Một năm qua đi biết bao biến cố thay đổi đời người. Cam Nhã chưa bao giờ quay lại, Hải Bì vẫn mãi bế quan không ra. Còn những người còn lại cứ thay phiên nhau làm việc gì đó. Do tính cách ôn hoà không thích quản việc người khác nên Tả Liệt cũng là không hỏi. Chuyên tâm rèn luyện y thuật, học nấu ăn, tìm hiểu kết hợp giữa các vị thuốc và món ăn với nhau.
Sư phụ một tháng này không về Tả Liệt như thói quen sẽ lên núi giúp người trong thuốc, đọc nhiều sách y rèn luyện cơ thể, chỉ mong mau tốt lên để giúp nàng tỉnh lại.
- ----------------------
- A Liệt ngươi đã về.
Một giọng nói từ bên trong vọng ra.
- Ùm...,. đã về
Phía sau giọng nói một người con gái độ tuổi hai lăm bước ra tiếp đón. Thân người nàng mũm mĩm, nàng tuy là không sắc xảo hơn người nhưng lại có nét đáng yêu vô cùng, bước chân lại như sáo linh hoạt nhanh nhẹn.
- Ngươi ăn gì chưa vào đây ăn cùng ta.
Nàng nắm tay Tả Liệt kéo người vào bên trong. Một bàn thức ăn đủ vị sắc xảo hương thơm bay lượn. Nhưng trong mắt Tả Liệt lại là chán ghét. Không phải chán ghét món ăn người làm ra, chỉ là nàng không thích đồ ăn có nhiều dầu mỡ. Nhưng ngại làm người con gái trước mắt buồn lòng nên cũng ngồi xuống cùng nàng ăn một ít. Thấy Tả Liệt đưa thức ăn vào miệng, người ngồi đối diện liền hỏi.
- Thế nào, có ngon không.
Nhìn ánh mắt chờ mong của nàng Tả Liệt gặt đầu tỏa ý được. Đúng là mùi vị không tệ, nhưng lại rất ngáy.
Thấy Tả Liệt gặt đầu nàng liền vui mừng thích trí càng thêm vui vẻ. Tả Liệt ăn một ít liền trở về phòng, mỗi ngày đều là giữa hai bên qua lại cảm thấy có chút nói không nên lời.
Người con gái ấy tên là Hạc Hý Anh là người con gái duy nhất của lão Hạc. Giờ nơi đây chỉ còn hai người, lão đã ra đi vào mấy tháng trước do cơ thể già yếu còn chịu phải cảnh đánh đập ngày đó. Nàng không suất chúng hơn người nhưng lại giỏi giang hơn người mọi việc trong viện điều do nàng một tay sử lý.
Nàng từng hỏi Tả Liệt những vùng đất nơi đây chúng ta nên làm gì. Tả Liệt cũng là không biết, gia sản nơi đây còn nhiều đến thế cũng là không biết dùng vào đâu. Chỉ nói.
- Cánh đồng sen nơi đó ngươi không được động vào, còn những nơi khác tuỳ người xử lý.
Thế là nàng liền thích trí vui mừng, nàng chia ra thành những mảnh đất giống nhau, nơi trồng lúa gạo, nơi trồng rau, nuôi gia xúc, từng mảnh đất điều được nàng tính toán kĩ lưỡng. Mỗi năm thu hoạch hai bên viên trang điều là không thể dùng hết. Nàng liền dự trữ một ít còn phần dư chia ra làm hai, một phần bán lấy bạc, một phần chia cho người dân nghèo, trong thành nàng cũng là có danh có tiếng hiền lươn, ai gặp cũng mến.
Nàng lớn hơn Tả Liệt bốn tuổi, khi phụ thân mất nàng và Tả Liệt như nhau thành cô nhi, nàng thích kêu Tả Liệt là A Liệt xem người như thân sinh đệ đệ mà bảo vệ.
Cũng thường thay đi theo Tả Liệt và Bách Dạ đi chăm thảo dược trên núi. Cũng rất được mọi người trong Thất Lĩnh Qui chào đón.
Về phòng Tả Liệt mệt mỏi cởi bỏ y phục ngăm mình trong dòng nước ấm, một năm qua đi thật nhanh, nhưng quá khứ vẫn không thể chôn vùi. Nhớ đến hai thùng gỗ ngày ấy rồi là lớp da người, trong mắt như nỗi liệt hỏa câm giận, một năm qua luôn là cố gắn, sẽ có một ngày Hồ Tả Liệt sẽ cho ngươi biết thế nào là sự trả thù.
- A Liệt..... A Liệt.
Hý Anh bên ngoài phòng hô to. Nghe người bên ngoài kêu gọi Tả Liệt bước ra khỏi bồn tắm mật vào y phục.
- Chuyện gì.
Tả Liệt lạnh nhạt hỏi. Tâm tính Hý Anh như phụ thân mình vậy nàng lươn hiện, lại hay nghĩ lo xa, dù Tả Liệt luôn lạnh nhạt với mình nhưng nàng cũng không han ca câu gì.
- Ngươi xem này.
Trong tay nàng ôm một giỏ trúc đủ loại màu sắc đưa cho Tả Liệt.
- Sáng nay ta mới bẻ được một ít trái cây ngươi giúp ta đem đến cho bọn họ.
Nàng nụ cười rạng rỡ nhìn Tả Liệt chưng cầu ý kiến. Tả Liệt nghĩ cũng thật lạ kì, không hiểu vì sao Hý Anh lại thích bọn họ như thế, cho dù bị mọi người lạnh nhạt nhưng cũng là nhiệt huyết không nguôi, nàng luôn là miệng lưỡi luyên thuyên vậy mà lại chinh phục được những tản băng nơi đó đón chào. Linh Ý điều là mỗi ngày trước khi về điều nhắn nhũ gọi nàng đến chơi. Thật là nhiệt huyết như lửa có thể làm tan chảy băng lạnh.
- Được rồi để đây đi. Linh Ý sư thúc nhờ ta gọi ngươi đến gặp nàng.
Hý Anh nghe được câu nói này lòng như nở hoa. Nàng rất thích cùng Linh Ý nói chuyện, được nàng chỉ dạy nấu ăn, làm điểm tâm ngon, còn nữa mùi hương đồ ăn do nàng làm ra thật khó cưỡng lại. Nghĩ tới ngày mai lại được đi nàng thật là vui như mở cờ.
Thấy nàng si ngốc đứng cười Tả Liệt thật ngưỡng mộ, một đời vô ưu vô lo còn gì bằng.
- Trễ rồi ngươi về đi.
Nghe Tả Liệt nói nàng liền gặt đầu cáo từ về phòng.