ra ngoài. Tả Liệt chăm sóc nàng nhưng chỉ là bồi bạn đọc sách nơi đây, mỗi ngày điều đúng giờ sẽ đến xem coi. Giúp nàng thay y phục cũng chỉ mỗi Linh Ý. Linh Ý cố trấn an mình đến bên giường kêu gọi nhi nữ. Nghe có người gọi mình Phí Oanh nghiêng đầu theo giọng nói, nơi cổ áo nàng cũng vô tình trượt xuống, những nốt chu sa chồng chất nhau nằm trên bầu ngực nàng làm Linh Ý liền hoảng sợ.

Cố nén sự tức giận trong lòng Linh Ý nói.

- Tên tiểu tử kia đã làm gì ngươi.

Phí Oanh nghe thấy giọng mẫu thân tức giận liền nắm cổ áo kéo lại che đi. Lập tức quỳ gói trước mặt người.

- Mẫu thân hắn chưa làm gì nhi nữ

Nghe nhi nữ mình vì người ngoài mà binh vực, tận sâu trong lòng càng thêm tức.

- Thế trên ngực ngươi là gì.

Phí Oanh chỉ có thể khóc không nói thêm lời nào, hắn là vũ nhục nàng, nhưng vẫn chưa lấy đi tất cả của nàng, cũng tận sâu trong nàng không có quá nhiều phản cảm với người nên là.....

Thấy nhi nữ mình im lặng, nàng đành nhượng bộ một chút hỏi.

- Con yêu hắn ta???

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv