Lại qua mấy ngày, đoàn người đến dâng hương của Yêu Thế Huệ mới đến nơi. Mọi người đều hiếu kỳ chạy ra ngoài xem, thấy một đoàn quân oai vệ như diễu hành kéo đến trước cổng thành, còn có đủ loại xe kiệu màu đỏ được hoạ hình phượng hoàng, rồng trong xa hoa vô cùng, sau cùng là một hàng người đang bê lễ, tiếng hô gọi của thái giám bảo mọi người tránh đường, tiếng trống kèn làm náo nhiệt cả một con phố.
"Là Hoàng Hậu của Nam Đường đến dâng hương."
"Nghe nói còn có cả Hiền phi được Đường Hoàng đế sủng ái."
"Không hồ là đệ nhất Đế Quốc, đi dâng hương cũng phải rầm rộ thế này."
"Oa, đẹp quá. Mai sau nữ nhi cũng muốn làm Hoàng Hậu." Một đứa trẻ chen lên hàng đầu, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh náo nhiệt thế này, không kìm được kích động mà cười ầm lên. Lúc xe kiệu Hoàng Hậu lướt qua, cô bé ngẩng đầu lên nhìn, màn che bị gió thổi mà đung đưa, bên trong có một mỹ nhân sắc nước hơn trời, tựa như hoa mẫu đơn, khí chất xuất phàm cao quý khó bì, khiến cô bé ngẩn ngơ nhìn theo xe kiệu của nàng.
Trường An vì để tiếp đón hoàng gia Nam Đường, đã treo đèn lồng khắp nơi, bồn hoa bên đường được tỉa tót lại, khiến cả thành chìm vào sắc đỏ rực rỡ, lại chưa kể lễ thả đèn trời sắp bắt đầu, đâu đâu cũng là không khí lễ hội, tựa như chốn cực lạc nơi trần gian.
Kiến Nguyệt đã hỏi qua Nguyễn Dũng để nghỉ ngơi cả ngày nay, vì thế từ sáng sớm đã chỉnh trang cẩn thận, sau đó cùng Bạch Tinh xuống dưới núi, Bánh Bao tuy muốn đi theo, nhưng lại sợ Bạch Tinh, nên ngậm ngùi đợi Cố Nghiên Hi đưa đi.
Vì hàng người chen chúc lẫn nhau, Bạch Tinh cố ý xách nàng lên trên mái nhà cách đó không xa để xem, Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng trống bồi, lại thấy xung quanh náo nhiệt, thích thú xem cảnh vui.
"Kia là kiệu của tỷ tỷ sao?" Kiệu của Hoàng Hậu nàng không cần hỏi cũng nhìn ra, cách đó không xa còn có một cái kiệu khác nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không kém phần xa hoa, nàng nghe đồn đại nói, Yêu Thế Huệ rất được Hoàng đế sủng ái.
Duy chỉ có một vấn đề, nàng không biết tên của Ngũ công chúa, bởi vì không ai dám nhắc trực tiếp tên của hoàng gia. Điều này khiến nàng đau đầu, muốn hỏi Bạch Tinh, mà nàng không dám chắc suy đoán của mình.
Phải đợi đến khi đoàn người lên trên điện thờ, hai người cũng nhanh chóng bay đến. Kiến Nguyệt vì sợ sẽ khiến người khác chú ý đến mình, nên cố tình dùng dịch dung thuật, cũng đứng ở ngọn núi cách đó không xa mọi người. Nàng nhìn thấy Lý Ẩn Vân so với thường ngày ăn mặc trang trọng hơn, lộ ra phong thái của người trông coi điện thờ đang đứng đợi các nàng đi lên.
Từ sau khi biết Bạch Tinh là Ma Đế, Kiến Nguyệt cũng có cảm giác kì lạ. Chẳng hạn trước đây nàng rất kính nể Tiên Đế, nhưng hiện tại trong lòng còn nổi thêm một cỗ tư vị không nói ra lời, nàng nghĩ chỉ có Hoà Bình Đế Quân là người coi trọng Bạch Tinh nhất, cũng không hiểu lầm nàng như những vị thần khác. Hơn nữa, đôi khi nàng không tránh được mà cảm thấy áp lực, vì người chung chăn chung gối với mình lại là người có thể khuynh đảo thế gian.
Vì để thể hiện sự tôn kính, các nàng đều đi bộ lên trên điện, khi Trịnh Hoàng Hậu vừa mới xuất hiện, Kiến Nguyệt liền đem sự chú ý đổ dồn lên nàng ấy, quả là phong thái của mẫu nghi thiên hạ, vượt cả những ngôn từ mà nàng thường nghe tả về Hoàng Hậu, Kiến Nguyệt có suy nghĩ, nếu nữ nhân này là thê tử của Hoàng đế, hắn tại sao vẫn còn lăng nhăng sa đoạ đâu?
Có lẽ nhan sắc tuyệt diễm đến mấy, ngắm mãi cũng sẽ nhàm.
Bạch Tinh thấy Kiến Nguyệt đang thơ thẩn đi đâu đó, đột nhiên lại quay ra nhìn mình, ánh mắt lại còn mang theo sự dò xét, làm nàng cảm giác bản thân vừa làm gì sai, "Sao thế?"
"Sau này em xấu đi rồi, người còn yêu em chứ?"
Bạch Tinh nghi hoặc nhìn nàng, cô nương này rốt cuộc đang nghĩ gì, rõ ràng còn đang vui vẻ xem lễ hội, giờ lại thắc mắc vớ vẩn gì đó.
Kiến Nguyệt bị Bạch Tinh nhìn như đang nhìn một ngốc tử, có chút chột dạ, "Người mau trả lời đi."
"Em muốn nghe sự thật sao?" Bạch Tinh nhướng mày nói.
Kiến Nguyệt thấy nàng nghiêm túc nói, mím môi gật đầu. Bạch Tinh cũng buồn cười nói, "Ta không phải vì em mỹ mạo mà động tâm, ta sống quá lâu, gặp qua vô số người, quốc sắc thiên hương có, ngọc thụ lâm phong cũng có, nhưng ta chưa hề để tâm đến, em nói xem, ta trong mắt em háo sắc đến thế sao?"
Kiến Nguyệt nghe nàng trả lời kiểu mỉa mai, bất quá trong lòng lại vui vẻ, "Có lẽ do em sống tốt, tích đức đến kiếp này, nên người mới để tâm tới."
"Cũng hợp lí." Bạch Tinh bật cười.
"Í, nói như thế, người chưa từng để ý qua ai khác sao?" Kiến Nguyệt hí hửng hỏi.
Bạch Tinh liếc xéo nàng một cái, vỗ nhẹ cái trán nàng, "Muốn tra hỏi tình trường của ta?"
Bạch Tinh không nói, Kiến Nguyệt lại tự động hiểu ý, vui vẻ dựa lên vai nàng, tiếp tục xem những người ở dưới kia.
Kiến Nguyệt nhìn thấy Yêu Thế Huệ hôm nay một thân bạch y, cũng đã giấu đi mấy phần kinh diễm và đi song song với Hoàng Hậu, ngược lại khiến cho hai người trông hoà hợp vô cùng, "Có lẽ tỷ tỷ và Hoàng Hậu quan hệ rất tốt."
Nàng xem qua quá nhiều cung đấu rồi, nên cũng tò mò cuộc sống ở hậu cung thực tế là như nào.
"Ngũ công chúa bước đến hôm nay, cũng không hề rõ ràng, nàng ấy đã từng bị vu oan là người hãm hại long thai Thục phi, trên thực tế là đứa con của một tên sủng tướng câu kết dâm gian với Thục phi." Bạch Tinh đột nhiên nói.
Kiến Nguyệt kinh ngạc nhìn nàng, "Sau đó thì sao?"
"Nàng quả là người đa tài đa trí, trong hoàng cung đã hơn nửa là người của nàng, vì thế cũng không khó khăn tìm được nô tì từng chứng kiến hai người làm chuyện gian, lại thêm tìm được bằng chứng rằng chính Thục phi tự hạ độc chính mình."
"Nói mới nhớ, hình như Đường Hoàng đế vẫn chưa có người dõi ngôi." Kiến Nguyệt rùng mình, nếu như là nàng vụng về, e là đã bị treo cổ chết oan rồi.
Khi nhỏ, nàng sẽ không dám tìm có người thậm chí dám mưu mô nhẫn tâm thế này. Nhưng khi lớn lên, nàng nhận ra chuyện gì có thể, chỉ là nàng chưa từng nhìn thấy mà thôi.
"Vấn đề nằm ở tỷ tỷ em có muốn hay không." Bạch Tinh híp mắt cười nói.
"Ý người là sao?"
"Đường Hoàng đế đúng là long thể bất an, khó tìm người nối dõi, nhưng không phải hoàn toàn không thể, chỉ là thức ăn hằng ngày của các phi tần vừa mới được thị tẩm xong sẽ có thuốc tránh thai, đã khó nay càng khó hơn."
Kiến Nguyệt kinh hãi nhìn người ở dưới kia, thấy nàng đang vui vẻ cười nói hồn nhiên với Lý Ẩn Vân, không ngờ lại là người có suy tính thâm độc.
Nhưng bản thân nàng ấy không phải chỉ gánh vác cái mạng mình, mà còn là cả Cửu Vĩ tộc.
"Vì sao tỷ tỷ lại không muốn lên làm Hoàng Hậu, hay chí ít là Quý phi? Như vậy chẳng phải dễ hơn sao." Kiến Nguyệt đột nhiên hỏi, nàng nghĩ đối phương chuyện gì cũng biết.
"Theo ta nghĩ, là nàng ấy không dám trèo quá cao, nếu không sẽ ngã rất đau." Bạch Tinh vuốt cằm nói.
Thấy Kiến Nguyệt vẫn khó hiểu nhìn mình, nàng mới nói tiếp, "Nàng liên tục thành công qua mặt là bởi vì Long Vương chưa để mắt đến, nàng ấy chỉ là một con hồ ly yếu ớt học được mấy phép dụ dỗ người thường, làm sao sẽ che được mắt nó và các đạo sĩ cao tay khác. Nên thà làm một chức phi nhỏ nhoi nhưng được sủng ái thì tốt hơn."
"Vậy quá nguy hiểm rồi." Kiến Nguyệt bỗng ớn lạnh, thoạt nhìn bên ngoài Ngũ công chúa xa hoa sung sướng, áo có người mặc hộ, ăn có người gắp cho, nhưng chỉ bản thân nàng ấy mới rõ, bản thân bất quá là người nằm trên máy chém, bất cứ lúc nào lưỡi dao cũng sẽ rơi xuống.
Phập. Sinh mệnh chấm dứt.
Kiến Nguyệt nghĩ đến cảnh này, không nhịn được mà rét run, nàng không muốn cảnh này phải xảy ra. Nàng phải nhanh nhẹn hơn một chút, bởi vì không chỉ Ngũ công chúa, mà hiện tại toàn bộ sinh mạng dưới kia đều phụ thuộc vào nàng.
Kiến Nguyệt hoàn toàn nhận ra trọng trách của bản thân mình.
Bạch Tinh thấy mặt nàng trắng bệch, lại tự ôm lấy chính mình, cũng không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh.
"Sống hay chết, cũng phụ thuộc vào số phận, em không cần phải tự đeo gánh nặng trên người, cũng không cần phải nghĩ quá nhiều, cứ hưởng thụ cuộc đời đi, đến đâu thì đến." Bạch Tinh dựa lên thân cây đằng sau, hướng đôi mắt nhìn lên bầu trời.
"Nhưng em không muốn người khác có thể tuỳ ý đến chém giết em." Kiến Nguyệt khẽ cau mày nói.
Bạch Tinh nghe lời nàng nói, khoé miệng cong lên nụ cười nhạt, híp mắt nhìn nàng. Cô nhóc này từ khi nào đã lớn lên rồi.
Không tệ.
"Người vì sao biết những tin tức này a? Đừng nói với em là gió nói cho người." Kiến Nguyệt đột nhiên quay sang hỏi, long thể của Hoàng thượng thế nào, chắc chắn sẽ không phải là thứ tuỳ tiện bại lộ.
"Đến lúc này em vẫn không tin ta sao?"
"Thực là gió nói cho người?" Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn nàng, nơi nào mà chả có gió, nếu như thế thế gian có chuyện gì, nàng ấy cũng biết rất rõ.
Bạch Tinh gật đầu, cũng không nói gì nữa, hai người tiếp tục ngồi quan sát những gì xảy ra ở dưới kia.
"Đợi lễ dâng hương kết thúc, tỷ tỷ nói sẽ hẹn gặp em ở nơi này." Kiến Nguyệt lấy ra một mảnh giấy, là trước đây Yêu Thế Huệ dặn dò nàng, hai người xuất hiện trước mặt mọi người sẽ bị chú ý, chỉ có thể hẹn một địa điểm riêng.
"Vì sao không quay trở lại khách trọ của ta?" Bạch Tinh liếc nhìn mảnh giấy, im lặng một lúc mới nói.
"Đúng a, vì sao không hẹn gặp ở nơi đó."
So với một nơi xa lạ an toàn hơn nhiều.
"Lễ dâng hương sắp kết thúc rồi, chúng ta trước đến đó đợi nàng, sau đó tìm nơi kín đáo hơn." Bạch Tinh liếc nhìn trời, suy tính thời gian.
Yêu Thế Huệ vì theo phép, trưa hôm đó ở lại điện thờ để ăn chay, nhưng bởi vì không cấm rượu nên nàng cố tình uống nhiều một chút, lúc trở về lữ quán do Tổng Vụ sắp xếp, liền giả vờ mình đã ngà ngà say, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
"Ngươi vì sao lại uống nhiều rượu đến vậy?" Trịnh Tú thấy nàng mặt hồng hào, bước đi chệch choạc đến phải để nô tì đỡ, không kìm được mà nhíu mày, cũng trở nên nhiều lời.
"Thần thiếp thấy rượu ngon, nên không kìm được mà uống nhiều một chút." Yêu Thế Huệ cười nói, ra vẻ ngả ngớn.
"Trước về nghỉ ngơi đi." Trịnh Tú thấy người đã say, thực ra rượu này rất nhạt, căn bản không hoàn toàn giống rượu, nàng đã uống thử một ngụm, không ngờ lại có thể khiến Hiền phi trăm chén không say lại trở thành bộ dạng này.
"Thần thiếp trước trở về nghỉ ngơi." Yêu Thế Huệ ngả ngả nghiêng nghiêng cười nói, bị A Hân véo nhẹ vào eo.
Đợi hai người vào trong phòng, nàng lén nghe tiếng bước chân của Trịnh Tú, thấy người không còn nữa mới trở lại bộ dạng cũ, nghiêm túc nói, "Ngươi ở đây canh gác, đừng để ai vào."
"Đã biết."
Yêu Thế Huệ mặc áo choàng, lại dùng dịch dung thuật, lấy diện sa và áo trùm mặc lên mới mở cửa sổ, lén lút chạy ra ngoài, quân lính ở đây bất quá hơn nửa đều do nàng nắm quyền, dù nhìn thấy bóng dáng của Yêu Thế Huệ cũng giả mù mà quay mặt đi.
Lúc nàng đến nơi, phát hiện Cửu muội cũng sử dụng thuật dịch dung, che giấu vô cùng tốt, lời còn chưa kịp nói đã bị nàng bắt lấy kéo đến một góc, thấp giọng nói, "Nơi này không dám chắc là sẽ an toàn, tỷ tỷ đi theo muội." Nói xong tự nhiên kéo tay nàng đi, như hai người chỉ đang đi dạo.
Yêu Thế Huệ trên đường không nói gì, chỉ âm thầm đánh giá Cửu muội, nàng nghe nói Cửu muội lớn lên tính cách đặc biệt lãnh khốc, nhưng vì sao mình lại thấy nàng toả ra sự dịu dàng cùng hiền lành?
Đến khi Cửu muội dừng lại, Yêu Thế Huệ cũng mới ngẩng đầu nhìn, là một khách trọ tương đối nhỏ, nhưng lại sạch sẽ, "Cửu muội, là nơi này?"
Thấy Kiến Nguyệt gật đầu, nàng mới nửa tin nửa ngờ đi vào bên trong, thấy một đứa trẻ mập mạp tròn mắt nhìn nàng chằm chằm, trông rất đáng yêu, nhưng thời gian đã rèn cho nàng bản lĩnh, Yêu Thế Huệ cảm giác đây không đơn giản là một đứa bé vừa mới dứt sữa chưa lâu, hơn nữa nàng còn ngửi thấy mùi trên người nó, xác định đây chắc chắn là yêu. Kiến Nguyệt đưa nàng vào một căn phòng, Yêu Thế Huệ vừa bước vào đã nhìn thấy một nữ nhân tóc trắng mắt xám đang uống trà, thấy mình đến, nàng lập tức ngẩng đầu mỉm cười, Yêu Thế Huệ thầm đánh giá, cô nương này cũng có thể gọi là đại mỹ nữ, chỉ là tướng mạo trông rất kì lạ, nàng chưa từng nhìn thấy tộc nhân nào có những nét kì dị này.
"Cửu muội, cô nương này..."
"Ta nghe cô nương luôn dò hỏi tin tức ta, lại lo sợ ta làm hại Cửu muội của ngươi, vì thế hôm nay ta đến đây để gặp cô nương." Bạch Tinh cắt ngang lời nàng, cười nói.
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, có chút kinh ngạc, mình thế nào để lộ sơ hở rồi, lẽ nào do thiếu niên lần trước kể lại với các nàng.
"Ta là Bạch Tinh, xin hỏi quý danh của cô nương là?" Bạch Tinh mặc kệ nàng ngơ ngác, tiếp tục nói.
Kiến Nguyệt giật nảy mình, không kìm được mà ngẩng đầu nhìn Bạch Tinh, thấy nàng ấy không nhìn đến mình, mà vẫn mỉm cười với Ngũ công chúa, vì sao lúc này lại đi hỏi tên của nàng?
Chẳng lẽ nàng ấy đang diễn.
Yêu Thế Huệ nghe nàng hỏi, có chút ngoài ý muốn, có lẽ Cửu muội chưa nói về mình cho nàng ấy, nếu muốn lấy thông tin từ nàng, thì bản thân cũng phải thể hiện thiện chí, vì thế mỉm cười, "Ta là Yêu Thế Huệ, Ngũ công chúa của Cửu Vĩ tộc."
"Ừm, tên của công chúa quả thật rất hay, thông tuệ thanh tú, nổi danh khắp thế gian." Bạch Tinh gật đầu nói, "Vậy không biết ta nên làm sao xưng hô cho hợp tình hợp lý với công chúa đây?"
"Tuỳ tiện là được." Yêu Thế Huệ cười nói.
"Không biết ngày bé Cửu công chúa làm sao xưng hô với Ngũ công chúa? Ta với nàng quan hệ thân thiết, Cửu công chúa xưng hô thế nào, ta cũng sẽ xưng hô như thế."
"Nàng thường gọi ta là Huệ Huệ."
Kiến Nguyệt cắn trúng lưỡi, ra là xưng hô Huệ Huệ, chứ không phải là hoàng tỷ tỷ tỷ gì đó, mình chưa gì đã lộ ra bất thường, liệu nàng ấy có nghi ngờ không?
"Huệ Huệ? Vậy quá thân mật rồi, ta vẫn nên gọi ngươi là Ngũ công chúa." Bạch Tinh vuốt cằm nói.
"Đã làm khách ở đây rồi thì không thể nói riêng về ta, đầu tiên ta muốn đa tạ Bạch cô nương đã một mực chiếu cố Cửu muội, xin hỏi cô nương quê quán ở đâu? Chúng ta nên báo đáp thế nào." Yêu Thế Huệ thấy nàng cố chấp với chủ đề này, có chút kì lạ.
"Ta sinh ra bị bệnh đến tóc đều bạc trắng, mọi người cho rằng ta bị yêu ma nguyền ám nên đuổi ta ra khỏi làng, do còn quá nhỏ, lại thêm lang bạt khắp nơi nhiều năm, nên cũng không nhớ rõ nữa."
Yêu Thế Huệ khẽ nheo mắt, nàng hoá ra chỉ là người bình thường thôi sao? Bề ngoài thì an ủi đồng cảm, thực ra lén lút đưa linh lực đến, phát hiện người này không có linh căn, cơ bản mà nói, không có khả năng gây hại đến nàng.
Nàng là nói thật sao?
"Vì để công chúa yên tâm về ta, công chúa cứ đặt câu hỏi, ta sẵn sàng trả lời toàn bộ." Bạch Tinh thiện chí nói, Yêu Thế Huệ không có cách nào tìm ra điều gì bất thường trên người nàng.
"Bạch cô nương làm sao sẽ quen biết Cửu muội đây?" Yêu Thế Huệ nghe nàng nói thế, nếu mình không hỏi, ngược lại sẽ khiến người nghi ngờ.
"Ta tình cờ gặp Cửu công chúa gặp nạn, nên đến cứu giúp, bản thân không chốn dung thân, quen đi lang thang, nên thuận tiện cùng nàng đi đến thành Trường An." Bạch Tinh thành thật đáp, tuy nhiên Yêu Thế Huệ lại nửa tin nửa ngờ, có người rảnh rỗi đến thế sao?
Cuộc hội thoại trong thật có giả, trong giả có thật này khiến Kiến Nguyệt căng thẳng, nàng phải cố dựng tai lên nghe, kẻo có gì bản thân còn kịp phản ứng, tránh dẫn đến nghi ngờ.
"Bạch cô nương khi biết Cửu muội chính là Cửu công chúa mà nhiều nước đang truy lùng săn đón, nhưng thực sự không có mục đích nào ư?" Yêu Thế Huệ cũng không chịu nổi màn thăm dò vòng vo nữa, thẳng thắn hỏi.
"Có một mục đích."
"Ồ, ngươi nói xem?" Yêu Thế Huệ căng thẳng nhìn nàng, vì sao nàng cảm thấy khí chất của đối phương không hề tầm thường.
"Ta là kẻ không có quê hương, cũng không có người thân, nên chỉ đơn giản hy vọng sẽ được Cửu công chúa bầu bạn ở bên." Bạch Tinh hồn nhiên nói, nhưng lại khiến tinh thần căng như dây cung kia Thế Huệ hụt xuống.
"Chỉ đơn giản là thế?"
"Đúng thế, ta được lợi gì khi nói dối Ngũ công chúa? Nếu ta muốn làm, e là đợi công chúa giới thiệu bản thân xong, quan binh đã chạy vào bắt người rồi."
Yêu Thế Huệ bị nàng hỏi ngược lại, cũng không nói gì nữa, liếc về phía Cửu muội, phát hiện nàng đang thơ thẩn nhìn Bạch Tinh, ánh mắt nhu hoà này, làm sao khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
"Ngũ công chúa đến đây, là có chuyện muốn bàn?" Bạch Tinh lên tiếng nhắc nhở.
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, mới nhớ ra mục đích thật sự, nắm lấy bàn tay của Kiến Nguyệt, ánh mắt thương cảm, "Cửu muội, ta đích thực có chuyện cần nhờ muội."
"Tỷ tỷ cứ nói." Kiến Nguyệt cảm giác bản thân đã lỡ gọi rồi, giờ đột nhiên sửa sai, ngược lại sẽ khiến người nghi ngờ.
"Muội gặp qua Lý Dự, tất cũng hiểu điều ta làm, ta muốn Nam Đường lâm vào đại loạn, chính là nhân cơ hội này giải thoát cho Cửu Vĩ tộc, nhưng vấn đề lớn nhất là ở Đông Hải."
"Tỷ tỷ muốn ta khiến Đông Hải rơi vào cảnh tương tự sao? Hay là lén lút đưa Cửu Vĩ tộc phía Đông lên phía Bắc?" Kiến Nguyệt không hiểu ý tứ này.
"Không, ta muốn nhờ muội trở về nhà, thuyết phục tam huynh đến thay ta tiếp quản quân đội do ta một mực xây dựng ở Nam Đường, ngoài muội ra ta không thể tin tưởng được ai, còn bản thân ta sẽ đến Đông Hải."
"Tỷ tỷ, như thế quá nguy hiểm." Kiến Nguyệt kinh hô, vội ngăn cản. Đi đến Đông Hải chẳng khác gì vào miệng cọp, nhỡ như không thể làm kế tương tự, thì sẽ khiến cho chuyện hỏng bét.
"Đây vốn là việc chúng ta phải làm từ lúc đầu, người làm trời nhìn, nhân quả đến thì phải chấp nhận." Yêu Thế Huệ cười khổ nói.
"Ý của tỷ tỷ là sao?"
"Khi đó muội muội còn chưa sinh ra, có lẽ là chưa biết. Vị trí của Gia Quý phi năm xưa, lẽ ra phải thuộc về hoàng tỷ."
"Hoàng tỷ? Là Trưởng công chúa?" Kiến Nguyệt kinh hãi nói.
Năm xưa Tiên Hoàng Đông Hải đã đến ép buộc Hồ Vương phải gả cưới Yêu Yến Uyển cho hắn, Hồ Vương vô cùng không muốn, nhưng Kinh Bắc Hoàng Đế đã đến tìm hắn, thương lượng hắn gả nữ nhi cho Đông Hải. Cửu Vĩ tộc lâu này sống dựa vào sự che chở của Kinh Bắc, mà đến nay Kinh Bắc và Đông Hải đang lâm vào tranh chiến, Đông Hải đã liên kết với các nước lân cận, rằng sẽ khiến Kinh Bắc lâm vào chiến tranh, từ đó sát nhập với Đông Hải.
Kinh Bắc khi đó vẫn có phần yếu kém hơn ba Đế Quốc còn lại, bởi vì xuất phát là một quốc gia nghèo tài nguyên, khí hậu lạnh giá và quanh năm rơi tuyết khiến người dân không thể khai thác đất để cày ruộng, trồng trọt, phải phụ thuộc vào việc nhập khẩu lương thực với nước ngoài, như hiện nay các nước lại dở mặt liên kết với Đông Hải, cho dù quân đội có hùng mạnh đến mấy, nhưng thiếu đi lương thực cũng sẽ nhanh chóng mà tan tác.
Việc Trưởng công chúa gả hôn với Đông Hải, Kinh Bắc cũng coi như trở thành thông gia, bởi trên thực tế, thành Cửu Vĩ thuộc lãnh thổ Kinh Bắc, chỉ như thế này, hai bên mới tiếp tục hoà bình sống chung.
Nhưng Hồ Vương không nỡ đem gả nữ nhi đi, hắn đã nghĩ đến một biện pháp to gan lớn mật, tráo đổi tân nương, chính là vị Gia Quý phi ngày nay, bởi vì nàng có nét tương đồng với Trưởng công chúa, vả lại Trưởng công chúa khi xuất hiện trước mặt người khác đều sẽ đeo diện sa, vì thế Hồ Vương cư nhiên tráo người, mà lại không nghĩ đến hậu quả.
Gia Quý phi bị ép gả, lúc đó uất ức vô cùng, bởi vì nàng đã có ý trung nhân, cũng đợi ngày gả cưới cho hắn, kết quả phận bèo bọt bị lợi dụng, mọi người đều khuyên nhủ nàng đây là vì bách tính Cửu Vĩ, nên nàng chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận, trước khi đi còn lấy nước mắt rửa mặt với muội muội.
Qua một đoạn thời gian, Tiên Hoàng Đông Hải say mê nàng như điếu đổ, lại một mực cho rằng đây là Trưởng công chúa Yêu Yến Uyển, Hoàng Hậu cảm giác nàng có nguy cơ bị phế hậu, đương nhiên sẽ không chịu trói chờ chết, liền tìm cách hãm hại cái gai trước mắt, đồng thời phát hiện ra bí mật về thân phận của vị Quý phi kia.
Lúc còn tại thế, Hoàng Hậu luôn trách móc, nói xấu Quý phi kia, dần dần chuyển sang giận cá chém thớt, nói riêng mình nàng không đủ, bắt đầu nói sang cả Cửu Vĩ tộc, mà hoàng nhi của nàng thì luôn phải nghe lời than oán của mẫu hậu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cũng bắt đầu mất thiện cảm với Cửu Vĩ tộc, hắn khi nhìn thấy phụ hoàng thân làm Hoàng đế nhưng lại ngả ngớn để vị Quý phi kia hầu rượu, thực sự quá mất mặt hoàng gia.
Khi bí mật kia bị bại lộ, Tiên Hoàng Đông Hải bị sốc nặng, nhưng hắn quá yêu thương Quý phi, không nỡ tổn thương nàng, cho rằng đều là do Cửu Vĩ tộc bày trò lừa dối, hại nàng lẫn hại cả hắn. Hắn tuy đắm chìm trong lục dục nhưng nhìn chung vẫn có trách nhiệm với hoàng nhi, nên thường xuyên đến xem Thái tử học hành, thỉnh thoảng để hắn tự mình xem tấu chương, nghe ý kiến của Thái tử, vì thế cũng có lúc không kìm được mà nói xấu Cửu Vĩ tộc.
Thái tử tuổi còn nhỏ, không hiểu sự đời, thấy cả phụ hoàng lẫn mẫu hậu đều chửi mắng Cửu Vĩ tộc không ra gì, cũng cho rằng không ra gì, hắn mỗi lần nhìn thấy vị Quý phi kia, thấy nàng vô cùng ngứa mắt, như cái gai độc phải nhổ.
Hoàng Hậu không ngờ bí mật bị lộ ra, không khiến cho vị Quý phi kia thất sủng, ngược lại ngày càng được ưu ái hơn, cũng bắt đầu ngang ngược hơn, không coi nàng ra gì. Hoàng Hậu thường xuyên cho người theo dõi từng cử chỉ nhất động, lại phát hiện ra một bí mật động trời, Quý phi thường lén lút đem vàng bạc được ban tặng trở về thành Cửu Vĩ, không biết là đi đâu. Nàng vội đem bí mật này nói cho Tiên Hoàng, ai dè hắn lại nói, Quý phi do bị Hồ Vương sai ép đem vàng bạc châu báu về cho hắn dùng, đây không phải là lỗi lầm của nàng.
Hoàng Hậu vì trong thời gian dài suy nghĩ mưu tính, đầu óc ngày càng trở nên mụ mị, nàng viết một bức di chúc cho Thái tử, sau đó treo cổ tự vẫn. Thư viết:
"Cái chết của mẫu hậu, sự sa đoạ của phụ hoàng và quan thần đều do Cửu Vĩ tộc gây nên, nợ máu phải trả bằng máu, hoàng nhi nhất định phải thay mẫu hậu báo thù, thay bách tính báo thù."
Thái tử nghe tin mẫu hậu qua đời, bị thất kinh đến đổ bệnh, thậm chí còn phải đứng trước ranh giới sinh tử, nhưng một ngày hắn tỉnh lại, ánh mắt đáng sợ đến toàn bộ thái giám, nô tì cũng phải sợ hãi. Quan thần khi nhìn thấy khí thế uy nghiêm xuất phát từ vị Thái tử nhỏ tuổi này, trong lòng thầm suy nghĩ, đây mới chính là Hoàng Đế của Đông Hải.
Thái tử mang nỗi uất hận cho đến khi lớn lên, vừa mới lên ngôi, đã lập tức trở thành bạo quân, ngón tay hắn chỉ đến người nào, người đó sẽ phải lên đài chém đầu, đến lượt Quý phi, Hoàng Đế cho nàng sống không bằng chết, cuối cùng mới ban dây treo cổ, giống như mẫu hậu năm xưa.
Kiến Nguyệt nghe nàng kể lại, đã hiểu ra sự thù oán của A Cẩm, cũng hiểu ra sự tàn bạo của Hoàng Đế Đông Hải, nàng có thể cảm thông, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng tình.
"Tỷ tỷ, nếu tỷ tiếp tục dùng mỹ nhân kế, Cửu Vĩ tộc sẽ tiếp tục rơi vào vòng lẩn quẩn." Kiến Nguyệt nghiêm túc dị thường nói.
Yêu Thế Huệ kinh ngạc nhìn nàng, đây là lời nói của một thiếu nữ sao, "Ý của Cửu muội là gì?"
"Chúng ta thân là ma thần, một thời xưng bá, vì sao bây giờ lại phải hèn hạ cúi đầu, bọn hắn thích thì chọn đại một người đem đi, ho nhẹ một cái đã khiến chúng ta phải co rúm sợ hãi, khiến chúng ta trở nên rẻ rúng vô cùng, đó là lý do tại sao Cửu Vĩ tộc liên tục gặp tai ương. Chúng ta càng nhân nhượng, đối phương càng tiến tới là từ đây mà ra." Kiến Nguyệt cau mày nói.
Yêu Thế Huệ trong lòng mừng rỡ, đây chính là suy nghĩ của nàng năm xưa, sự thật khó nghe, phụ vương khi nghe nàng nói đã nổi giận đuổi nàng ra ngoài, nói là nàng nói năng vớ vẩn, thân là nữ tử thì không nên can dự việc triều chính. Bất quá nàng cho rằng, phụ vương là thẹn quá hoá giận.
"Cửu muội có kế gì?"
Kiến Nguyệt chợp nảy ra một suy nghĩ, nhưng lại lập tức đè nén xuống, nắm lấy tay nàng vỗ nhẹ, "Lần này có muội cùng tỷ, tỷ yên tâm, muội cũng sẽ dốc sức mà cứu lấy Cửu Vĩ tộc, nhưng trong đoạn thời gian này hai bên hoãn chiến, chúng ta không nên đả thảo kinh xà."
Yêu Thế Huệ nghe nàng nói, trong lòng vui vẻ không thôi, Cửu muội đã trưởng thành rồi, điều này khiến nàng vui mừng, cũng gật nhẹ đầu đáp lại, "Ta tin Cửu muội sẽ làm được."
"Vì thế, tỷ tạm thời đừng đi đâu cả." Kiến Nguyệt cười nhạt nói.