Trịnh Tú gần đây cảm thấy có chút kì lạ.
Nàng đích thực ngủ rất tốt, so với trước đây trầm, chỉ là không hiểu vì sao thỉnh thoảng có cảm giác thứ gì đè lấy mình, khiến nàng ngột thở mà tỉnh lại.
Chẳng lẽ là do hài tử, Trịnh Tú nhìn cái bụng vẫn như cũ bằng phẳng.
"Nương nương, có lẽ là do thân thể khi mang thai sẽ có chút mệt mỏi." Thái y nói.
"Ừm." Trịnh Tú gật đầu, không thắc mắc nữa.
Yêu Thế Huệ lại cảm thấy gần đây cuộc đời bỗng tươi đẹp, vui vẻ lả lướt bên vườn, "Là mùa xuân đã đến rồi sao?"
"Bây giờ mới là đầu đông thôi, bông hoa kia sắp héo rụng rồi, đừng chạm nó nữa, rụng bây giờ." A Hân tàn nhẫn cắt ngang nói.
"..."
Chuỗi ngày cứ thế tiếp tục, Yêu Thế Huệ đợi đối phương ngủ thật say rồi mới run rẩy trộm hương, làm xong lại đắc ý cười, hài lòng đi ngủ.
Trịnh Tú dần dà cũng quen với cảm giác kì lạ này, nàng dạo gần đây phát hiện tâm tình của mình ngày càng tốt, ngay cả A Lan cũng nói sắc mặt của nàng so với trước đây tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ có người bầu bạn, nên không phải cảm thấy lẻ loi đơn độc nữa.
Đường Vĩnh Long đột nhiên hối hận vì mình như thế đã nhanh chóng đáp ứng, giờ thì hay rồi, Hoàng Hậu đang ở trong cung nàng, hắn không thể đến tìm nàng, cũng không tiện gọi người đến thị tẩm.
Chính thất đang mang long thai, bản thân vội vàng tìm nữ nhân khác ngay nơi nàng nghỉ thì cũng quá bạc tình rồi.
Bất quá nghe các nàng chung sống hoà thuận, sóng gió hậu cung nay đã yên ắng đến lạ, coi như đã giúp hắn bớt một chuyện đau đầu.
Nhưng người nội tâm mâu thuẫn không chỉ có Hoàng thượng và Hoàng Hậu, còn có Yêu Thế Huệ nửa mơ nửa tỉnh kia. Thấy bụng của nàng ấy bắt đầu nhú lên, nàng liền đau đầu bất lực. Yêu Thế Huệ tính mọi đủ đường, nhưng chỉ duy nhất không tính đến bản thân sẽ sa vào lưới tình, hiện nay thế gian lâm vào đại loạn, Trịnh Tú ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng, Yêu Thế Huệ mới không mong thấy nàng vì muội phiền mà ảnh hưởng đến ngọc thể.
Chí ít phải đợi nàng ấy sinh xong, lập tức phong chức làm Thái tử, còn bản thân nàng ấy lui về làm Thái hậu, lúc ấy Đường Vĩnh Long sống chết hay sao đi nữa nàng cũng không bận tâm.
Nhưng thời khắc đó kéo đến, cũng là lúc Yêu Thế Huệ kế đã thành, đã đến lúc bước xuống đài.
Trịnh Tú mẫn cảm, lại hay cùng Yêu Thế Huệ cả ngày, nên thỉnh thoảng phát giác ra đối phương thất thần, có lúc đang vui vẻ, bỗng dưng tâm tình lại trầm xuống, làm nàng xoay như chong chóng. Hôm nay đi ra bên ngoài đình viện, thấy đối phương đang nhìn xuống khóm hoa bên cạnh, thần trí lại trôi dạt đi tận đâu, đến khi nàng lại gần cũng không phát giác ra.
"Ngươi có tâm sự sao?" Trịnh Tú thấy nàng đã nhận ra mình lại gần, mới hỏi nhẹ.
"Muội là lo lắng cho hài tử của tỷ." Yêu Thế Huệ trêu đùa, nói nàng không có, đối phương ngược lại sẽ nghi ngờ truy hỏi đến cùng.
"Nào có nhiều chuyện đến thế." Trịnh Tú cười nhạt, không hiểu ai mới là mẫu thân.
Yêu Thế Huệ ngây ngốc nhìn nàng cười, thở dài một tiếng, thay vì lo lắng tiếc nuối, chi bằng lúc này trân trọng từng giây từng phút đi, kẻo sau này có nhung nhớ cũng lấy hồi ức làm bạn. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, có cảm giác như tiền đồ của mình.
Một năm đếm ngược.
"Ta đánh đàn cho ngươi nghe nhé." Trịnh Tú nhìn cây đàn có chút mòn, nhưng vẫn sạch sẽ vô cùng, không thể tìm thấy một chút bụi, hiển nhiên là thường xuyên có người đụng đến, lại nhìn Yêu Thế Huệ có tâm sự, liền nói.
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, không kìm được kinh hỉ, được Hoàng Hậu đánh đàn cho nghe, đây là chuyện bao nhiêu phúc diễm, nàng vội vàng gật đầu.
Trịnh Tú vì để thay đổi bầu không khí, cố tình đàn một khúc vui tươi, Yêu Thế Huệ nghe tiếng đàn tựa tiếng chim xuân hót trên cành cây, nở cười nhạt, chuyên chú lắng nghe thưởng thức.
Trịnh Tú lúc đàn, thỉnh thoảng vẫn sẽ liếc nhìn nàng, phát hiện tâm trạng đối phương đã cao hứng trở lại, cũng vui vẻ theo. Nàng trước đây cảm thấy người này chói mắt vô cùng, vì sao trong thời gian gần đây lại cảm thấy nàng ấy ngày càng diễm lệ.
Hai nàng cứ thế bình yên trải qua hai tháng này.
"Trên đường trở về, em có muốn đi đâu không?"
Kiến Nguyệt suy nghĩ một chút, mới gật đầu, "Em muốn đến huyện Hải Nam."
"Là để tìm các nàng sao?" Bạch Tinh hỏi.
"Đúng thế." Kiến Nguyệt không biết bằng cách nào mà Ngô Quốc Nam tìm được Khương Húc Nguyệt, nhưng nếu Ngũ công chúa đã muốn tìm đến nàng, ắt là phải có điểm nổi bật nào đó khiến đối phương muốn lôi kéo gia nhập.
Nàng vô thức nhớ đến lời trước đây, lại nhớ Khương Húc Nguyệt rất yêu thích binh pháp, nàng tò mò không biết đối phương có bao nhiêu thông thạo, có thể áp dụng thực tế linh hoạt đến đâu.
Chỉ là hợp tác với một người mù, các nàng sẽ ứng xử thế nào.
Nàng đưa Bánh Bao đến chỗ Cố Nghiên Hi, dặn dò nó không được quấy rầy cô, sau đó lại nhờ vả đối phương sẽ chăm sóc cho linh vật của mình cẩn thận.
Bánh Bao cảm giác nàng đã quên mất mình từng suýt nữa độ kiếp đạt đến tiên giới.
Sau đó các nàng lại đến tìm Trần Mạnh, Khúc Huy nói lời tạm biệt, hẹn tháng sau mới trở lại. Kiến Nguyệt ở trong rừng chờ đợi, lát sau thấy Bạch Tinh dắt theo một con ngựa.
"Em quên mất Hãn Huyết rồi?" Bạch Tinh dẫn nó đến trước mặt nàng, cười nói.
Kiến Nguyệt ngạc nhiên nhìn con ngựa cao lớn kia, lúc này mới nhớ ra mình chính là cưỡi ngựa đến đây, nếu trở lại gặp các nàng, chí ít cũng phải cho đối phương thấy mình rất trân trọng món quà này.
"Chúng ta tốc hành đến huyện Nam Hải, theo em sẽ mất bao lâu?" Bạch Tinh bế nàng lên trên ngựa, tựa cằm lên vai nàng cọ cọ.
"Một ngày?" Kiến Nguyệt vắt não suy nghĩ.
"Nguyệt nhi quá coi thường ta rồi." Bạch Tinh cười nhạt, nắm chặt lấy dây cương.
"Trước đây đi chậm là để cố tình bên cạnh em thêm một lúc mà thôi." Bạch Tinh để lại câu này, liền thúc ngựa lao vùn vụt về phía trước, tựa như đang bay.
Kiến Nguyệt nghe thấy lời này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đối phương, thì ra nàng có dự tính hết a, có chút đáng ghét, vì thế vươn cổ lên, đúng lúc Bạch Tinh cúi đầu xuống, hai người không hẹn mà đồng tâm, chạm môi vào nhau.
Khương Húc Nguyệt lúc này đang ở trong thư phòng cau chặt mày, đầu óc rối bời.
Từ tháng trước, nàng đã phát giác được có người lởn vởn quanh phủ, trong lòng không tránh được có chút căng thẳng, người này rốt cuộc là có ý định gì? Vì thế mỗi lần Khánh Vy ra bên ngoài, nàng cũng sẽ tiễn ra tận cửa, xác định nàng không việc gì mới trở về, lúc trở về cũng sẽ đứng đợi ở bên ngoài.
Khương Húc Nguyệt tinh tế dần dà có một loại dự cảm, là có người đang nhắm về phía nàng.
Một hôm, nàng định quay trở về môn phái thăm sư phụ, nào ngờ lúc đi trên đường vắng có ngang qua một gã ăn xin, giọng nói của gã tựa như thều thào, nhưng tai nàng thính ngang động vật, liền quay đầu cảnh giác nhìn hắn.
"Phù Sinh tiên sinh." Gã ăn mày khẽ gọi.
"Ngươi muốn gì?" Khương Húc Nguyệt không do dự lập tức rút kiếm ra, đặt lưỡi kiếm ngay cạnh cổ hắn, máu có chút rỉ ra, chỉ cần nhúc nhích, nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.
Ngô Quốc Nam kinh hãi nhìn nữ tử lấy vải che mắt ở phía trước, hắn không ngờ nàng tuy mù nhưng giác quan khác rất nhạy, thậm chí còn chuẩn xác đặt gương kề cổ mình, cảm nhận được khí lạnh từ thanh kiếm truyền đến, vội nói, "Cô nương bình tĩnh."
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta đến muốn tìm cô nương là để bàn chuyện khởi nghĩa." Ngô Quốc Nam cảm giác hắn còn giấu giấu diếm diếm, nàng nhất định sẽ dứt khoát cắt đứt động mạch trên cổ hắn.
"Cái gì?" Khương Húc Nguyệt kinh ngạc.
"Nơi này không tiện, chúng ta vẫn nên tìm nơi khác để nói, nếu cô nương không an tâm, ta sẽ lấy đầu của mình đặt ở lưỡi kiếm của cô." Ngô Quốc Nam nghiêm túc nói.
Khương Húc Nguyệt nghe hắn đảm bảo, cũng không dễ dàng hạ cảnh giác xuống, nàng không phải lo lắng thứ này, thẳng thừng từ chối, "Ta không hứng thú với chuyện này." Nói xong xoay người rời đi.
"Cô nương hãy nghĩ đến số phận của Lê phủ." Ngô Quốc Nam cố gắng níu kéo nói.
Ngược lại lần này khiến cho Húc Nguyệt do dự, nàng dừng bước chân lại, xoay người về phía hắn, "Ngươi nói cái gì?"
"Lê Đề đốc hiện tại đang ngồi trên đống củi cháy, có lẽ cô nương cũng hiểu rõ."
Khương Húc Nguyệt không lên tiếng, nhưng trong lòng sớm đã có đáp án. Không sai, Đường Vĩnh Long chính là đang để mắt đến Lê Quang Khải, hắn muốn xoá sạch những người Nam Hải làm quan, đốt sạch sách vở dấu tích của tổ tiên để lại, để người Nam Đường lên cai quản còn an toàn hơn, nếu không phải bởi vì hắn có tài chỉ huy hải quân, kinh nghiệm đầy mình với địa hình Nam Hải, lại được lòng dân chúng, nếu tạm thời mới không dám chạm đến.
Đường Vĩnh Long chính là đang đợi hắn mắc một sai lầm, dù là một lỗi nhỏ vặt, cũng có thể khiến Lê gia tru di cửu tộc. Mà thời khắc hiện nay, bách tính bất mãn với quan liêu, triều đình thì lại ngó lơ áp bức, núi lửa có dập tắt bao lâu cũng sẽ có ngày phun trào, địa vị của Lê Đề đốc chẳng khác gì lãnh chúa một vùng đất, càng không thể ngó lơ.
Đường Vĩnh Long chưa tự dưng đổ tội cho Lê đề đốc là đã tốt lắm rồi, lệnh vua là lệnh trời, chỉ sợ hắn dở tính "trẫm nói có thì phải có."
"Ta cũng chỉ là một kẻ mù, các ngươi mong đợi gì từ ta?" Khương Húc Nguyệt nhíu mày nói.
"Có thể, nhưng cô nương là người thân cận nhất với Lê phủ đại tiểu thư." Ngô Quốc Nam cũng không ngờ đến điều này, nhưng hắn không dám coi nhẹ nàng, "Hai người sinh ra ở đất Nam Hải, biết tính người Giao Chỉ, Khương tiểu thư từ nhỏ cuộc sống bấp bênh, cảm thông với nạn dân, thiết nghĩ sẽ khuyên nhủ được Đại tiểu thư giúp đỡ bách tính."
Chỉ một lời này, Khương Húc Nguyệt nhận ra nàng đã bị điều tra tường tận đến tận gốc, mặc kệ hắn từ đâu đến, nhưng không thể coi thường, bởi vì năng lực điều tra còn ghê gớm hơn quan phá án.
"Ngươi muốn nàng tham gia vào chuyện này?" Khương Húc Nguyệt mày nhíu càng chặt, lồng ngực phập phồng nói.
"Cô nương có lẽ rất rõ Lê Đề đốc vì điều gì mà được lưu lại, mà lại là thứ Nam Đường thiếu nhất."
Khương Húc Nguyệt cắn môi, tay bất giác nắm chặt lại, "Không phản loạn còn có cơ hội sống, ngược lại vừa mới len lói nảy mầm ý định, chính là có ý phản quốc, tội không thể tha, ngươi cho rằng chúng ta ngốc nghếch tin lời ngươi sao?"
"Đây không phải là tội phản quốc. Chúng ta chưa bao giờ thuộc về bọn chúng." Ngô Quốc Nam đột nhiên kích động nói lớn.
Khương Húc Nguyệt bị lời này của hắn làm cho chấn động, nàng ngơ ngác nhìn hắn, không biết nên nói gì, môi mấp máy, muốn nói lại thôi.
"Húc Nguyệt, chúng ta là dân tộc độc lập, sẽ không bao giờ chịu khuất phục." Lời này văng vẳng ở bên tai nàng, khiến tim nàng khẽ run.
"Cô nương nếu như đã viết ra quyển tiểu thuyết hay đến thế, tại hạ tin cô nương cũng đã có suy tính riêng. Cô nương trước cứ suy nghĩ, sau này có gì cứ đến đây tìm tại hạ." Ngô Quốc Nam để lại lời này, liền nhảy vọt lên cây, thoắt một cái đã biến mất.
Khương Húc Nguyệt từ đó đến nay cũng đã suy nghĩ suốt cả tháng, nàng do dự không quyết, việc này quá mức mạo hiểm, tỷ lệ thành công lại không cao. Chuyện chỉ có bản thân nàng thì tốt rồi, nhưng đây lại hệ luỵ đến cả Lê gia đang chấp chứa nàng.
Trừ phi...
"Tiểu thư, bên ngoài có người tìm." Chú Lưu lúc này đột nhiên chạy đến, gấp gáp nói.
"Là ai thế?" Lúc này cả Khánh Vy lẫn Lê lão gia đều không ở nhà, nàng tự nhiên sẽ trở thành chủ nhà.
"Là Nguyệt tiểu thư."
Khương Húc Nguyệt nghe thấy thế, liền kinh hỉ bật dậy, vội vàng đi ra bên ngoài, chú Lưu thấy nàng đi thẳng ra cửa, vội vàng nói, "Tiểu thư, cẩn thận vấp ngã, gậy của người..." Để quên rồi.
Kiến Nguyệt ngồi ở trong phòng khách chờ đợi, chỉ mới mấy tháng rời đi, nàng đã thấy nơi này có chút bất đồng, nghe nói là Lê Đề đốc đã trở về. Nàng thấy khoé mắt mình có bóng hình thoáng qua, vội quay đầu lại, thấy Khương Húc Nguyệt nở nụ cười nhìn vào, "Kiến Nguyệt."
"Húc Nguyệt, ngươi dạo gần đây thế nào?" Kiến Nguyệt mừng rỡ nói, quan sát nàng một phen, làm sao phát hiện khí tức của đối phương thay đổi rất nhiều, dường như...
Trở nên trong sạch hơn?
"Rất tốt, ngươi thế nào?" Khương Húc Nguyệt bắt lấy tay nàng, nắm nhẹ cười nói.
"Ta cũng rất tốt, mỗi ngày đều vui vẻ, ta đã thành công trở thành đồ đệ của Trường An phái rồi đấy." Kiến Nguyệt khoe khoang nói, cảm giác như gặp lại tri kỷ, trong lòng liền vui vẻ.
"Vậy là rất tốt." Khương Húc Nguyệt gật nhẹ đầu, kéo nàng ngồi xuống.
"Đúng rồi, Khánh Vy đâu? Còn có Lê Đề đốc, ta muốn đến gặp người một chuyến." Kiến Nguyệt nhìn xung quanh yên tĩnh, thắc mắc nói.
"Họ đã đi ra ngoài, đến chiều tối mới trở về."
Bạch Tinh yên lặng nhìn cảnh khuê mật thân thiết này, nàng để ý thấy hình như Kiến Nguyệt đối với nàng ấy so với người khác gần gũi hơn chút, có thể nói là, an tâm về đối phương nhiều hơn người khác.
"Để ta pha trà cho ngươi." Khương Húc Nguyệt đứng dậy lấy một ít trà thả vào trong ấm, bảo chú Lưu đi ngâm, sau đó quay lại nói, "Trà của Nam Hải so với nơi khác rất tốt, mùi cũng thơm hơn rất nhiều, hẳn ngươi sẽ thích."
"Ừm." Kiến Nguyệt cười nhạt gật đầu, nhìn miếng vải trên mắt nàng, có chút do dự.
"Nàng có thể nhìn thấy." Lúc này Bạch Tinh đột nhiên lên tiếng.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, thấy Bạch Tinh đang híp mắt nhìn Khương Húc Nguyệt, lại ngẩng đầu nhìn đối phương, phát hiện hướng nhìn của nàng ấy so với trước đây chuẩn xác, chính là đang nhìn thẳng về phía mình, nàng đương nhiên là tin Bạch Tinh, chỉ là không biết mở miệng thế nào.
"Ngươi nhận ra rồi?" Khương Húc Nguyệt cười nhạt nói, sau đó ngồi xuống bên cạnh, im lặng đợi chú Lưu đem trà đến, sau đó liền cho người rút lui.
"Mắt của ngươi trị khỏi rồi?" Kiến Nguyệt không giấu được vẻ ngạc nhiên vội hỏi, cũng quá thần kỳ rồi, y học hiện đại còn chưa chắc đã làm được.
"Mới không phải." Khương Húc Nguyệt lắc đầu nói.
"Thế rốt cuộc là?" Kiến Nguyệt khó hiểu hỏi tiếp.
"Ta khai mở ra con mắt thứ ba." Khương Húc Nguyệt không giấu giếm bộc bạch.
Kiến Nguyệt có chút ngoài ý muốn, nhưng thay nàng vui vẻ hơn là nghi hoặc, mừng rỡ nói, "Quá tốt rồi."
"Kiến Nguyệt, chuyện này ta vẫn chưa nói cho Khánh Vy." Khương Húc Nguyệt nói tiếp.
"Vì sao a?" Nàng nhướng mày, mở to mắt kinh ngạc.
Khương Húc Nguyệt liếm môi có chút khô, lại mím môi, ngập ngừng nói, "Ta không biết nên nói thế nào. Kiến Nguyệt, ta đã đạt đến tiên giới, nhưng ta không phải là tiên nhân, ta sợ nếu như nói với nàng, nàng sẽ giống như sư phụ xa cách ta."
"Không đâu."
"Vì sao ngươi lại chắc chắn thế?" Khương Húc Nguyệt ngạc nhiên.
"Ta nghĩ các ngươi quan hệ thân thiết, so với việc ngươi giấu giếm không nói, nàng ấy có lẽ còn khó chịu hơn. Vả lại, Khánh Vy sẽ không vì thế rời bỏ ngươi, bởi vì ta cũng..."
Trải qua chuyện tương tự đến thế, không đúng, còn đáng kinh ngạc hơn, ai mà ngờ đến được người tình của mình là Ma Đế cơ chứ.
Nói đến đây, nàng lại do dự.
"Hửm?" Khương Húc Nguyệt kiên nhẫn đợi nàng nói hết.
"Bởi vì nếu là ta ta cũng sẽ không làm thế." Kiến Nguyệt cười gượng nói, nàng suýt nữa lỡ lời, chuyện này, nàng sống chết cũng phải giữ kín.
Lúc đó Bạch Tinh cũng như thế này căng thẳng, nên nàng có thể đồng cảm cho đối phương.
Khương Húc Nguyệt khẽ cau mày, nghĩ ngẫm, một hồi lâu sau mới gật đầu, như đã tỉnh ngộ, "Ta đã hiểu rồi, cảm ơn ngươi."
"Không có chuyện gì, ta nghĩ, nếu nàng ấy biết tin này, nhất định sẽ có biết bao vui mừng." Kiến Nguyệt thay các nàng chúc phúc nói.
"Đúng rồi, ngươi lần này là đến thăm chúng ta sao?" Khương Húc Nguyệt thấy nàng luôn ủng hộ các nàng, trong lòng ấm áp, vui vẻ nói.
Lần này đến lượt Kiến Nguyệt căng thẳng, nàng mím môi lại, gật nhẹ đầu, "Đúng thế, còn vì một chuyện này nữa."
"Chuyện gì cần chúng ta giúp sao? Ngươi cứ nói, ta nhất định sẽ hết sức giúp." Khương Húc Nguyệt thấy nàng do dự, liền chủ động mở lời.
Kiến Nguyệt nhìn xung quanh, trong lòng lại không ngừng bất an, "Vẫn nên đến nơi khác nói thì hơn."
Vì thế Khương Húc Nguyệt cho toàn bộ hạ nhân nghỉ ngơi, đưa nàng đến thư phòng tách biệt, "Nơi này được chứ?"
"Cũng được, bất quá, Tiểu Hắc." Kiến Nguyệt cúi đầu nhìn Bạch Tinh.
"Yên tâm, sẽ không có ai nghe được." Bạch Tinh bảo đảm nói.
"Vì sao Tiểu Hắc lại nhỏ đến vậy? Ta nhớ Khánh Vy miêu tả, nó to hơn rất nhiều mới phải." Khương Húc Nguyệt nhìn con hồ ly đang thò đầu ra khỏi vạt áo của nàng, trông rất đáng yêu.
Kiến Nguyệt chột dạ, xấu hổ đến mặt nóng bừng lên, lý do thực sự của các nàng, thực chất vô cùng biến thái đến không dám kể, "Vậy sao? Trước nay nó vẫn nhỏ như thế mà."
Khương Húc Nguyệt tuy còn có nghi hoặc, nhưng cũng không nhiều lời nữa, "Kiến Nguyệt là có chuyện gì muốn tìm chúng ta?"
"Ngược lại không phải đến nhờ vả, mà là muốn mời các ngươi đến gia nhập." Kiến Nguyệt hắng giọng, lấy lại vẻ nghiêm túc nói.
"Gia nhập?" Khương Húc Nguyệt nhíu mày, dự cảm bất lành, nhớ đến chuyện gì đó, "Ngươi —"
"Ta hy vọng có Húc Nguyệt và Khánh Vy giúp sức, chúng ta có thể thành công khởi nghĩa, đưa Nam Hải thoát khỏi ách áp bức khổ cực, đưa Nam Quốc một lần nữa phục hưng." Kiến Nguyệt ánh mắt kiên định nhìn thẳng nàng.
Khương Húc Nguyệt kinh ngạc, vì sao lại ngay lúc nàng đang do dự không quyết này, vội hỏi, "Nam nhân kia là người của các ngươi?"
"Đúng thế." Kiến Nguyệt mơ hồ đoán ra.
"Chuyện này..." Khương Húc Nguyệt thở dài một tiếng, "Quá khó khăn rồi."
"Không sao, ta cũng không hy vọng các ngươi vì lấy ơn trước mà miễn cưỡng bản thân. Nhưng ta mong Húc Nguyệt nói cho ta biết, ngươi vì sao lại do dự?" Kiến Nguyệt thấy nàng căng thẳng, xuống nước nói.
"Chúng ta là nữ tử, không biết làm thế nào lại lọt vào trong mắt xanh các ngươi rồi?" Khương Húc Nguyệt cười nhạt nói.
"Nếu chỉ là vì lý do này, thì cũng không quá hợp lý. Nữ tử thì sao chứ? Lẽ nào nữ tử không có gia thất, không có quốc gia, không có người thân, lẽ nào sinh mạng nữ tử không đáng kể đến nàng không thể tự mình đấu tranh? Ta nhớ Húc Nguyệt từng nói với ta, ngươi khát khao nữ tử cũng sẽ được đi học, được đi kinh doanh, được dự triều, chứ không phải chỉ có thể phụ thuộc vào hôn nhân, gò buộc cả cuộc đời, gửi gắm hy vọng lên người khác, Húc Nguyệt làm sao lại quên rồi?" Kiến Nguyệt cười đáp.
"Húc Nguyệt chỉ là kẻ bất tài, làm sao giúp?" Khương Húc Nguyệt lắc đầu nói.
"Bất tài hay không, phải đứng ở nơi phù hợp với bản thân mới có thể biết, làm sao có thể bảo một con cá leo cây, một thôn phụ mù chữ làm thơ, một công tử gầy yếu múa võ, chỉ bởi vì họ không biết, cũng đâu có nghĩa là bất tài. Hơn nữa chúng ta thiếu nhân lực, có thêm một người là góp thêm một phần sức, Húc Nguyệt lại là người thông minh nhạy bén, ta tin ngươi." Kiến Nguyệt kiên nhẫn nói tiếp.
"Chúng ta nếu như gia nhập, chính là đối đầu với triều đình, đối mặt với cái chết." Khương Húc Nguyệt nghe nàng nói, nở ra nụ cười.
"Húc Nguyệt chưa thử làm sao biết? Kiến Nguyệt thấy, thời buổi loạn lạc, thà làm gì thứ gì đó còn hơn là ngồi chờ chết. Nhân sinh ngắn ngủi, ai rồi cũng phải chịu sự bào mòn, nhưng ta nghĩ, chúng ta không nên có kết cục như thế này." Kiến Nguyệt cũng mỉm cười nói.
"Húc Nguyệt, đứng trước sự áp bức cùng cái chết cận kề, ngươi có hai lựa chọn, ngươi phải cúi đầu chấp thuận số mệnh, hoặc ngươi đứng lên thay đổi vận mệnh. Húc Nguyệt là nữ tử có ý chí, cũng có người cần phải bảo vệ, ta tin ngươi sẽ có lựa chọn của riêng mình."
Khương Húc Nguyệt bị lời này làm cho chấn động, nàng suy ngẫm lời của đối phương, bật cười híp mắt nói, "Kiến Nguyệt quả như ta đã nghĩ, rất có tài thu phục nhân tâm."
"Nào có, nhưng ta hy vọng Húc Nguyệt sẽ đến trợ giúp chúng ta, trợ giúp nhân dân Nam Hải." Kiến Nguyệt khiêm tốn nói.
"Ta ngược lại muốn biết, Kiến Nguyệt là Cửu Vĩ, vì sao lại muốn giúp đỡ chúng ta đây?"
"Cửu Vĩ hiện tại chính là đồng cảnh ngộ với Nam Hải, ta tự khắc sẽ nổi lòng thương xót, Kiến Nguyệt căm phẫn những kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, máu lạnh nhưng lại hay nói đạo lý. Chỉ hy vọng sau này Cửu Vĩ gặp nạn, Nam Hải cũng sẽ góp sức giúp đỡ."
Khương Húc Nguyệt nghe lời này, trong lòng mừng rỡ kinh hỉ, tựa như người trong bóng đêm nhìn thấy ánh sáng, bật cười lớn hơn, nàng đứng lên nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm lặng một hồi lâu.
"Nếu Húc Nguyệt vẫn còn do dự, ngày sau ta lại đến." Kiến Nguyệt để cho nàng thời gian suy nghĩ, lấy lui làm tiến nói.
"Không." Đột nhiên Khương Húc Nguyệt cắt ngang lời nàng nói, xoay người nhìn thẳng nàng.
Kiến Nguyệt không rõ biểu cảm hiện tại của nàng, đột nhiên thấy đối phương bước lại gần, bất ngờ quỳ xuống, khiến nàng giật nảy mình, kinh ngạc nhìn đối phương, "Húc —"
"Húc Nguyệt nguyện đi theo Cửu công chúa, góp phần hèn mọi này vào, mong rằng công chúa sẽ cứu lấy Lê phủ, giải thoát cho bách tính Nam Hải." Khương Húc Nguyệt nghiêm túc nói, ngữ khí kiên định vô cùng, tựa như đinh đóng cột.
"Đây..." Kiến Nguyệt cảm xúc rối bời, không biết là cảm xúc gì, hít thở sâu một cái, đỡ nàng dậy, cười nhạt, "Làm phiền Húc Nguyệt rồi."
Hai nàng im lặng nhìn nhau, chỉ nở ra nụ cười nhạt, nhưng trong lòng lại có dự tính kiên định không dễ dàng lung lay. Khương Húc Nguyệt cảm kích nhìn nàng, trong lòng lại nổi lên cỗ xúc động lẫn kinh ngạc cùng kính nể, vì sao nàng cảm thấy người này...
Tiền đồ sáng lạn khó kể, tựa như Thái Dương giữa mùa hạ, như dòng sông giữa sa mạc nóng chảy, chói loà vô cùng.
Ván cờ này nàng lại thắng một bước rồi.
Khánh Vy sau một ngày ở quân doanh cũng trở về, khi nàng đưa ngựa trở về chuồng, bất giác nhìn về chiếc chuồng trống kia.
Đây là...
"Lão gia, tiểu thư." Chú Lưu vui mừng chạy ra mở cửa, cung kính nói.
"Chú Lưu, chúng ta có khách?" Khánh Vy gấp gáp nói, Lê Quang Khải ở bên cạnh nghi hoặc nhìn nàng.
"Đúng thế, tiểu thư." Chú Lưu gật gù nói.
"Tiểu nữ bái kiến Lê Đề đốc, Lê tiểu thư." Kiến Nguyệt không biết từ đâu mà ra, hành lễ nói.
"Kiến Nguyệt." Khánh Vy kích động gọi lớn, mừng rỡ chạy về phía nàng.
Lê Quang Khải mở to mắt nhìn người chói loà vô cùng ở trước mắt, môi run rẩy, không dám tin vào mắt mình, lời đồn hắn nghe không phải là phóng đại, người này so với trong hoạ còn kinh diễm hút hồn hơn nhiều, vội hành lễ, "Hạ quan bái kiến Cửu công chúa Cửu Vĩ."
Kiến Nguyệt cười với nàng, lại vội đỡ hắn dậy, "Đề đốc khách sáo rồi, ta hiện tại chỉ là một đồ đệ nhỏ nhoi của Trường An phái mà thôi."
"Công chúa, xin người nhận hạ quan một lạy, vì để cảm tạ ơn cứu mạng trước đây, người cứu nữ nhi hạ quan một mạng, chính là cứu mạng hạ quan." Hắn gấp gáp nói, bị khí chất của nàng làm cho kinh hãi.
Kiến Nguyệt có chút ngại ngùng, thấy hắn dập đầu xuống, cũng không ngăn cản, tránh để đối phương ăn năn, sau đó mới nhẹ nhàng đỡ hắn dậy, "Chúng ta đều là bằng hữu, thời gian ta ở đây đều nhờ ơn Lê tiểu thư chấp nhận nương tựa."
Lê Quang Khải thấy nàng nói lý lẽ, lại trông rất hiền lành nhân từ, khác xa với những lời đồn đại mà hắn nghe về Cửu Vĩ tộc, hảo cảm vì thế lại tăng lên, "Chi bằng công chúa ở lại phủ của hạ quan làm khách một thời gian?"
"Ta là địch nhân của triều đình Nam Đường, nào dám ảnh hưởng đến các ngươi, liên luỵ đến tính mạng của phủ Lê." Kiến Nguyệt lắc đầu nói, nàng chỉ dự định ngang qua đây, nay thấy mục đích đã thành, cũng không muốn làm khó đối phương nữa.
"Nào có, công chúa yên tâm, người là ân nhân của toàn bộ phủ Lê, chúng ta có ơn trả ơn, sẽ không bạc đãi người." Lê Quang Khải nói.
"Vậy vì sao không cùng ăn một bữa cơm, để thỏa lòng vui vẻ hai bên?" Khương Húc Nguyệt đột nhiên đi ra, cười nhạt nói.
"Húc Húc." Khánh Vy nhìn về phía nàng, vội chạy lại, cẩn thận dắt nàng đi đến, "Vì sao không đem theo gậy?"
"Cửu công chúa, mời." Lê Quang Khải cung kính nhường đường nói.
Bởi vì có thêm Kiến Nguyệt, bầu không khí vui vẻ thường ngày nay càng trở thêm sôi động, các nàng không ngừng hỏi han về thời gian Kiến Nguyệt ở Trường An phái.
"Đường tới Trường An gian nan, công chúa nhưng lại đến một mình?" Lê Quang Khải cảm khái nói.
"Đúng thế." Kiến Nguyệt mỉm cười nói, bất quá vẻ lúng túng của nàng, lại bị Khương Húc Nguyệt thu lại trong tầm mắt.
Kiến Nguyệt không quá giỏi nói dối.
Tiệc rồi cũng tàn, mọi người cũng bắt đầu trở về phòng mình, lúc đi Kiến Nguyệt còn nháy mắt với Húc Nguyệt một cái, cổ vũ cho nàng.
Khương Húc Nguyệt cùng Khánh Vy trở về phòng, nàng thấp thỏm nhìn đối phương, suy nghĩ cách mở lời trước.
"Không ngờ đến cuối năm có thể gặp lại nàng, thực quá bất ngờ rồi. Ta thấy nàng so với trước đây ngày càng trở nên ưu tú." Khánh Vy vui vẻ nói.
"Đúng thế."
"Ngươi mệt chưa? Để ta cho người lấy thuốc ngâm chân cho ngươi."
Khánh Vy định rời đi, nào ngờ có một bàn tay bắt lấy cổ tay nàng, kinh ngạc quay đầu lại, "Sao thế?"
"Khánh Vy, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Khương Húc Nguyệt tha thiết nói.
Khánh Vy thấy nàng nghiêm túc, vì thế tâm nhũn ra, lại ngồi xuống, mỉm cười đợi nàng nói.
Bất quá một hồi lâu vẫn không thấy đối phương mở lời, Khánh Vy tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn nở nụ cười vỗ vai nàng, "Không sao, ta sẵn sàng đợi lúc ngươi có thể nói, đừng thúc ép bản thân."
Lời này ngược lại cho nàng một dũng khí vô tận, Khương Húc Nguyệt nắm chặt lấy tay nàng, kéo miếng vải che mắt ra, "Khánh Vy."
"Ta đã có thể nhìn lại rồi."