"Ghê nhờ."
Bạch Tinh nghe Kiến Nguyệt kể lại, đầu gật gù.
Kiến Nguyệt bĩu môi nhìn nàng, ánh mắt phán xét, "Câu 'ghê nhờ' là ý gì?"
"Nói không tệ thì lại bị bảo lạnh nhạt, khen ngợi thì bị hiểu nhầm có ý khác, Nguyệt nhi thật khắt khe với ta." Bạch Tinh chống cằm nói.
Kiến Nguyệt bật cười, véo cái má gầy của nàng, ngoài da thì chẳng có mấy miếng thịt, "Đợi trận chiến kết thúc, chúng ta sinh em bé đi."
"Tuỳ em, ta không trông."
"Đó là hài tử của người, người có quyền lựa chọn sao?" Kiến Nguyệt chống nửa người dậy, khiêu khích nhìn nàng.
"Hứ."
Phải đến tận bây giờ, quân Đại Yêu mới có thể đưa Dương Quyền trở về kinh thành. Cửu Vĩ tộc mất đi đại tướng chẳng khác gì mất một cánh tay, Kiến Nguyệt cho treo cờ tổ chức lễ quốc tang kéo dài suốt một tuần, phong ông làm Trấn Quốc tướng quân, nàng cùng Bạch Tinh ngự giá đến phủ Thượng tướng quân viếng lễ tang.
Dương Quyền tổng cộng có năm người con, hai phu nhân, tất cả đều vội vàng chạy ra đón tiếp các nàng. Kiến Nguyệt nhìn Dương Quyền đang an yên nhắm mắt ngủ, gương mặt trắng bệch không chút huyết sắc, mất đi sự sống linh động, nhưng ngũ quan vẫn giữ lại thần sắc cương nghị của ông.
"Hạ thần cầu xin bệ hạ phê chuẩn, được xuất chiến ra ngoài đánh giặc ác."
Kiến Nguyệt quay sang nhìn người đang quỳ ở dưới, đó là Dương Phùng Vĩ, hắn đang đeo khăn tang, nói, "Ngươi mới có mười sáu, chẳng phải còn quá trẻ sao?"
Dương Phùng Vĩ lắc đầu, "Năm xưa Hiền khảo mười lăm tuổi đã đầu quân ra trận, hạ thần muốn nối tiếp ý chỉ của người, trung thành phò tá triều đình."
Kiến Nguyệt nghe thấy thế, gật đầu hài lòng, "Tướng quân sẽ rất tự hào về ngươi."
Tre già măng mọc, những quần thần ở các đời trước cũng bắt đầu nghỉ hưu, hoặc là bị bệnh mà tiến cử con cái, cháu chắt của mình đến giúp sức Yêu Đế. Kiến Nguyệt phong Dương Phùng Vĩ làm Lãnh binh để ra chiến trường giúp sức, lại phong Lục Tầm Dương làm Giám trưởng Tư thiên giám, còn Mã Lặc trở về quê nhậm chức Phủ doãn.
Dương Phùng Vĩ trên đường đi đến chiến trận, nghe dân địa phương đồn cách đó năm trăm dặm có một ngôi làng kỳ lạ, quân lính đi vào đó đều không trở ra, khuyên Dương Phùng Vĩ đi đường vòng, tuy xa mà an toàn hơn. Hắn nghe chuyện này cảm thấy lạ, nhưng vẫn quyết định nghe lời của dân, có điều một tiểu tướng khác đi đường cùng hắn lại nhất quyết không tin, khăng khăng đi đường đó vì gần hơn.
Dương Phùng Vĩ không khuyên nhủ được, đành bó tay bất lực, đem chuyện này báo lên kinh thành cho Yêu Đế.
Thư về kinh thành có chút chậm trễ, nhưng lại đến đồng thời với việc nhiều quân lính đột nhiên mất tích không rõ nguyên nhân, Kiến Nguyệt đọc cùng lúc hai phong thư, nhíu mày nghi hoặc.
"Không phải kẻ nào dám trộm binh chứ? Ai mà to gan đến vậy."
"Hay là phái người đi điều tra xem." Bạch Tinh ở bên cạnh nói.
Kiến Nguyệt suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu, "Em muốn đến điều tra xem vùng đất đó là chứa ma quái gì, rõ ràng là một vùng đất hoang, sao quân lại đột nhiên mất tích không hồi âm."
"Cũng được, chúng ta đi."
Thế là Bạch Tinh biến ra một tiểu đoàn quân giả, cùng Kiến Nguyệt giả trang làm quân lính tiến vào vùng đất ma kia. Trên đường đi nhìn thấy một tửu quán ven đường, mùi rượu thơm thịt ngọt toả ra mê người vô cùng.
"Nơi vắng vẻ thế này mà mọc một tửu quán đẹp đẽ thế này, nhất định có điềm." Bạch Tinh vừa dứt lời, bà chủ quán lập tức chạy ra, trông đối phương xinh đẹp hiền dịu, giọng nói như mật ngọt, "Các vị tướng quân đi đường xa, mời đến tửu quán của chúng ta nghỉ ngơi, dưỡng sức để đi đánh trận."
"Tiểu dân không dám lấy tiền các vị, chỉ muốn được góp phần hèn mọn, hy vọng chiến trận toàn thắng, đất nước bình ổn, như thế là tiểu dân vui rồi."
Bên trong tửu quán còn có những tiểu nhị, trù sư có gương mặt tuấn tú, Kiến Nguyệt vừa nhìn đã biết mấy người này muốn dùng mỹ nhân kế, làm loạn lòng quân.
"Nếu đã vậy, chúng ta xin phép làm phiền." Bạch Tinh cười nói.
"Nào có nào có, các vị mau tới đâu, A Thư, bày cỗ cho các vị tướng quân."
Nam tử tên là A Thư có nụ cười chất phác hiền hậu, cũng vội vàng chạy đến mang thức ăn cho từng bàn một. Bạch Tinh đợi hắn đến chỗ mình, cười hỏi, "Quân chúng ta đông, các ngươi làm thế nào trong thời gian ngắn làm nhiều món thế? Vả lại, giữa rừng hoang vắng này lại mở một tửu quán đẹp đẽ thế?"
"Chẳng giấu gì tướng quân, bà chủ xuất thân từ tiểu thư nhà phú hào, bởi vì hay tin quân đội hay hành quân ra đây nên mở một tửu quán nho nhoi, biết nơi này ngày nào cũng có quân đi qua, nên chúng ta đã sớm chuẩn bị thức ăn. Tướng quân yên tâm, đều là đồ tươi mới còn nóng hổi. Tửu quán hơi đơn sơ chật hẹp, mong tướng quân lượng thứ."
Kiến Nguyệt nghe hắn nói, lại nhìn mâm cơm phong phú màu sắc, món ăn đầy đủ, nhìn qua thì không có dấu hiệu mốc hỏng hay có độc.
"Tướng quân chậm rãi thưởng thức, tiểu dân xin phép đi cho ngựa ăn."
"Được."
A Thư xoay người đi vào trong bếp, nữ tử tự xưng là bà chủ chạy lại gần hắn, "Ngươi nói cái gì với nàng ta thế?"
"Vẫn là mấy câu hỏi vớ vẩn kia mà thôi, này, ngươi có thấy kỳ lạ không?"
"Cái gì kỳ lạ?"
A Thư vén nhẹ rèm lên, ló mặt qua, sau đó quay vào nói, "Ta chưa thấy quân binh nào như đám này, mặt mày trắng bệch hờ hững như người chết, đứng lại gần cũng thấy lạnh, nhất là tên tướng quân kia."
"Ngươi đừng ăn nói vớ vẩn, làm gì có."
Kiến Nguyệt cầm đũa định gắp ăn, nào ngờ bị đũa của Bạch Tinh ngăn lại, nàng ngẩng đầu nhìn đối phương, "Sao thế?"
Bạch Tinh lạnh nhạt liếc vào trong bếp, tay lướt nhẹ qua mâm cơm, ngay lập tức thức ăn tươi mới biến thành đồ ôi thiu có sâu bọ. Kiến Nguyệt lúc này mới phát giác ra trong này có độc, nàng đánh rơi cả đũa, vội che miệng cố gắng không để mình nôn ra.
"Cửu Vĩ giác quan nhạy cảm nên có ai bỏ độc thường vào thức ăn đồ uống cũng có thể nhận ra, từ đó ỷ vào bản thân mà không học tính cẩn trọng. Nên nhớ, của cho không là của ôi. Sương mù chúng ta thấy không phải do núi rừng gây nên, mà là đám ma quỷ thả ra để thôi miên chúng ta, làm nhiễu giác quan, sau đó ăn phải đồ ăn của chúng thì sẽ trúng độc rồi hôn mê. Độc bỏ trong này độc Thanh Hương, lấy từ nước tiểu của loài dê có khuôn mặt giống mặt trẻ con, còn học cách nói tiếng người, chúng không ăn cỏ, mà là ăn thịt người, không biết vì sao gần đây lại to gan dám động đến Cửu Vĩ." Bạch Tinh giải thích.
"Vậy chúng ta làm thế nào, quân lính mất tích chắc chắn là do chúng." Kiến Nguyệt siết chặt tay.
"Cứ coi như không biết gì, xem chúng định làm gì." Bạch Tinh liếc vào trong bếp, miệng lẩm bẩm ra lệnh cho đám quân kia, "Nằm xuống."
Ngay lập tức, toàn bộ đang gắp đồ ăn đều ngã xuống, trông như đã hôn mê.
"Chúng ta cũng giả vờ như đã trúng độc đi."
A Thư cùng bà chủ thấy tất cả đã dính bẫy, híp mắt cười hề hề với nhau, sau đó ra lệnh cho toàn bộ tiểu nhị và trù sư trong quán ra khiêng người vào trong hầm.
Kiến Nguyệt thấy chúng đang lục lọi đồ của từng người, hiển nhiên là muốn cướp đồ, nhưng nàng vẫn nhắm mắt giả ngủ.
"Đám lần này nghèo hơn ta tưởng, được cái nhiều ngựa." Một trong số đó thì thầm.
"Vậy thì giết một nửa người và ngựa để làm thịt, một nửa đem bán cho bọn ngoại quốc làm nô lệ."
Lấy thịt người làm đồ ăn? Kiến Nguyệt sửng sốt, cổ họng dâng lên vị đắng, thế mà vừa nãy nàng còn định ăn thử.
Đến khi một gã định chạm đến Kiến Nguyệt, Bạch Tinh lập tức túm cổ tay gã. Kiến Nguyệt tận mắt chứng kiến gã bị nàng lôi đi đâu đó, khi quay lại trở thành một gã mặt mày tái nhợt.
"Ngươi làm gì thế?" Đồng bọn nghi hoặc.
"Không có gì, vấp ngã."
"Cẩn thận chút, chúng mà tỉnh là rắc rối to."
"Không nói nữa, sắp có thêm một đám quân đến đây rồi, những người này tính sau đi, gom vào một thể rồi hẵng giết."
Đối phương vừa dứt lời, ngay lập tức A Thư đã chạy xuống hầm, "Mau lên tiếp khách đi."
"Ai dô, ngươi từ khi nào đã nhanh nhạy thế rồi?" Gã nghe thấy thế, phủi tay mình rồi đi lên trên.
Kiến Nguyệt nhìn gã mặt mày tái nhợt kia, chợt gã quay sang nhìn nàng, đưa cho nàng một bình sứ nhỏ, "Hầm này rất sâu, bên dưới còn có nhiều người khác, có lẽ là để đem bán, em xuống dưới đó, ném bình sứ này xuống đất, bọn họ sẽ tự khắc tỉnh, rồi dẫn bọn họ ra ngoài hết đi."
"Vậy còn người?"
"Ta sẽ dạy chúng một bài học." Bạch Tinh cười nhạt.
"Cứ thế mà ra khỏi hầm, không sợ chúng phát hiện ra sao?"
"Không sao, cứ đi đi."
Kiến Nguyệt làm theo lời Bạch Tinh, quả nhiên dưới cái hầm này còn có một cái hầm khác. Nàng nhảy xuống dưới, nhìn thấy người nằm ngổn ngang, mùi hôi cơ thể bốc lên, bọn họ đã hôn mê lâu đến cơ thể muốn hoại tử rồi.
Nàng đánh thức quân lính, lúc lên trên tầng thì không thấy đoàn quân giả kia đâu nữa, ra khỏi hầm lại thấy đám bắt cóc người kia đều đã bất tỉnh, nằm ngổn ngang khắp nơi. Kiến Nguyệt lập tức ra lệnh trói chúng lại.
Còn đám bắt cóc kia đã chìm vào ảo cảnh do Bạch Tinh tạo ra, còn đang nồng nhiệt tiếp đón đoàn quân khác mới đến.
"Này, vì sao càng ngày càng lạnh thế?" A Thư co ro người, miệng còn thở ra hơi.
"Đúng thật, trời còn chưa vào đông mà. Này, đi lấy áo khoác lông trên lầu cho ta."
Bà chủ nhận lấy chiếc áo khoác do tay sai lấy xuống, nào ngờ mới mở ra rắn rết lập tức chui ào ra, khiến ả hét lớn một tiếng, ném cái áo xuống đất.
"Chuyện gì — Úi." A Thư nghe thấy tiếng hét, đi vào trong thì thấy mấy con rắn bò đến chỗ mình, doạ hắn hoảng sợ chạy ra ngoài, "Mau giết chúng đi."
Đám tiểu nhị bên trong vội đập đàn rắn rết, thì nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, "Này cho thêm một bát cơm nữa đi."
Đám người nghi ngờ, bình thường ăn được một bát cơm đã khiến tấn cả mọi ngất đi, đây là đoàn quân dai dẳng nhất mà chúng từng gặp.
A Thư mang thêm một bát cơm lớn nữa đến, khom lưng cười nói, "Tướng quân, của người đây."
"Được, đa tạ."
Bất ngờ, hốc mắt của đối phương thâm đen, miệng cười ngoác ra, côn trùng ào ào chui ra khỏi miệng, doạ A Thư giật bắn mình mà ngã chổng vó, "Á —"
Thế nhưng lúc hắn nhìn lại, mọi thứ lại trở nên bình thường, khuôn mặt của người cũng thế, khiến A Thư ngơ ngác.
"Ngươi hét cái gì? Ta xấu lắm phải không?"
"Tướng, tướng quân, không có, tiểu dân bị con kiến cắn trúng đùi nên giật mình."
"Gan ngươi nhỏ đến thế sao?"
"Phải, phải, gan tiểu dân rất nhỏ."
A Thư quay trở về, dùng tay áo chấm mồ hôi, thở dài một tiếng, "Ta nói này Vân Vân, ngày hôm nay toàn xảy ra chuyện lạ."
"Chuyện gì lạ?" Bà chủ tên là Vân Vân kia ngoái đầu lại, điều đáng nói là cơ thể không động đậy, cổ thì vặn ngược ra sau.
"Á!" Hắn lại hét lên, mở mắt lần nữa thấy Vân Vân trở về thường ngày, ả còn chạy đến đỡ hắn, "Ngươi bị làm sao thế? Cứ hét ầm lên."
"Ngươi, ngươi."
"Ta, ta cái gì? Mau đi ra dọn chúng đi."
A Thư quay đầu lại, thấy quân lính đều đã nằm gục hết, nhưng nhớ đến những chuyện kỳ lạ vừa nãy, chỉ lắc đầu, "Ta có chút mệt, để người khác đi đi."
"Ngươi thật là, vô dụng." Vân Vân đập nhẹ người đối phương, "Đi nghỉ ngơi đi."
Bởi vì hầm quá chật, không còn chỗ trống chất người nữa, nên đám buôn người gọi đồng bọn ở trên núi xuống khiêng người giúp mình. Cả đám vừa đi vừa cười nói vì kiếm được mối lớn, không phát hiện ra từ đầu đến cuối vẫn có người đứng nhìn bọn hắn, nàng cũng đi theo bọn hắn đi lên núi.
"Hê hê, đám người này thật giàu, giá mà đám quân nào cũng giàu thế này thì tốt." Chúng moi đồ của những người kia ra, đều là những quân bị được làm bằng vàng bằng bạc.
Bạch Tinh nhìn chúng cười với nhau, nàng vẫy tay, mặt trời từ đỉnh cao lập tức chuyển xuống phía Tây. Mấy đám quái vật đang túm tụm lập tức bị kéo đi đến từng vị trí riêng của chúng, thậm chí không ai phát giác ra dị thường, chỉ coi như một ngày đã qua.
A Thư ở trong phòng nằm đắp chăn, hắn run cầm cập, miệng rên hừ hừ, răng môi đập lại với nhau, không hiểu sao càng ngày càng thấy lạnh, lôi hết chăn ra đắp cũng không đủ, còn sai người đốt than cho ấm, đám tay sai không hiểu gì, còn tưởng hắn bị thần kinh, nhưng vẫn đành phải làm theo.
Bởi vì có lửa, A Thư dần mới thấy ấm trở lại, thậm chí một lúc sau lại thấy nóng mà tốc hết chăn đi, cho người dập lò than, nhưng mà tay sai vừa đi chưa được bao lâu lại thấy lạnh.
Hắn cứ như thế cả tối đến nỗi sợ hãi mà sinh bệnh, đã thế thuộc hạ còn bắt đầu khó chịu vì yêu cầu lặp đi lặp lại của hắn. A Thư vất vả mãi mới chìm vào giấc ngủ, đến nửa đêm lại nghe thấy tiếng kỳ lạ như tiếng hú, A Thư chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy cả tá người vây quanh hắn, đối phương đều không có mắt, hốc mắt đen sì.
"A, các ngươi, các ngươi là ai?" A Thư hoảng hốt đến nỗi lộ nguyên hình là một con dê, nói cũng kỳ lạ, hắn rõ ràng là một ma thú, nhưng kết quả lại bị mấy thứ này doạ sợ.
"Chúng ta đã về báo với Diêm Vương tội các ngươi cướp bóc, lấy thịt người làm thịt ăn. Các ngươi chuẩn bị sẵn tinh thần bị nung chín trong lò ngục đến khi thành thịt dê hầm mới thôi."
"Đến lúc đó chúng ta sẽ được ăn thịt dê, ha ha ha."
Tiếng cười ghê rợn vang khắp căn phòng, doạ hắn run lẩy bẩy bịp chặt tai, tự mình lẩm bẩm, "Ta không sợ, các ngươi lừa ta, ta không sợ, không sợ."
Chợt tiếng cười dứt, A Thư ngơ ngác, mở mắt thấy hồn ma đều đứng tách ra, ở giữa có một nữ tử đang đứng đó, rất cao, A Thư phải ngẩng đầu lên nhìn đối phương. Bỗng cái cổ nàng mọc dài ra, gương mặt với đôi mắt trợn trừng không có con ngươi cùng nụ cười ngoác đến tận mang tai, hàm răng sắc nhọn, "Lại đây, làm chuyện ác thì phải chịu ác, ta đưa ngươi xuống địa ngục."
"Không, không." A Thư hoảng hốt hét lên, vùng vẫy khỏi bàn tay bảy ngón có móng vuốt kia, cuối cùng vẫn bị nàng tóm lấy, kéo mạnh hắn xuống đất.
"A a a a." A Thư thét lên tuyệt vọng, da hắn bỏng rát khiến hắn phát điên, vùng vẫy ở trong cái chảo lớn.
"Thịt dê, thịt dê, ăn thịt dê, ăn thịt dê nướng, ăn thịt dê hầm, ăn thịt dê chiên." Mấy con quỷ xung quanh cứ hát mãi một câu, A Thư phát hiện không chỉ riêng hắn, mà còn có Vân Vân đang bị đem quay và thuộc hạ của hắn cũng bị đem nấu.
"Không, tôi sai rồi, tha cho tôi." A Thư bật khóc, nước mắt tuôn ra như mưa.
"Hửm? Tha cho ngươi? Ha ha ha, nằm mơ."
"Làm ơn đừng, cho, cho tiểu dân một cơ hội nữa, tiểu dân không dám nữa."
"Ngươi dám cướp của giết người đang đi bảo vệ quốc gia, bỏ độc vào đồ ăn, lấy thịt người làm đồ ăn, tội của ngươi có thể tha thứ sao?"
"Tiểu dân sai rồi, tiểu dân không dám nữa."
"Cắt lưỡi, lột da nó cho ta!"
A Thư nhìn thấy cây kìm khổng lồ kia, sợ hãi đến khóc ầm ĩ, dạ dày đau quặn lại đến mức bài tiết những thứ trong đó ra.
Chiếc kìm đến lại gần, hắn vội nhắm tịt mắt lại, hét ầm lên, "Đừng!"
Lúc hắn mở mắt ra, lại thấy mình đang ở trong ngục giam, quản ngục thấy hắn tỉnh, lập tức bẩm báo lên quan phủ.
Kiến Nguyệt nghe quan phủ đến báo tin, gật nhẹ đầu, "Xử tội bọn chúng, có lẽ không cầm đến trẫm phải đích thân xử đâu nhỉ?"
"Bệ hạ, vi thần sẽ đưa ra mức án và hình phạt tương ứng với chúng, xin bệ hạ an tâm."
Năm đó, triều đại đại phá một vụ án khiến dân chúng vừa hoang mang vừa phẫn nộ, đó là một làng yêu quái câu kết với nhau làm thổ phỉ, những kẻ tham gia đều chịu số phận tử hình công khai, để dân chúng ném đá đến chết.
...
Dương Phùng Vĩ dẫn trăm quân đến hội tụ cùng bọn Khương Húc Nguyệt. Nàng đánh giá đối phương một phen, thấy hắn cao xấp xỉ Dương Quyền, cơ bắp lại chưa phát triển bằng, ánh mắt thiếu sự trưởng thành và từng trải, nhưng sự kiên định và căm phẫn của người con mất người cha đã bù đắp lại.
Khánh Vy nhìn thấy một đội quân mới đến, hội họp các tướng sĩ lại nói, "Chúng ta gian nan mãi ở sông Đông Dương, lần trước mãi mới tìm được kế hay thì gặp chuyện không may, phá hỏng hết chuyện. Bề trên hiển nhiên là không hài lòng, các ngươi đã có kế gì mới chưa?"
Lăng Quân nói với nàng, "Mé tây có thành Đông Quận, có con đường nhỏ thông qua thành Đông Dương, không cần phải đi đường thuỷ, ở phía đông lại có làng Minh Châu, chúng ta tả hữu đều chặn đánh quân địch, khiến chúng rối loạn mà chạy về phía nam, lúc đó cho thuyền đến đánh."
Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy nghe thấy hợp lý, lập tức tán thành, giao một nghìn quân ra cho Lăng Quân đi đánh, "Còn làng Minh Châu ai đi?"
Dương Phùng Vĩ bước lên, nói, "Phùng Vĩ nguyện đi."
Khương Húc Nguyệt liền cho hắn dẫn năm trăm quân đi.
Quân Đông Hải ở thành Đông Quận nghe tin báo có một đạo quân Đại Yêu đi về phía này, đến nay đã qua Đông Giang, tướng của chúng là Mã Trường cả giận, nói, "Bọn hồ ly đúng là lắm mưu."
"Chúng ta có nên đánh?"
"Quân Đại Yêu xảo quyệt, vẫn nên đợi ta gửi thư cho Triệu đại tướng cầu viện quân rồi đánh." Mã Trường phản đối.
Siêu Tường thấy thế tức giận đập bàn đứng dậy, "Địch đến trước thành chửi mắng sỉ nhục ta mà còn nhẫn nhịn, thế là hèn." Ngay sau đó dẫn một nghìn quân mở cổng thành chạy đến đánh Lăng Quân, hai bên đấu võ một hồi, Lăng Quân đạp Siêu Tường ngã ngựa, Mã Trường ở trong thành nghe quân gặp nạn, vội dẫn quân chạy ra giải cứu, quân Lăng Quân đành phải rút lui.
Siêu Tường nhục nhã không chịu nổi, đòi phải đuổi đánh Lăng Quân, Mã Trường can ngăn mãi vô ích, nào ngờ lúc này tiếng hò reo lại vang lên, khiến bọn hắn sợ xanh mật. Quân Đại Yêu do Cố Nghiên Hi lúc này lại xông đến, quân Lăng Quân thấy viện quân đến, cũng quay đầu đánh trả.
Mã Trường nhân lúc hỗn loạn mà lôi Siêu Tường lên ngựa bỏ chạy đến thành Đông Dương, Triệu Long đứng trên thành mắng chửi bọn hắn vô dụng để mất thành. Mã Trường và Siêu Tường phải quỳ lạy khóc lóc mãi, cổng thành mới mở cho người vào.
"Tướng quân, giờ thành Đông Quận đã mất, nên làm thế nào?" Mã Trường quỳ hỏi.
Triệu Long định nói gì đó, thì quân đến báo tin quân Đại Yêu đến chiếm làng Minh Châu, bực tức trong lòng, nói, "Chúng muốn bao vây chúng ta để dồn ta bỏ thành chạy về phía nam, lúc đó lại cho quân chặn đánh, lẽ nào ta cam chịu kế này?" Sau đó sai Mã Trường và Siêu Tường dẫn nghìn quân đi bù đắp lỗi lầm.
Dương Phùng Vĩ bên này tiến đánh làng Minh Châu, chủ yếu là dân thường nên rất nhanh đã chiếm được, cho quân trói bọn họ vào giữa làng, "Yêu Đế lâu nay lấy nhân đạo làm cốt, cho dù khó khăn hoạn nạn thế nào cũng không được làm hại dân vô tội, nếu các ngươi kẻ nào dám tổn hại đến bách tính, chính là phạm thượng, không thể dung thứ."
Quân lính nghe thế, không ai dám làm bừa, chỉ cẩn thận trói dân chúng lại.
Lúc này quân Đông Hải đã dẫn quân đến đòi lại làng, hai bên giằng co, Dương Phùng Vĩ ít kinh nghiệm, quân cũng ít đâm ra lúng túng, bị chúng bao vây lấy, chỉ có thể liều chết cố thủ.
Tin báo Dương Phùng Vĩ đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc khiến cho Khương Húc Nguyệt đau đầu, nàng nói, "Giờ dẫn quân đi cứu, Triệu Long bên kia nhất định sẽ tràn đến đánh, chỉ có thể xem Thánh Thượng có thương hắn hay không mà thôi."
Khánh Vy nghe thế, không đồng tình nói, "Dương tướng quân dù sao tuổi còn nhỏ, nhưng tiền đồ xán lạn, Yêu Đế đều có ý để hắn kế thừa nghiệp cha, không nên để người thất vọng buồn bã."
Vì thế nàng quyết định dẫn trăm quân đến đánh, Khương Húc Nguyệt hốt hoảng can ngăn, "Mất ai chứ ta quyết không để mất ngươi, cho dù để Yêu Đế trách phạt ta cũng chịu."
"Hay là ta cùng đi?" Yến Thế Huân ở bên cạnh nói.
Khánh Vy nắm nhẹ tay nàng an ủi nàng, "Đừng lo, kế này nhất định thành."
Mã Trường và Siêu Tường đang bao vây khắp làng, thấy bên trong lúng túng rối loạn, liền đoán ra đây chỉ là tiểu tướng ít kinh nghiệm, bật cười ha hả.
"Chi bằng giờ đây xông vào giết chúng luôn, phòng trừ quân chi viện kéo đến cứu." Siêu Tường nói.
"Ta cứ tưởng Phượng Uy ghê gớm nhường nào, hoá ra khi thấy Triệu đại huynh thì cả ngày trốn trong thành không dám ra. Nàng ta giờ đang sợ sệt sẽ bị phản công, nào có tâm tư cứu một tên viên tướng nhỏ bé này." Mã Trường kiêu ngạo nói.
"Huynh nói đúng." Siêu Tường tán thành, cười nói, "Trước đây đều gặp bọn vô danh tiểu tốt, nay tiến sâu đụng phải quân tinh nhuệ của chúng ta, một phân cũng không thể nhúc nhích."
Bọn hắn còn đang thong thả chém gió, thì xung quanh dậy tiếng trống, khiến quân lính hoảng loạn, quân báo tin chạy đến nói, "Lê Đô đốc của địch đích thân đến cứu viện đấy."
"Không thể nào, chẳng phải chúng đang thủ thành sao?" Mã Trường hoảng loạn, vội bật dậy.
Bọn hắn nghe thấy tiếng hò reo, lửa phừng ngút trời, Siêu Tường thấy thế, than khóc nói, "Tôi đã nói mà huynh không tin." Sau đó cùng nhau bỏ chạy, hoàn toàn không để ý xem đối phương có bao nhiêu quân.
Dương Phùng Vĩ đang ở trong làng tìm cách phản công, nào ngờ thấy quân địch rối loạn, lập tức mừng rỡ đưa quân ra đánh để phá vòng vây, quân Đông Hải thấy tướng bỏ chạy cũng đâm lúng túng, yếu ớt phản kháng lên hắn, vừa đánh vừa chạy. Khánh Vy kéo quân đến, thấy bên kia đang đấu tranh, cũng chạy lại giúp sức.
"Đừng tham đánh nữa, trở về thủ thành thôi." Nàng thúc ngựa đến bên hắn nói, Dương Phùng Vĩ liền cho quân rút về.
Khương Húc Nguyệt nghe tin báo mới thở phào nhẹ nhõm, Yến Thế Huân ở bên cạnh tò mò hỏi, "Nàng ấy cũng chỉ mang trăm quân, vì sao chúng lại sợ hãi bỏ chạy?"
"Nàng ấy là muốn mượn uy danh của mình để doạ địch, tướng địch không mạnh, lại vừa bị chúng ta đánh đuổi đến thất kinh. Bây giờ cố ý rêu rao bản thân đi, địch sẽ nghĩ là đại tướng thì chắc chắn sẽ mang theo nhiều quân, nên mới bỏ chạy."
"Nhỡ như đó là Triệu Long đi thì sao?"
Khương Húc Nguyệt lắc đầu, "Hắn cũng như chúng ta, đều một lòng muốn thủ thành, sẽ không dám tự mình đi lấy ngôi làng bé tí đâu, nhỡ như lại là bẫy nhử mồi thì chẳng khác nào đi chết, trừ khi trong quân chẳng mọc ra nổi tướng nào nữa để đi tới đó lấy lại làng thì hắn mới đi."
Lúc Khánh Vy trở về, thấy Khương Húc Nguyệt cùng Yến Thế Huân đứng đợi, lập tức thúc ngựa đi đến.
Mã Trường chạy đến một nửa đường, mới hoàn hồn lại mà suy nghĩ, "Hỏng rồi, ta bị lừa rồi."
Siêu Tường thấy hắn dẫn quân trở lại, nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn đi theo. Lúc quay lại thấy dân làng vẫn ngồi đó, không ai bị thương, còn quân địch thì đã biến mất tăm hơi. Mã Trường ôm mặt thở dài, "Phen này ta nào còn mặt mũi gặp Triệu huynh nữa, để cho chúng quay như chong chóng." Nói xong rút gươm định tự tử, lại bị Siêu Tường ngăn lại.
"Thôi huynh ạ, ít ra chúng ta đã lấy lại được làng." Hắn khuyên nhủ, cho quân cởi trói cho dân.
Triệu Long nghe quân kể lại toàn bộ sự việc, mặt đều đen lại, tay đập mạnh xuống bàn, "Lũ ngu, suýt nữa là tóm được cả con thuỷ quái phe ấy."
"Tướng quân chớ nóng giận kẻo làm hỏng việc, đối phương chỉ đợi chúng ta mất bình tĩnh mà thôi." Phó tướng ở bên cạnh khuyên can.
"Việc bây giờ là đi lấy lại thành Đông Quận, nếu không chúng đánh ta dễ như bỡn, ai dám đi?" Triệu Long nói.
Trình Điền, Đặng Lâm đứng lên xin đi. Triệu Long căn dặn một hồi, không biết là nói gì, hai người gật gù như gà mổ thóc khen hay, sau đó dẫn quân đi đến thành Đông Quận.
Rạng sáng hôm sau, Cố Nghiên Hi nghe cấp báo quân địch đang đi đến đây, liền cùng Lăng Quân hội họp, hắn nói, "Nữ tướng, để tôi đi đánh nó."
"E là bẫy, nếu tướng quân thấy không ổn thì phải quay trở về đây ngay." Cô dặn.
Lăng Quân dẫn quân ra đánh vài hiệp với Trình Điền, quân Đông Hải đánh một nửa trận lại bỏ chạy, hắn vội vàng đuổi theo, thì thấy phía sau nổi tiếng hò reo, liền biết bản thân dính bẫy, toát mồ hôi lạnh mà chạy về, thì đụng phải quân của Đặng Lâm.
Cố Nghiên Hi biết chuyện chẳng lành, đành mở cổng thành đến giải cứu, hai bên gian nan mãi mới phá được quân địch, cô thấy Lăng Quân chạy lại liền hạ lệnh rút quân về thành. Quân Đông Hải truy đuổi ngay sát đằng sau, nhưng vẫn không kịp, đứng ở ngoài thành mắng chửi.
Tin báo lập tức đến tai các nàng, quân báo tin nói, "Tình hình căng thẳng, quân ta đều bị chúng vây chặt thành."
Yến Thế Huân nghe thấy thế, thấp thỏm không yên, đòi đi cứu viện.
Khương Húc Nguyệt xoa cằm suy nghĩ một hồi lâu, đến nỗi lòng quân đều nóng, cuối cùng nàng nói, "Khánh Vy đi được không?"
Yến Thế Huân tuy không hiểu gì, chỉ đành nghe theo lệnh, Khánh Vy an ủi nàng, "Đừng lo, ta nhất định sẽ cứu Nghiên Hi trở về."
Đợi Khánh Vy đi rồi, Khương Húc Nguyệt mới gọi nàng đến nói, "Lần này chúng đều dồn mọi tâm tư lấy lại Đông Quận, đây là cơ hội tốt nhất để chiếm làng Minh Châu, ngươi mau đưa quân đi đánh."
Lại nói Khánh Vy dẫn nghìn quân đến đánh, quân báo tin vội nói, "Lê Đô đốc đến đấy."
Đặng Lâm nghi ngờ, "Liệu có giống bẫy trước?"
"Không, bẫy này cùng lắm chỉ dùng được một vài lần lúc lòng quân rối loạn, không thì chính là tự tìm đường chết." Trình Điền nói.
Trình Điền, Đặng Lâm một mặt sai người đến thành Đông Dương báo tin, mặt khác đem quân ra cự địch. Cố Nghiên Hi và Lăng Quân nghe tin, liền dẫn quân đến đánh, tiện phá vòng vây. Trình Điền đấu thương với Khánh Vy, Đặng Lâm đối chọi với Cố Nghiên Hi, bị lửa của cô làm cho phỏng da, hắn vội vứt giáp sắt mà bỏ chạy.
Khánh Vy thấy bọn hắn chạy về phía đường nhỏ để trở về thành Đông Dương, vội thúc ngựa đuổi theo, quân địch phóng hoả chặn đường, lại bị quân Đại Yêu phun nước dập, chúng cho dùng cây gai, thì lại gặp lửa cháy, cho sét giáng xuống, đất lại trồi lên che chắn, lúc thì đấu thương kiếm, lúc lại đấu phép.
Lúc này quân Đông Hải ở thành Đông Dương ùa ra cứu viện, Cố Nghiên Hi thay nàng chống đỡ, còn mình thì tiếp tục truy đuổi. Trình Điền và Đặng Lâm thấy nàng giở phép bay, biết không thể chạy kịp, liền hai chọi một nhưng vẫn đánh không lại nàng, trong lòng kinh hãi. Lúc này Lăng Quân chạy tới giúp, Trình Điền bất cẩn bị Khánh Vy đâm ngã ngựa chết.
Một mặt khác, Yến Thế Huân dẫn quân đuổi đánh Mã Trường, Siêu Tường, cả hai đều bị nàng giết chết. Yến Thế Huân hạ lệnh đưa dân đi chỗ khác lánh nạn, cắm quân ở đây đợi lệnh tiếp theo.
Khương Húc Nguyệt từ xa đã thấy rừng bị thiêu cháy mà sáng rực, tiếng sét đùng đoàng, hiển nhiên nơi đó đang có ác chiến. Lúc này quân đến báo tin Yến Thế Huân đã thành công chiếm làng, đang đợi lệnh của Thái uý. Khương Húc Nguyệt nghe thế mà hài lòng, bảo hắn tạm thời đợi.
Hắn vừa rời đi, quân báo tin bên Đông Quận chạy lại, mặt mày tái mét mà hốt hoảng ngã ngựa, lại luống cuống bò dậy, Khương Húc Nguyệt thấy hắn gấp gáp, dự cảm bất lành.
"Thái, Thái uý." Quân báo tin luống cuống nói.
"Chuyện gì? Bình tĩnh mà nói." Khương Húc Nguyệt đi đến trước mặt hắn, tuy sốt ruột không kém nhưng cố gắng áp chế xuống.
"Đô đốc, đô đốc." Hắn chỉ về phía trước.
"Đô đốc làm sao?" Nàng nóng ruột nói, lại cố gắng kìm chế cảm xúc mình tránh làm chuyện sai lầm.
"Đô đốc bị trúng tên độc, đang nguy kịch lắm ạ."