"Thái nhi, trước trở về phòng đã." Kiến Nguyệt thấy nàng gấp gáp ôm lấy mình, liền nở nụ cười, nàng thích đối phương khao khát mình như thế này.
"Được." Bạch Tinh cũng không muốn để nàng tuỳ tiện ở một nơi này, nghiêm túc tẩy rửa cho nàng, cả hai tẩy sạch phấn son, trở về bộ dạng thường ngày.
Bạch Tinh đã vội vàng, Kiến Nguyệt lại càng gấp gáp hơn, cả hai mới trở về bên hang động, còn chưa kịp trở về phòng đã cởi sạch y phục của đối phương xuống, vứt bừa bãi ở trước cửa. Kiến Nguyệt để nàng bế mình lên, hai chân ôm lấy eo của Bạch Tinh, dịch mật từ chốn suối nguồn bắt đầu tuôn ra, dính cả lên bụng đối phương.
Bạch Tinh đẩy nàng xuống giường, liên tiếp hạ những nụ hôn xuống thân thể của nàng, nàng lướt qua đâu, để lại nơi đó dấu vết ửng đỏ cùng hơi lạnh, Kiến Nguyệt thân thể dường như so với thường ngày trở nên nhạy cảm hơn vạn phần, hạt đậu trước ngực đã dựng đứng lên, cứng như đá, nàng chủ động ưỡn ngực nâng hông lên, thở gấp mà bám chặt ga giường, lại bị tay của Bạch Tinh nắm lấy.
"Nguyệt nhi." Giọng của nàng khàn đặc, đầu lưỡi liếm nhẹ đôi gò bồng đào của Kiến Nguyệt, thấy nó đang sưng to lên, liền há miệng cắn nhẹ.
Kiến Nguyệt bị nàng cắn, cả người giật nảy lên, "Thái nhi, đừng..."
"Nguyệt nhi, Nguyệt nhi." Bạch Tinh nỉ non bên tai nàng, tay mơn trớn khắp nơi, lướt qua hạt đậu cứng ngắc kia, xoa nhẹ, lại hơi dùng lực bóp lấy, kéo nhẹ.
Cả người Kiến Nguyệt bị nàng đùa bỡn, đền lý trí đều mất đi, nàng ôm chặt lấy đầu và cổ đối phương, đè mạnh xuống, hai chân không tự chủ mà tách rộng ra, cảm giác bên dưới ẩm ướt như có ai vừa tưới nước xuống, "Thái nhi, em muốn."
Bạch Tinh chuyển miệng từ ngậm ở đầu v* nàng xuống bên dưới, nụ hôn của nàng đi tới đâu, cả người Kiến Nguyệt đều tựa như nơi đó nổi lên ngọn lửa không thể dập tắt, rất nhanh đã cảm thấy có thứ gì đó trơn ướt ở phía dưới, nàng xấu hổ, nhưng phần lớn là mong đợi, nàng khao khát ngón tay lạnh lẽo kia sẽ mơn trớn cơ thể đang bùng lên ngọn lửa dục vọng này, hai chân tự nhiên mở rộng ra chào đón chủ nhân của mình, cảm giác có thứ lành lạnh như rắn đang lướt qua lướt lại, thuỷ triều bị đầu lưỡi trơn ướt của nàng khiêu gợi mà đến, Kiến Nguyệt túm chặt lấy tóc nàng, để bản thân tựa như núi lửa phun trào, rên lên những âm thanh quyến rũ, khiến cho Bạch Tinh phát nghiện, nàng muốn nghe nhiều hơn nữa.
Bỗng Bạch Tinh nhấc người dậy, hôn lên môi nàng, Kiến Nguyệt cảm thấy có thứ gì mằn mặn truyền đến vào trong miệng, nàng lập tức liền hiểu ra, đây chính là tư vị của mình, nàng nghĩ đến đây, cảm giác xấu hổ liền dâng lên, cùng với sự kích thích tột độ.
Đầu ngón tay của Bạch Tinh vuốt ve đùi non của nàng, từ từ trượt xuống khu rừng kia, nàng chính là chờ đợi thời khắc này, nhưng nghĩ đến cảm giác đau đớn mà Kiến Nguyệt phải nhận, liền có chút không nỡ, ngón tay dài nàng lướt qua hạt đậu sưng to giữa khu rừng, thông báo cho Kiến Nguyệt biết, sau đó mới chậm rãi mơn trớn cửa động, căng thẳng mà tiến vào, nào ngờ lại bị Kiến Nguyệt bắt tay lại.
"Thái nhi, em sẵn sàng, cũng sẽ hạnh phúc, xin người đừng làm như thế." Kiến Nguyệt ánh mắt mơ màng, đôi mắt trong veo nay đầy sương mờ, giọng nói khàn đặc chân thành tha thiết.
"Nguyệt nhi, sẽ rất đau." Bạch Tinh đau lòng nói.
"Không sao, em chấp nhận cơn đau này, cũng sẽ vui vì nó." Kiến Nguyệt nở nụ cười quyến rũ.
Bạch Tinh mỉm cười, cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi của nàng. Kiến Nguyệt cảm giác được đầu ngón tay ướt át của Bạch Tinh đang tiến đến, trong lòng có chút hồi hộp cùng chờ mong, nàng tách rộng hai chân, cảm nhận được dị vật đang xông đến nơi chật hẹp của mình, mang theo sự ôn nhu và cẩn thận, khiến nước mắt của nàng tràn ra, cảm động nhìn người biểu cảm căng thẳng ở phía trước. Rất nhanh, đầu ngón tay đã chạm đến thứ trân quý của nữ nhân, nàng hơi dùng sức để đẩy nó xuyên qua, ngẩng đầu lo lắng nhìn Kiến Nguyệt, thấy đối phương vành mắt đỏ bừng, nhưng khoé môi lại cong lên như đang cổ vũ cho nàng.
Bạch Tinh đợi cơn đau qua đi, thấy phần bụng dưới của nàng đang phập phồng, mồ hôi cùng ánh nến nổi bật lên phần cơ bụng đang co rút lại từng cơn, Bạch Tinh cảm giác như mình sắp phát điên, căn bản không dám tin sẽ có cơ thể tuyệt đẹp này thuộc về mình, trong lòng nổi lên cảm giác tham lam, liền di chuyển ngón tay của mình, tốc độ cũng nhanh hơn, đẩy sâu vào nơi thịt chật hẹp nóng ẩm, vang lên những tiếng xấu hổ, từng giọt nước chảy xuống, ướt đẫm cả đệm.
"A, Thái nhi... chậm chút." Kiến Nguyệt vừa trải qua cơn đau, lại thấy đối phương như bị thứ gì đó kích thích, khuấy đảo cả những nơi nhạy cảm trong nàng, tốc độ đột nhiên trở nên gấp gáp khiến nàng không thể thích ứng kịp, cảm giác cơn thuỷ triều lại ồ ạt kéo đến.
"Nguyệt nhi, ta yêu em." Bạch Tinh giọng nói trầm khàn thì thầm bên tai nàng.
"Em... cũng... yêu... người...A." Kiến Nguyệt ngửa cổ lên, tay bắt đầu sờ loạn đi khắp nơi, tiếng rên rỉ ngắt quãng vang lên, cố gắng chen những câu từ vào.
"Ư, a." Kiến Nguyệt lại một lần nữa trải qua cao trào, đầu óc đều trở nên mờ đục bởi cảm xúc và dục vọng, lồng ngực nàng phập phồng không theo tiết tấu, bỗng nàng ngồi dậy, đẩy Bạch Tinh ngồi xuống, tách rộng chân của đối phương ra.
Bạch Tinh mới đầu còn không hiểu nàng muốn làm gì, nhưng ngay sau đó lập tức nhận ra, cảm giác xấu hổ liền dâng lên, tư thế này...
"Thái nhi, người xem, môi dưới của chúng ta đang hôn nhau." Kiến Nguyệt nỉ non bên tai nàng, thanh âm tựa mật ngọt rót vào tai.
Bạch Tinh giờ đây xấu hổ đến cực điểm, vùi mặt vào cổ nàng, thấy người bắt đầu di chuyển, đem hai suối nguồn cọ xát với nhau.
"Ưm... Thái nhi... thật bất công." Kiến Nguyệt bị hành động của nàng kích thích đến dòng suối ngày tuôn trào hơn, nàng cắn môi cố gắng giữ giọng của mình bình ổn, "Vì sao Thái nhi không động tình trước em?"
Vì sao nàng ấy trải qua lâu như thế vẫn không ướt?
"Ta có, ta muốn đem chúng ta nhốt lại trong khoảng khắc này." Bạch Tinh hơi thở nặng nề, cắn nhẹ lên vành tai nàng.
"Vậy vì sao... A." Kiến Nguyệt còn chưa nói hết câu, đã bị Bạch Tinh cọ xát mạnh hơn, khiến nàng hụt hơi đến không thể nói nên lời.
Cả hai cứ như thế lăn lộn, Kiến Nguyệt không biết mình đã tình triều suốt bao nhiêu lần nữa, nàng chỉ biết chăn đệm đã bị mình làm cho ướt đẫm hết, thậm chí Bạch Tinh còn chuyển sang trường kỷ bên cạnh để làm tiếp.
"Ưm... đừng... có người nhìn thấy." Các nàng căn bản không nhận ra mình đã làm những gì, đến khi Kiến Nguyệt nhận ra, đã phát hiện mình ở ngoài phòng khách, cửa hang cứ như thế mà bại lộ, mà bản thân mình thì lại đang nâng hông lên cho đối phương ngậm âm.
"Càng tốt, để bọn họ biết, Nguyệt nhi ở dưới ta có bao nhiêu hạnh phúc." Bạch Tinh liếm cổ nàng nói, "Hơn nữa, hình như em rất thích chuyện này, nên nơi này càng siết chặt ngón tay ta hơn này."
"Sắc lang." Kiến Nguyệt bị lời nói khiến cả người co bóp lại, da đều ửng đỏ cả lên.
"Thái nhi... đừng... dừng lại."
"Ưm... a."
"Ừm."
"Thái nhi... trời sáng."
Phải cho đến khi Kiến Nguyệt cả năm nay chăm chỉ luyện tập cũng phải ngất đi, nàng mới buông tha cho đối phương, lại nhận ra ở phía cuối chân trời đã ửng sáng, liền bế Kiến Nguyệt vào trong lòng, một tay thay toàn bộ sang ga gối mới, mới cẩn thận đắp chân cho nàng, ngắm nhìn đối phương say ngủ.
Đến khi lần nữa Kiến Nguyệt tỉnh lại, trời cũng đã đổ về chiều, nàng đơn giản mặc áo khoác mỏng, thấy Bạch Tinh có lẽ đang đi xem vườn rau của mình, nên tự mình rửa mặt, thấy cả người đều là vết hôn cắn.
Kiến Nguyệt quyết định tự pha trà đợi Bạch Tinh trở về, nàng quỳ ở một bên không phát giác có người đứng ở đằng sau mình.
"Nguyệt nhi."
Kiến Nguyệt ngạc nhiên, vội quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào, "Người đã về."
"Nguyệt nhi, mở rộng chân ra đi em." Bạch Tinh giọng nói khàn đặc, khiến Kiến Nguyệt kinh ngạc, nàng mím môi lại, người bắt đầu run rẩy, cả đêm bị đối phương quấn lấy đến eo đều nhức mỏi, nhưng ngay lúc này lại như ma xui quỷ khiến, tách mở hai chân của mình ra, để khí lạnh luồn vào, cả mặt nàng đều đỏ bừng.
Rất nhanh, đầu ngón tay của Bạch Tinh từ đằng sau tiến đến, mơn trớn hạ bộ của nàng, Kiến Nguyệt bị tư thế này làm kích thích tột độ, cả người run rẩy dựa vào người ở đằng sau, tay nắm chặt lấy tay nàng, đẩy mạnh vào bên trong. Nàng cúi đầu xuống, thấy rất rõ hai ngón tay của nàng đang vào trong mình, nước suối cứ tự nhiên chảy xuống, tạo thành một vũng nước nhỏ.
Bạch Tinh bị đảo chủ thành khách, kết quả bị Kiến Nguyệt đẩy xuống giường, lại trèo lên người nàng, "Người không được động vào em."
"Là em đang dính lấy ta."
"Em đâu có bảo em không được động vào người." Kiến Nguyệt cầm lấy tay nàng đặt lên đầu ngực mình, lại cầm tay kia đặt xuống dưới tự vuốt ve, khiến Bạch Tinh kinh ngạc, "Em bất mãn về kĩ thuật của ta sao?"
"Không, ngược lại, em sợ người không khống chế được, đem em chết ở trên giường."
"Em..." Bạch Tinh cạn kiệt lời.
Kiến Nguyệt tự mình nhấp, ngược lại khiến Bạch Tinh nổi lên cảm giác tình thú kì lạ, nàng si mê nhìn người đang sa đoạ ở phía trước, nở nụ cười gian nói, "Em có biết là ta không chỉ có hai tay không?"
Kiến Nguyệt bị lời của nàng làm cho kích thích, lại kéo một ngón tay khác của nàng ra, đem cả hai ngón vào trong thủ dâm, không trả lời nàng.
Đối phương tuy không trả lời mình, nhưng Bạch Tinh lại rất hiểu, ngay lập tức mọc ra thêm hai cái tay nữa, để mặc Kiến Nguyệt tự mình đùa nghịch, quả nhiên, đối phương nắm lấy tay nàng để lên phần ngực trống còn lại.
"Nguyệt nhi, ta cảm giác chúng ta thực biến thái." Bạch Tinh cười nói.
"Bây giờ người mới biết sao?" Kiến Nguyệt cúi đầu nhìn hai ngón tay thon dài của mình bị làm cho ướt sũng, trong lòng nổi lên cảm giác kì lạ.
"Em sẽ hận người nếu như người rời đi, để em sa đoạ thế này." Kiến Nguyệt lấy nụ hoa của mình trêu đùa với ngón tay nàng, lúc chạm nhẹ qua lúc lại cho vào, lẩm bẩm.
"Phải là ta sẽ rất buồn bực nếu mất đi mỹ cảnh này chứ." Bạch Tinh phì cười nói.
Sáng hôm sau, Kiến Nguyệt thấy cả người đều đau buốt, nàng ôm lấy Bạch Tinh, "Có lẽ làm nhiều quá, cả người em đều tê."
"Cho em chừa, ta không trị thương cho em đâu." Bạch Tinh bật cười nói.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, rất nhanh cả người liền cảm thấy thoải mái, nàng nhắm mắt lẩm bẩm, "Đúng là chết tại miệng."
"Em nói gì thế?" Bạch Tinh nhéo má nàng, mình hoàn toàn bị đối phương ngồi lên đầu.
"Trước đây em không hiểu vì sao thích ngắm tay người, giờ em đã hiểu." Kiến Nguyệt nắm lấy tay nàng, đem tay mình ra so.
"Sao không phải là lúc gảy đàn thì thấy đẹp, mà là bởi vì chuyện này mà thích?" Bạch Tinh bị nàng chọc cho tức cười, vừa giận vừa buồn cười nói.
"Gảy đàn thì đúng là rất đẹp, nhưng gảy em thì đẹp hơn." Kiến Nguyệt gật đầu.
"Em, con nhóc này ăn nói cẩn thận đi." Bạch Tinh véo cả hai bên má nàng nói.
"Ma Đế bệ hạ cũng biết ngại cơ à." Kiến Nguyệt cứng miệng mỉa mai lại nàng.
"Ta đâu có dạy ai ăn nói như này."
"Thái nhi không biết đấy thôi, bộ mặt này của em chỉ mình Thái nhi được thấy."
"Thế thì được." Bạch Tinh được nàng dỗ, gật đầu lia lịa.
"Thái nhi này."
"Hửm?"
"Chúng ta lại lên giường tâm sự đi."
Vài ngày sau, An Sinh lại đến thăm các nàng, thấy Bạch Tinh hình như đang rơi vào trầm uất.
"Ngươi làm sao thế? Đây là gương mặt của người mới kết hôn sao?"
"Ta cảm giác có một sự tồn tại còn đáng sợ hơn chúng ta."
"Hả? Lẽ nào có quái vật xâm lấn đến nơi này?" An Sinh căng thẳng nói.
Bạch Tinh đan tay lại, chống lấy cằm ra vẻ suy tư, "Ngươi yên tâm, nàng ấy chỉ thức tỉnh khi ở cạnh ta, cũng chỉ ta mới phong ấn được."
An Sinh ngơ ngác nhìn nàng, hoàn toàn không hiểu ý tứ này, lại nhìn thấy Kiến Nguyệt đi đến, mặt tươi tỉnh như hoa.
"Ngươi nên suy nghĩ giải ấn cho mình." Nàng để lại một câu, liền đứng dậy rời đi.
"Này ngươi đi đâu thế, tình nghĩa chúng ta mỏng manh đến thế sao?" Bạch Tinh kinh hô.
"Thái nhi, có chuyện gì sao?" Kiến Nguyệt nghe thấy lời Thánh Thượng vừa nói, ngược lại lại trở nên lo lắng, nàng luôn phiền muội về Bạch Tinh, nhưng không bao giờ dám nói.
"Không sao đâu, em lại đây đi." Bạch Tinh kéo nàng vào trong lòng ngồi.
"Người đừng chọc em nữa, lúc đó lại trách em vô tình." Kiến Nguyệt tóm lấy bàn tay đang làm loạn của nàng.
Bạch Tinh nghe nàng nói, lòng khẽ run.