Dạo gần đây Kiến Nguyệt có một sở thích.
Đó là ngắm tay của Bạch Tinh, bàn tay trắng nhợt hiện lên cả gân xanh cùng xương mu, những ngón tay thon dài linh hoạt kia.
Nàng tự nhìn tay mình, lại đem tay mình ra đo với Bạch Tinh, ngón tay mình cũng đâu có ngắn, nhưng không ngờ lại ngắn hơn nàng một đốt ngón, là tay của nàng nhỏ hơn Bạch Tinh. Lòng bàn tay của Bạch Tinh có một vài vết chai, có lẽ là do thường xuyên cầm kiếm.
"Ngươi vì sao cứ nghịch tay ta thế?"
Mỗi lần Kiến Nguyệt đùa nghịch với ngón tay nàng xong, Bạch Tinh cũng sẽ tự nhìn tay chính mình, xương xẩu, xương bàn tay đều nhô lên rồi, nàng không thấy đau hay sao?
Kiến Nguyệt cũng không biết nói thế nào, có lẽ nàng là tay khống, hoặc nàng bất giác nhớ đến bàn tay của mẹ đã nắm lấy nàng khi còn nhỏ, tay của bà cũng gầy gò như thế, khi ấy bàn tay của nàng còn nhỏ, vì thế thấy tay mẹ rất to. Vành mắt của Kiến Nguyệt có chút buốt, mình lại nhớ nhà rồi.
"Ta nhớ nhà." Kiến Nguyệt bất giác thốt ra, âm thanh có chút nhỏ, nhưng Bạch Tinh vẫn nghe thấy từng câu từng chữ.
Bạch Tinh có chút lúng túng, không biết nên an ủi nàng thế nào đây. Khi nàng mở mắt tiếp nhận thế giới này, nàng đã không biết mình là ai, nhìn vạn vật đều có người sinh thành, che chở, Bạch Tinh cũng có lúc rơi vào trầm tư.
Nàng vươn tay dịu dàng xoa nhẹ đầu của Kiến Nguyệt, thấp giọng an ủi, "Đừng lo, một ngày nào đó các ngươi sẽ gặp lại. Đến lúc đó, họ sẽ thấy nữ nhi của mình đã trưởng thành hơn nhiều rồi." Đây là lời duy nhất nàng có thể nói, những ngày tháng gần đây tiếp xúc với nàng, Bạch Tinh nhận ra Kiến Nguyệt đang từng bước lớn lên, từ một đứa bé ngỡ ngàng với thế giới cho đến thiếu nữ thường xuyên ngẩn người vì mải mê tìm đáp án cho những câu hỏi.
Kiến Nguyệt thấy nàng nói thế, trong lòng có cảm giác ấm áp không tên, nàng hít sâu một cái, lại thở hắt ra, nói, "Chúng ta đi ngủ thôi."
Mấy ngày gần đây, Kiến Nguyệt có thói quen dán vào người Bạch Tinh lúc ngủ, có lẽ vì thấy người nàng tựa như gió mát vào mùa hè oi bức, có lẽ một phần là vì bất an. Dần dà cũng hình thành thói quen, có điều gần đây tâm tư của Kiến Nguyệt có chút khác, nàng hiện tại cảm thấy tư thế này có chút kì quái, hình như các nàng thân mật quá đà.
Sáng hôm sau, Bạch Tinh gọi Kiến Nguyệt dậy, nói nàng nên tiếp tục tập luyện, nếu lười biếng thì công sức ba tháng đều vô ích rồi.
"Chúng ta đi đâu?"
"Ta thấy khu rừng hôm qua ít người qua lại, tương đối thích hợp để tĩnh tâm luyện kiếm."
Hai nàng ăn sáng qua loa xong liền đi đến khu rừng. Bạch Tinh đối với việc luyện tập của Kiến Nguyệt cực kỳ nghiêm khắc, kỷ luật cũng cao, đem một vị công chúa cao quý kia nay biến thành nữ chiến binh.
Trải qua mấy lần sinh tử, Kiến Nguyệt cũng không dám lười biếng nữa, vả lại mục tiêu trước mắt là được bước vào cửa Trường An phái, hơn nghìn vạn mạng sống đều trông chờ ở mình nàng, điều này khiến Kiến Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn. Nghe lời của Bạch Tinh kể, hiện nay cuộc chiến đã bị đình trệ, hai bên đang âm thầm bồi bổ lực lượng, mà Đường Vĩnh Long cũng biết việc nàng không đến thành Nam Kinh, hắn là người hung bạo, không biết đang tính toán gì.
"Nhưng tại sao lại hoãn lại?" Kiến Nguyệt khó hiểu hỏi, theo tình huống mà nàng biết, rõ ràng bên Cửu Vĩ tộc mới là người gặp bất lợi.
"Có một tin đồn rằng Ma Đế đã tái thế, e rằng sẽ mở cửa cho ma quỷ đến nhiễu loạn nhân gian." Bạch Tinh bình thản uống trà, mùi trà có chút nồng.
"Đúng rồi, Ma Đế và Thánh Thượng có thật sao?" Kiến Nguyệt nhớ đến truyền thuyết mà A Thúy kể.
"Đến Đế Quân cũng đi làm chưởng môn môn phái nhỏ bé, có gì là không thể." Bạch Tinh cười nhạt nói.
"Chả trách, vậy Ma Đế hắn mạnh lắm sao?" Kiến Nguyệt vuốt cằm, cũng đúng, ở thế giới này, thần ma người sống chung, cái này có chút quen tai, nhưng không biết là đã nghe từ đâu.
Kiến Nguyệt luôn cảm thấy kí ức mình có thứ gì đó bị khuyết thiếu, nhưng nàng không thể nhớ ra rốt cuộc mình đã quên mất cái gì, bản thân nàng cũng đâu phải người đãng trí.
"Phải gặp mới biết được."
Kiến Nguyệt cau mày suy nghĩ, cảm thấy thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, cầu nguyện nàng sẽ không phải dính líu đến chuyện này, nàng đâu có phép thuật, chắc chắn một búng cũng có thể khiến mình mất mạng. Bạch Tinh nhìn sắc trời, "Nghỉ ngơi thế đủ rồi, chúng ta tiếp tục."
Kiến Nguyệt tập luyện mãi đến trưa, mồ hôi cũng ướt đẫm lên cả áo, may nhờ rừng rậm có bóng cây mát mẻ. Bạch Tinh nhìn mặt nàng vì nóng đến đều hồng cả lên, hài lòng gật đầu, lấy ra một cái khăn, lau trán cho nàng, "Nếu có cơ hội, ta sẽ dạy ngươi luyện đan, chế thuốc độc."
"Ta có thể sao?" Kiến Nguyệt để nàng lau mặt cho mình, vừa thở gấp vừa nói.
"Đương nhiên, cái này phụ thuộc vào sự hiểu biết và độ khéo tay. Ta thấy ngươi đối với y dược rất có hứng thú, sau này có thể trở thành một luyện đan sư tốt." Bạch Tinh lau đến cái mũi cao của nàng, véo nhẹ chóp mũi.
"Kia chẳng phải là Nguyệt cô nương và Bạch cô nương sao?" Một giọng nam có phần già dặn đột nhiên vang lên.
Kiến Nguyệt quay về hướng âm thanh phát ra, thấy Khúc Huy đang đứng ở đằng xa, còn đang gánh một bó củi lớn, "Chú Khúc, sao chú lại ở đây?"
"Tại hạ đang đi kiếm củi, nghe thấy bên này có tiếng động." Khúc Huy đánh giá các nàng một lượt, "Nhị vị cô nương đang luyện võ sao?"
Kiến Nguyệt gật đầu, thấy hắn chỉ có một mình, liền hỏi, "Ngô công tử vết thương thế nào rồi?"
"Nhờ ơn Nguyệt cô nương cứu giúp, vết thương của Ngô đệ đã tốt hơn rồi." Khúc Huy cười nói.
"Không phải các ngươi đang bị truy nã sao, vì sao hắn lại xuất hiện ở trong thành?" Kiến Nguyệt khó hỏi nói, đây khác gì tự chui đầu vào rọ.
"Là thế này, mặc dù khu rừng không ai bén mảng đến, nhưng vẫn nằm trong thành Giao Chỉ, mà chúng ta không thể trốn ra, đành phải giả làm thường dân, vào trong phố nghe tin tức gần đây, tiện tìm những thứ cần thiết." Khúc Huy giải thích.
"Trong thành còn có người cung cấp thông tin cho các ngươi, có phải không?" Bạch Tinh đột nhiên mở lời nói.
"Sao Bạch cô nương biết?" Khúc Huy kinh ngạc nói, nếu không vì các nàng đã cứu mạng hắn, e là phút này hắn sẽ lao lên làm liều.
"Có gì lạ, chi bằng ngươi nói cho ta biết, các ngươi đã thu thập binh sĩ đến đâu rồi."
Kiến Nguyệt mở to mắt nhìn nàng, thì ra bọn hắn đã đi đến bước này rồi.
Khúc Huy thở dài, nhìn xung quanh một lúc, Bạch Tinh thấy bộ dáng cẩn thận của hắn, liền nói, "Yên tâm, không có ai."
"Không phải là Khúc Huy không tin các vị, chỉ là đề phòng có kẻ nghe lén. Khúc Huy nói thật, mặc dù chúng ta vẫn đang thu nhận binh sĩ, đợi ngày khởi nghĩa, nhưng quan binh ngày càng gắt, chúng ta không dám làm liều, nên kế hoạch đang bị chậm trễ." Khúc Huy xoa đầu vuốt tóc, "Hơn nữa, chúng ta thiếu rất nhiều nhân tài, không biết đi đâu để tìm."
"Nếu muốn tiếp tục kế hoạch, ngươi phải rời khỏi đây, hoặc là ngươi phải khiến chúng nghĩ ngươi đã trốn ra khỏi đây." Bạch Tinh ôn tồn nói, trong lòng đang có suy tính gì đó.
"Nhưng phải làm thế nào đây." Khúc Huy buồn bã nói, không phải hắn chưa từng nghĩ đến trốn thoát khỏi thành, mà là đã thử vô số lần, đào đất ư, đào từ đây thì đến bao giờ, vì chỉ cần trong phạm vi tường thành đều có vô số quân lính ngày đêm canh gác, thậm chí có lần trốn trong xe chở phân để ra, ai ngờ chúng cũng không tha, muốn bới tung từng xe lên, bọn hắn suýt nữa bị bắt.
Chỉ có cách là lừa chúng, nhưng lừa thế nào?
"Chúng ta sẽ giúp ngươi, có điều..." Bạch Tinh như đọc được suy nghĩ của hắn, ra vẻ hiểm bí nói.
"Bạch cô nương có cách? Nếu có thể giúp chúng ta, điều kiện nào chúng ta cũng sẽ chấp nhận." Khúc Huy thấy nàng nói có cách, như vũng nước giữa sa mạc, vội bắt lấy tia hy vọng này.
Bạch Tinh nhìn về phía Kiến Nguyệt, cười nói, "Nếu một ngày Nguyệt nhi gặp họa, các ngươi phải giúp nàng ấy, tuyệt không được quên ơn."
Cả Khúc Huy lẫn Kiến Nguyệt đều không ngờ đến điều này. Khúc Huy khó hiểu, rõ ràng hai cô nương này còn rất tốt, nhưng cũng chẳng thiếu thốn gì, có điều hắn vẫn đáp ứng, chắp tay khom lưng lại nói, "Bạch cô nương nói đùa rồi, Khúc Huy trước nay không phải là người vô ơn, tuyệt đối không bao giờ quên ơn giúp đỡ của hai vị."
Kiến Nguyệt kéo tay áo của Bạch Tinh, lo lắng nhìn nàng hỏi, "Sau này ngươi không ở bên cạnh ta sao?"
Bạch Tinh thấy nàng như mèo con tròn mắt đáng thương nhìn nàng, lòng mềm xuống, xoa nhẹ đầu nàng nói, "Chuyện sau này, ai cũng không thể dự đoán được."
Đến giữa trưa, sau khi Khúc Huy trở về, Bạch Tinh cho Kiến Nguyệt ăn trú thực xong, các nàng nghỉ ngơi một hồi lại tiếp tục tập luyện. Nhờ tư chất thông minh cộng với sư phụ giỏi, Kiến Nguyệt không thụt lùi lại mà tiến bộ nhanh chóng.
Sắc trời ngày càng nhạt hơn, các nàng cũng dắt nhau trở về lữ quán.
Kiến Nguyệt ngâm người trong bồn nước nóng, tinh nghịch nghịch ngợm cánh hoa ở trước mặt, nàng nhớ đến lời của Bạch Tinh, lòng có chút khó chịu. Quay đầu nhìn ra khung cửa, Bạch Tinh đang ngồi ở bên ngoài uống rượu, dường như bản thân nàng ấy rất thích rượu, hơn nữa lại ngàn chén không say.
"Ngươi uống gì thế?"
Bạch Tinh ngẩng đầu lên, thấy Kiến Nguyệt đã tắm xong, gương mặt hồng hào, tóc còn hơi âm ẩm, mùi thảo mộc vẫn còn vương vấn ở đâu đây.
"Rượu ta tự ngâm, ngươi uống thử xem."
Kiến Nguyệt nhận lấy chén rượu nàng đưa, khẽ ngửi, mùi hoa quả nhàn nhạt, lại thấy nước hơi óng vành, đưa lên miệng nhấp một ngụm, có chút ngọt.
"Đây là vải sao?" Kiến Nguyệt liếm liếm môi, vị rượu vẫn còn đọng lại.
Bạch Tinh gật đầu, lại rót cho nàng chén khác, cười nói, "Ta không thể cho Cửu công chúa hương vị hiếm lạ, rượu cũng không thể sánh ngang bằng rượu của Hồ Vương, ủy khuất công chúa rồi."
Kiến Nguyệt khẽ cau mày, nàng không thích Bạch Tinh gọi nàng là Cửu công chúa, khiến nàng cảm thấy xa lạ, lại xa cách, có điều cũng không nói ra, chỉ ngối đối diện nàng.
Hai người không nói gì, trầm mặc uống rượu thưởng trăng. Ánh trăng trắng sắc lạnh phủ xuống mái nhà đối diện, hàng cây khẽ đung đưa, cánh hoa lặng lẽ rơi rụng, những ánh đèn lồng nay đã được thổi tắt, cả thành đều chìm vào trong màn đêm, nhường lại cho ánh lấp lánh của vì sao.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn dải ngân hà mờ nhạt, bất giác chạm vào vòng cổ của mình.
"Nghe nói, nếu một người đang lạc lối, hãy ngoảnh đầu nhìn sao Bắc Đầu để tìm đường về nhà." Bạch Tinh phá vỡ sự yên lặng, lên tiếng trước.
Kiến Nguyệt không lên tiếng, nàng nhắm mắt nghe tiếng gió bên tai, đột nhiên nói, "Bạch Tinh, ngươi sẽ đưa ta đến thành Trường An sao?"
"Đúng thế." Bạch Tinh quay đầu sang, thấy nàng đang bi thương nhìn mình.
"Thế còn sau đó thì sao?"
Bạch Tinh không trả lời nàng, chỉ nhẹ giọng nói, "Ngươi có muốn nghe đàn không?"
"Ngươi biết đàn sao?" Kiến Nguyệt thấy nàng không trả lời mình, trong lòng đáp án nhưng lại rõ ràng, buồn rầu chỉ có lệ nói hùa theo.
Bạch Tinh biến ra một cây đàn tranh, gảy nhẹ một tiếng, âm sắc trong trẻo vang lên giữa màn đêm yên ắng. Kiến Nguyệt ngồi bên lắng nghe, âm đàn trầm lắng như tiếng lòng ai, khi thì ưu tư trầm mặc, lúc lại bi thương tràn đầy, tựa như tiếng mưa phùn trên lá, vân đạm phong khinh.
"Đàn tranh lệ đúc nghìn xưa,
Tay ai khơi mạch bây giờ lệ tuôn."
Chữ tình làm sao hiểu, từ khi nào đã khắc vào trong tâm. Đến khi nhận ra, đã hoá thành vết sẹo khó mờ.
"Khúc này gọi là gì thế?" Đợi Bạch Tinh đàn xong, Kiến Nguyệt mới nhấc môi, mở miệng nhẹ nhàng hỏi.
"Khúc tương tư." Bạch Tinh vuốt nhẹ dây đàn, đã bao lâu rồi nàng đã ngừng đàn, cũng chẳng thiết đàn cho ai nghe nữa.
Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, khó chịu không thôi. Thì ra là thế, nàng đã có người trong lòng, cớ sao lại bỡn cợt, trêu đùa mình. Kiến Nguyệt nhớ Bạch Tinh có nói qua, có người ở bên cạnh nàng, lẽ nào Bạch Tinh nguyện ý đi cùng mình, là để đi tìm người ấy?
Hoá ra tự mình đa tình.
Kiến Nguyệt càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nàng đã hơi quá chén, cũng đã chếch choáng say, vì thế lảo đảo đứng dậy, lại bất cẩn suýt nữa vấp ngã, "Cẩn thận." Bạch Tinh vội vươn tay đỡ lấy eo, kéo nàng ngồi vào trong lòng mình.
Thấy mùi hoa lan cùng hơi thở quen thuộc ập đến, Kiến Nguyệt nhói lòng khẽ cau mày, nàng muốn đẩy Bạch Tinh ra, lại bị người kia bắt lấy tay, lo lắng nhìn nàng, "Ngươi sao thế? Say rồi."
"Ta mệt, ngươi buông ra đi." Kiến Nguyệt cúi đầu nghẹn ngào nói, nếu đã có người trong lòng, vì sao hết lần này đến lần khác ôn nhu đối đãi nàng, nếu như không có hôm nay, nàng vẫn sẽ say ngủ trong giấc mộng do chính mình vẽ nên.
"Nguyệt nhi."
Kiến Nguyệt tức giận, dùng toàn bộ sức lực giãy ra, lạnh lùng quay trở lại phòng, để Bạch Tinh ngồi bên ngoài hoang mang. Nàng khẽ thở dài, cũng đứng dậy đi vào theo.
May nhờ giường tương đối rộng rãi, Kiến Nguyệt cố ý nằm cách xa Bạch Tinh, còn quay lưng lại. Nhưng cố nhắm mãi cũng không thể ngủ được, đâm ra có chút khó chịu, lại không dám động đậy, sợ đối phương biết nàng vẫn chưa ngủ.
Bỗng sau lưng có cảm giác man mát, mùi hương quen thuộc lại xộc thẳng vào mũi, "Không ngủ được?" Người kia ghé sát vào tai nàng, âm thanh có chút khàn nói. Kiến Nguyệt nghe thấy giọng nói của nàng, khẽ run một cái, lòng như kiến bò ngứa ngáy vô cùng.
"Ngươi làm gì thế, ta đang ngủ." Kiến Nguyệt đánh chết cũng không thừa nhận.
"Vậy à, ta xin lỗi." Bạch Tinh nhẹ nhàng nói.
Kiến Nguyệt cắn môi, lòng rối bời như mạng nhện giăng tơ. Nàng nằm suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thấy mí mắt nặng trĩu, bất tri bất giác ngủ quên đi.
Một lúc sau, người say ngủ trở mình. Nàng vùi mặt vào lồng ngực đối phương, còn lấy mũi cọ cọ vài cái, tìm được tư thế thoải mái mới nằm yên, tiếp tục hoàn thành giấc mơ.
Bạch Tinh nếu như không nhắm mắt tĩnh dưỡng, hoặc tu luyện, thì chính là nằm xem Kiến Nguyệt ngủ. Thấy nàng làm nũng trong lòng mình, cũng chỉ khe khẽ cười, kéo chăn đắp tử tế lại, nhìn người trước mặt đang nhắm chặt mắt, hàng lông mi còn hơi ươt ướt.
Bạch Tinh vuốt sợi tóc đang rũ xuống kia, hôn nhẹ lên trán nàng, "Ngủ ngon."
"Hôm nay còn một nửa trăng thôi
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi*"
*Trích thơ Ta nhớ mình xa của Hàn Mặc Tử.