Đầu tháng Giêng năm Thuận Thiên thứ bảy, khi cả nước đang vui vẻ ăn lễ, không khí huyên náo của năm mới tràn đến từng góc phố. Nam Ưng Quốc bị giặc ngoại nhân cơ hội xâm lược, Nam Ưng Vương Ưng Trác phải chạy trốn sang Đại Yêu để cầu cứu.
Yêu Đế nghe tin, gửi Trương Viễn dẫn theo ba vạn quân cùng các danh tướng đến giúp Ưng Trác.
"Tâu bệ hạ, đây là thời điểm tốt nhất để sát nhập Nam Ưng vào Đại Yêu ta." Khương Húc Nguyệt nhân lúc này dâng sớ, các đại thần đều nhất trí, trong đó có cả người Ưng tộc.
"Ưng tộc lâu nay bị chia cắt, thỉnh bệ hạ suy xét." Đặng Chiến nói.
"Giáp Nam Ưng là những nước nào?" Kiến Nguyệt suy nghĩ một lúc mới nói.
"Phía Đông Nam giáp Đông Hải, phía Nam giáp nước Cơ, phía Tây, Tây Nam là nước Mẫn."
Kiến Nguyệt nhíu mày, "Chúng ta đang bao phủ cả phía Bắc, Tây Bắc của Đông Hải, chặn đường chúng đến Kinh Bắc và nhiều nước khác, Âu Hoàng Đế nhất định sẽ không để yên cho chúng ta hoàng tung như thế. Những năm nay hắn một mực án binh bất động, nhất định là đang bày kế."
"Truyền tin xuống các Tổng đốc, Tiết độ sứ ở vùng biên giới giáp với Đông Hải, nâng cao cảnh giác, đề phòng quân địch đột kích."
"Vâng."
Tháng tư năm Thuận Thiên thứ bảy, trong lúc quân Trương Viễn cùng Ưng Trác đang khống chế cục diện phía Nam, quân Đông Hải đột nhiên kéo đến phía Bắc tấn công Đại Yêu.
Kiến Nguyệt nghe tin, lập tức cử Dương Quyền dẫn năm vạn quân đến dẹp giặc loạn.
Bạch Tinh ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói, "Sao phía Bắc rung lắc, nhất định là điềm xấu, có đại tướng gặp kiếp nạn, từ đây đến cuối năm phải thận trọng."
"Sao cơ?" Kiến Nguyệt thất kinh, mồ hôi đổ như mưa, rõ ràng quân Đại Yêu đang dành lợi thế mà.
Dương Quyền dẫn quân đến đánh quân Đông Hải, quân lâu năm chưa ra trận nên sung sức mà đánh, chưa kể lại dùng phép khiến đất nổ như bom mìn, lửa thiêu quân doanh địch, mưa quét trôi kỵ binh.
Nào ngờ quân đang thừa thắng xông lên, đột nhiên có tiếng lạ vang lên, sau đó hết kẻ này đến kẻ khác gục xuống, Dương Quyền thấy tình hình bất ổn, không tham đánh nữa, vội vàng rút quân bỏ chạy.
"Vũ khí mới?" Kiến Nguyệt nghi hoặc nhìn sứ giả bẩm báo.
"Bệ hạ, là thứ này." Sứ giả lấy ra một thứ gì đó được bọc lại, nhìn thứ đó thon dài, được làm bằng kim loại, Kiến Nguyệt đột nhiên nghĩ đến một thứ.
"Súng?" Nàng thất kinh, bọn hắn đã tiến bộ đến bắt đầu biết tạo ra loại vũ khí nhỏ gọn lại hiệu quả hơn so với thương đao rồi. Nàng cầm khẩu súng lên, thầm thán phục kỹ thuật đúc rèn của Đông Hải.
Sứ giả kinh ngạc, không ngờ nàng nhận ra thứ này, tuy chưa nghe tên gọi này bao giờ, nhưng nhìn biểu cảm kia có thể tự hiểu.
"Tâu bệ hạ, chúng gọi thứ này là đột hoả thương, đây là một trong những đột hỏa thương được quân ta lấy về, nhưng đều không rõ nguyên lý sử dụng, hơn nữa có những thanh đã bị hỏng."
"Giữ lại thứ này, nghiên cứu cách lắp ráp của nó." Kiến Nguyệt hạ lệnh, sứ giả liền đi.
Kiến Nguyệt đối với vũ khí hiện đại không quá rõ, nhưng nàng nhận ra đây là một loại súng tương tự súng hoả mai, có lẽ quân Đông Hải đã biết cách cải tiến từ đại bác sang loại vũ khí này, nàng chỉ có thể dùng những hiểu biết qua loa mà mô tả loại vũ khí này cho mọi người nghe. Quả không uổng công nàng đặt ra tiền lệ cho cả nước được đi học và du học, các nhân tài bắt đầu tìm ra cách sử dụng nó, đồng thời bắt đầu nghiên cứu để học cách chế tạo.
"Thời của em phổ biến loại vũ khí này sao?" Bạch Tinh vuốt khẩu súng, còn cầm nó lên nghịch.
"Ừm, cung tên trở nên lỗi thời, lạc hậu, thường ngoài chiến trận không ai dùng thứ đó nữa." Kiến Nguyệt tóm tắt gọn lại, thực ra ở thời đại của nàng đã dùng đến súng ánh sáng, sức công phá so với loại dùng thuốc nổ này đáng sợ hơn, nhưng nàng không phải chiến sĩ, không hứng thú với các loại vũ khí, giờ đột nhiên có chút hối hận.
"Thuyền bọc thép, cơ quan điều khiển thuyền không cần sức người, đại bác cải tiến, thiết bị đo lường sóng và gió có thể dự đoán được các mối nguy trên biển, những loại chất hoá học dùng trong đúc rèn, may dệt và đồ trang trí. Trí tuệ của người Đông Hải không hề tầm thường." Nàng lẩm bẩm, "Có thể nói, cho dù không có thần linh, bọn họ vẫn có thể trở thành quốc gia cường thịnh. Ngược lại, có khi Kim Quy tộc và thần linh còn đang cản trở bọn họ bằng rằng buộc tín ngưỡng."
Bạch Tinh chỉ nhướn mày.
"Thái nhi có biết dùng thứ này không?"
Bạch Tinh lắc đầu, Kiến Nguyệt lập tức cười đắc ý vì được dịp thể hiện, nàng xoa đầu Bạch Tinh, "Chúng ta tới tiễn trường, em sẽ cho người xem."
Bạch Tinh đoán được đây là binh khí tầm xa, nàng nhìn Kiến Nguyệt nhét đạn vào trong nòng súng, sau đó bồng súng lên ngang vai, có lẽ cũng như lúc dùng cung tên nhằm bắn. Một tiếng nổ lớn vang lên như tiếng pháo, mùi khét bay ra, nòng súng bốc khói, Bạch Tinh quay đầu, thấy tấm bia đằng trước bị thủng một lỗ, tuy không trúng hồng tâm nhưng cũng làm nàng ấn tượng.
"Hi hi."
"Sao ta thấy thứ này vừa nặng lại nhiều thao tác hơn cả cung tên?"
"Đó là do em không dùng quen, thực ra em từng nghiên cứu về các trận chiến, trong đó có cách sử dụng súng hoả mai, nhưng khi nghe tình báo kể lại thì thao tác dùng súng này còn nhanh lẹ hơn nhiều. Người chớ khinh thường uy lực của nó, trong khi một người to khoẻ có thể chịu được nhiều mũi tên cùng lúc với điều kiện không trúng chỗ hiểm, còn thứ nhỏ bé này có thể hạ gục một con voi đấy."
"Ghê gớm vậy sao." Bạch Tinh đi tới, cầm khẩu súng lên ngắm nghía, thấy nòng súng còn hơi nóng.
"Em có thể dạy Thái nhi." Kiến Nguyệt mỉm cười.
"Ừm, để ta xem thứ này làm thế nào để đánh bại được mãnh tướng của chúng ta."
Kiến Nguyệt lại thao tác một lần nữa cho nàng xem, sau đó cầm tay Bạch Tinh dạy từng bước, "Bây giờ người thử xem sao."
Nàng lùi về sau, thấy Bạch Tinh nghiêm túc nhắm hồng tâm, sau đó bóp cò. Nàng chẳng biết mình có nhìn nhầm không nữa, nàng không thấy khẩu súng bị giật trong lúc Bạch Tinh nổ súng.
"Nhìn."
Kiến Nguyệt quay đầu, thấy viên đạn xuyên thủng hồng tâm.
"Cái gì? Đây mới là lần đầu người dùng thôi mà."
"Đơn giản mà."
"Em không tin, nhất định là ăn may. Ngươi, đem tấm bia ra xa cho trẫm, lại đem khẩu súng khác tới đây." Kiến Nguyệt không phục, liền sai tên lính đứng ở gần đó.
"Muốn tỉ thí với ta sao?"
"Em không tin em sẽ thua người, từ nhỏ em đã được xem cha tập bắn súng, chưa kể hay được xem người khác dùng nó nữa. Lúc đủ tuổi em có đến trường bắn một hai lần, kinh nghiệm chắc chắn hơn người."
Bạch Tinh mỉm cười, "Thua rồi thì đừng có mếu máo mách mẹ."
"Đừng có tự kiêu."
Kết quả, điểm số của hai bên suýt soát, có mười viên đạn thì Bạch Tinh bắn trúng hồng tâm bảy lần, còn Kiến Nguyệt năm lần. Nàng không dám tin, sao người kia lại có thể học nhanh tới như vậy.
"Không thể nào..."
"Ngốc." Bạch Tinh xoa đầu nàng.
"Người đã làm gì?"
"Thực ra lần đầu em làm ta đã học được rồi, sau đó em còn giúp ta hiểu rõ hơn nữa."
"Chỉ với một lần mà người đã thạo rồi?"
"Ta thông minh mà."
Kiến Nguyệt vẫn cảm thấy ấm ức, vẫn muốn thi lại, nhưng vật này số lượng có hạn, chí ít thì cũng phải đợi Đại Yêu tự chế tạo ra súng đã. Nàng giận Bạch Tinh cả ngày trời, cuối cùng Bạch Tinh phải làm một mâm cỗ toàn món nàng thích để dỗ.
Yến Thế Huân cầm thử thanh súng, so với cung nặng hơn rất nhiều, "Bệ hạ đặt tên cho nó là súng?"
"Đúng thế." Cố Nghiên Hi gật đầu.
Yến Thế Huân thử bắt chước lại mô tả quân Đông Hải khi sử dụng loại vũ khí này, dần dần biết cách sử dụng nó, cười nói, "Thứ này so với thương kiếm còn hữu dụng hơn."
"Nhưng thường xuyên bị kẹt đạn, vẫn nên đem theo kiếm để phòng trừ mấy trường hợp bất chắc." Cố Nghiên Hi cũng thử bắn, nói.
Chẳng mất bao lâu, quân Đông Hải đã thấy quân Đại Yêu học được cách chế tạo, thậm chí đã lập ra Hoả Binh để đáp trả lại. Quân Đại Yêu rất nhanh đã giành lại lợi thế, đánh đuổi quân Đông Hải trở về lãnh thổ của chúng.
"Lần này chúng đến đánh chỉ là để ngăn cản chúng ta nam tiến, vì thế chưa vội đánh hăng, tập trung ở Nam Ưng trước." Kiến Nguyệt nói.
Một tháng sau, quân Đại Yêu chiếm lấy được Ngọc Thành, bắt đầu dòm ngó vào biên giới của Đông Hải, muốn trả thù cho năm xưa. Kiến Nguyệt vội cho sứ giả đi can ngăn, nhưng thư đến muộn, Dương Quyền đã đưa quân tiến vào sâu trong, bọn hắn đều cho rằng ít nhất cũng phải dạy cho Âu Thần Duật một bài học đắt giá, để từ nay không xâm phạm đến Cửu Vĩ nữa, thậm chí đến cả thư cầu hoà của tướng lĩnh đối phương cũng bị thẳng thừng từ chối.
Âu Thần Duật nghe tin báo đã mất Ngọc Thành, thái độ hắn không nóng không vội, dưng dửng nói tạm thời cắt đất cho Đại Yêu coi như giảng hoà, trong lòng lại đang suy tính kế khác.
"Ngươi nói cho trẫm biết, hôm nay trẫm nhẫn nhịn, ngày sau có thể thắng hay không?"
"Âu Hoàng đế chớ lo, chúng ta đợi con hồ ly kia sập bẫy, sau đó cướp lấy vật quý của chúng, bình định thiên hạ chắc chắn không còn là giấc mộng."
Âu Thần Duật nheo mắt, nhìn bức hoạ Thiên Ngọc ở trong sách cổ.
Cuối năm Thuận Thiên thứ bảy, Âu Thần Duật lấy cớ bảo vệ quốc gia, đòi lại lãnh thổ mà kêu gọi dân chúng đứng lên đấu tranh, dân chúng phẫn nộ mà đầu quân với triều đình, thậm chí lần này còn có sự trợ giúp của Hoàng Ngạc* tộc, Thất Ngư* tộc và các ma thần tộc hay sinh sống ở dưới nước. Đông Hải và Đại Yêu lại tiếp tục giằng co căng thẳng, dù sao Đông Hải cũng lớn mạnh hơn Đại Yêu về mọi mặt, vì thế rất nhanh đã giành lại được một nửa đất.
*Hoàng Ngạc: cá sấu vàng.
*Thất Ngư tộc: tộc do bảy loài cá cũng thống nhất lại thành một tộc.
Dương Quyền quyết không để mất Ngọc Thành. Đến tận lúc sắp đến lễ giao thừa cũng không hoãn chiến, đến đêm ba mươi mốt giờ Hợi, trời đổ mưa lớn dễ gây lũ quét, quân Đông Hải đổ đất đá xuống thành, khiến đoàn quân rối loạn.
"Xông lên! Lấy lại lại Ngọc Thành, đánh đuổi bọn hồ ly, dạy chúng một bài học!"
Dương Quyền cố gắng thu lượm quân lính còn có khả năng chiến đấu, hơn nửa lực lượng đã bị đá đè chết, nên quân Cửu Vĩ phải chịu tổn thất rất lớn.
"Lưu Hiên, dẫn quân rút lui! Mau lên!" Hắn đoán đối phương sẽ dùng đến máy bắn đá, vì thế vội thét lớn trong màn mưa bão.
"Tướng quân, người mau đi."
"Ta sẽ ở lại giữ chân chúng."
Lưu Hiên nghe thấy thế, lập tức phân phó một tên tiểu tướng khác, "Dẫn quân rời đi, báo tin cho Yêu Đế biết chúng ta thất thủ rồi." Sau đó cũng ở lại giúp Dương Quyền chặn địch đang xông đến, hai người hoá thành Cửu Vĩ, đá bay đám quân ở bên dưới, hai bên giằng co quyết liệt, tổn thất không thể kể.
Ngay lúc Dương Quyền bận đối phó với đám quân ở dưới chân, không phát hiện ra đằng xa có kẻ đang chĩa súng nhằm vào tim hắn.
Đoàng! Tiếng súng nổ giữa cơn mưa, một đốm lửa loé lên, lại biến mất. Lưu Hiên đang chạy ở phía trước vội đứng khựng lại, hắn ngoái đầu.
"Tướng quân!" Lưu Hiên hoá lại thành người, vội chạy đến đỡ Dương Quyền.
Dương Quyền ôm mặt đầy máu, lồng ngực thủng một lỗ, nhưng đạn không trúng tim, tóc tai bù xù, nghiến răng căm phẫn mà nắm chặt hai vai của Lưu Hiên, mồ hôi tuôn ra hoà cùng nước mưa vì đau đớn. Người hắn run rẩy, cặp mắt vằn máu trợn to, nói không ra hơi nhưng vẫn cố gắng nói rõ từng câu chữ, "Lưu Hiên, nhất định phải cúc cung tận tuỵ phò tá Yêu Đế cho đến khi chết, phải thay ta báo thù quốc hận. Nhất định... nhất định phải đuổi lũ Đông Hải về biển của chúng, nhất định phải bảo vệ quốc gia phồn thịnh vạn đời!"
"Đại tướng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thắng lũ giặc ác Đông Hải. Tướng quân gắng lên, để hạ tướng cõng đại tướng về tìm quân y." Lưu Hiên vội vàng gật đầu phát thệ. Mưa làm nhoè tầm mắt hắn, mùi máu tanh hoà trong mùi mưa lại không làm Lưu Hiên khó chịu, ngược lại còn cảm thấy từng giọt máu của đồng bào thật trân quý.
"Chúng ta sẽ thắng, đúng không Lưu Hiên?"
"Đại tướng đừng nói nữa, mau lên lưng tôi."
"Trả lời ta, Lưu Hiên!" Hắn quát lớn, sau đó vì đau đớn mà nhăn mặt.
"Phải, chúng ta nhất định sẽ thắng, vậy nên đại tướng gắng lên."
"A ha ha, thắng, phải thắng." Dương Quyền đột nhiên bật cười, hàm răng dính máu của hắn khiến hắn trông thật thê lương. Lưu Hiên không nói gì nữa, kéo Dương Quyền lên lưng của mình rồi chạy xuyên cơn mưa rào.
"Thề với ta, phải giữ nước đến hơi thở cuối..." Dương Quyền thều thào, giọng nói ngày càng nhỏ dần. Bàn tay đặt trên vai áo giáp Lưu Hiên trượt dần xuống và buông thõng, hắn không còn nói gì nữa, chỉ trợn to mắt về phía Đông.
"Đại tướng, đại tướng!" Lưu Hiên thấy Dương Quyền gục xuống vai mình, lần này hắn không kìm được nước mắt nữa, ngẩng đầu thống khổ gào thét, tiếng khóc xé gan phổi, khiến quân Đại Yêu bị thương nặng cũng không than thở nay lại oà khóc, đến cả tướng địch cũng cảm thán, "Đại danh tướng chết sớm quá, tiếc cho từ nay Thánh Toạ đại lục mất đi một tướng tài."
Quân Đại Yêu hoá bi thương làm động lực, hai bên đánh nhau không sợ sống chết, đánh mãi cũng chưa thể phân thắng thua, cuối cùng hai đạo quân đành rút lui. Tờ mờ sáng, quân cứu viện của Đại Yêu tới thì chiến trận đã ngưng, chỉ thấy một cảnh tan hoang, Lưu Hiên ở dưới mưa đang cõng Dương Quyền đã lạnh lết từng bước về quân doanh.
"Đại tướng, hạ tướng cõng người về nhà." Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, thần trí mơ hồ. Cuối cùng vì kiệt sức lẫn mất quá nhiều máu nên bất tỉnh giữa đường, quân cứu viện vội đưa cả hai về, đồng thời gửi tin báo tang về kinh.
Kiến Nguyệt nghe tin Dương Quyền mất, mặt mày tái nhợt, suy nữa bất tỉnh. Nàng bật khóc, "Dương tướng quân đã phò tá qua ba triều, lại là công thần khai quốc, làm sao mà không thể không đau lòng?" Nàng quyết định ban thưởng vàng lụa cho Dương gia, lại lập miếu để thờ hắn, dân gian tôn Dương Quyền lên làm võ thần.
Quân Đông Hải nhân cơ hội chiếm lại Ngọc Thành, thừa thắng xông lên, đánh như vũ bão vào biên giới Cửu Vĩ, nhưng lúc này đã là mùa đông, gió thổi thấu xương, tuyết cắt da thịt, quân Đông Hải dù có cả ma thần tộc cũng bất kham, chưa kể còn phải mặc giáp kèm áo lông nên rất dễ tụt sức. Đại Yêu sớm thấy địch đã mắc bẫy liền dồn quân ra đánh, thành công lấy lại được một vài thành trì. Cuối cùng hai bên vẫn chỉ dừng lại ở Ngọc Thành.
Kiến Nguyệt vì chuyện này đau đầu không thôi, nàng biết Đông Hải đang cố tình lân mân, đợi tới mùa hè sẽ tập hợp binh để đánh. Đội quân tinh nhuệ của bọn chúng nàng đã được nếm thử rồi, mà quân giỏi của Đại Yêu thì phần lớn đã ở biên giới, nếu bọn chúng quay trở lại thì rất có khả năng mất nước.
Lúc này sứ giả lại hớn hở đến báo tin, quân Trương Viễn đại thắng, đánh đuổi quân Mẫn cao chạy xa bay, đang đợi lệnh của nàng.
"Trẫm muốn ngự giá thân chinh quân Đông Hải." Kiến Nguyệt vừa nói, các quần thần hốt hoảng can ngăn, ngay cả Khương Húc Nguyệt, Khánh Vy phản đối cực liệt cũng bất lực, cuối cùng phải đi đến tìm Bạch Tinh can ngăn.
Tối hôm đó, Kiến Nguyệt ngồi nghe Bạch Tinh dỗ dành, ý định mới lung lay, "Nguyệt nhi, nước không thể một ngày không có vua. Cuộc chiến này xem chừng rất dài, em bây giờ là Yêu Đế thì phải hoàn thành trọng trách của Yêu Đế, không giống như Cửu công chúa trước đây tuỳ hứng."
"Tin tưởng các nàng ấy."
Kiến Nguyệt hôm sau phong Khương Húc Nguyệt làm Thái uý, Lê Khánh Vy được phong Đô đốc, Cố Nghiên Hi được phong Tổng binh sứ, Yến Thế Huân phong làm Tổng chỉ huy sứ, trao toàn quyền quân cho các nàng. Khúc Huy phong Vệ uý giám thành, ở lại trông coi kinh thành cùng Đặng Chiến.
Quân binh thấy Yêu Đế gửi thư động viên, lại có Phượng Uy và các nữ tướng đến giúp sức, nhớ đến năm xưa đi đến đâu càn quét đến đây, tinh thần lập tức phấn khởi, hò reo đòi đánh.
"Tạm thời để Trương Viễn trông chừng phía Nam, phía Tây chúng ta là Kinh Bắc lâu nay quan hệ gần gũi thân thiết. Chỉ cần Đinh Hoàng Đế còn tại vị, thì Đại Yêu sẽ không phải lo về phía ấy." Kiến Nguyệt nói, cho sứ giả đi báo tin.
"Lần này muốn đánh đến đâu?" Bạch Tinh cười hỏi.
"Đánh cho Đông Hải như Nam Đường năm xưa." Kiến Nguyệt thẳng thắn nói, nhìn về phía Khánh Vy, cười nói, "Lần này đều dựa vào Đô đốc rồi."
Khánh Vy chắp tay lại, "Quyết không phụ lòng mong đợi của Yêu Đế."
Khương Húc Nguyệt cười nhạt, sau lần trước đụng độ thuỷ binh Đông Hải, Khánh Vy càng trở nên siêng năng luyện tập, tìm hiểu về tướng địch, địa lý nước địch rất kỹ, có lẽ chính là vì đợi ngày hôm nay đi. Nàng rất chờ mong lần biểu hiện này của đối phương sau thời gian dài khổ luyện.
"Vẫn như cũ, Nguyệt nhi phải tự trông coi giang sơn, ta sẽ không nhắc nhở em đâu."
Kiến Nguyệt gật đầu, mỉm cười nói, "Phải cho Thái nhi xem Nguyệt nhi đã trưởng thành như thế nào mới được."
Bạch Tinh nhướn mày, "Ta rất mong chờ đấy."
Mấy ngày sau, Kiến Nguyệt cùng Bạch Tinh đi đến cổng thành tiễn đưa đoàn quân đi nam chinh.
"Trẫm ở đây đợi tin mừng."
"Bệ hạ yên tâm." Khương Húc Nguyệt cười đáp.
"Này, đợi đã!"
Bỗng nhiên có người dám chặn đường quân đội, Kiến Nguyệt hơi chau mày, thấy một nam tử da có mặt đỏ nung, nét mặt non nớt, đổi lại cơ thể to lớn hơn cả Dương đại tướng năm xưa. Hắn chỉ mặc một chiếc quần thụng, đi chân đất, thân trên cởi trần, bên hông còn dắt theo một thanh đao.
"Hộ giá!" Thị vệ thấy hắn định chạy tới đây thì hô lớn, bị Kiến Nguyệt ngăn lại, nàng nghĩ chẳng ai muốn giết nàng lại lộ liễu thế này.
"Ngươi là ai?"
Nam tử kia chạy tới trước mặt nàng thì thở dốc, "Cuối cùng cũng tới kịp rồi."
"Ngươi là ai?" Nàng hỏi lại.
Nam tử chỉ vào mặt mình, còn có vẻ ngạc nhiên, "Ngươi không nhận ra ta?"
"Ta từng gặp ngươi?" Nàng tỏ ra do dự.
"Là ta đây, con voi mà lần trước ngươi từng gặp."
Kiến Nguyệt chớp mắt, hồi sau mới nhớ ra, "Ngươi chính là con ấu Hoả Tượng đó?"
"Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi! Năm đó ngươi đã hứa sẽ trở lại chơi với ta, hoá ra ngươi nói dối."
Nàng ngạc nhiên thì ngạc nhiên thật, nhưng trước mắt không phải là lúc ôn lại chuyện cũ, "Chuyện gì thì cũng đợi ta nói với các nàng trước, sau đó chúng ta lại nói."
"Đừng nóng, các ngươi định đi đánh bọn Đông Hải, có đúng không?"
"Phải."
Nam tử mỉm cười, vỗ vào ngực mình, "Hoả Tượng chúng ta sẽ giúp các ngươi."
"Hả?" Nàng sửng sốt.
"Lần trước ta đã nghe Cửu Vĩ các ngươi gặp nguy rồi, nhưng khi đó ta vẫn còn quá nhỏ, chưa thành tộc trưởng nên không thể làm gì. Khi đó ta không thể tới giúp ngươi nên ta bực lắm, cũng bực vì ngươi không tới cầu cứu ta, vì thế trong những năm qua ta không ngừng cố gắng, rồi là luyện võ, ngày đêm tập luyện nên giờ mới như hôm nay." Nói xong còn khoe mẽ cơ bắp của mình.
Kiến Nguyệt không biết nên nói gì mới phải, "Ta sẽ không hỏi vì sao ngươi biến thành người, nhưng các Hoả Tượng khác đâu?"
"Bọn họ không thể hoá thành người, sợ sẽ doạ các ngươi nên ở ngoài lãnh thổ đợi trước."
"Ta không biết nên nói gì đây, vì sao lại muốn giúp chúng ta?"
"Nhờ ngươi năm đó cứu ngoại tổ mẫu của nó, vậy nên bây giờ chúng ta vẫn nhớ công ơn của ngươi."
Kiến Nguyệt nhìn Cố Nghiên Hi, sau lại nhìn Bạch Tinh, nàng mỉm cười, "Nếu Hoả Tượng các ngươi có lòng như vậy thì ta cảm động không ngôn từ nào để diễn tả. Chuyện xưa đợi dẹp lũ giặc rồi nói tiếp, giờ con dân ta đang gặp nạn, cần gấp cứu viện, vì vậy ta mong các ngươi đi đường bình an, mang chiến thắng vẻ vang trở về."
"Ừ, ngươi cứ ở đây đợi tin mừng đi. Trở lại ta sẽ hỏi tội ngươi vì sao lừa ta."
Kiến Nguyệt bật cười, "Được, ta sẽ ở đây đợi."
Khánh Vy cầm món đồ chơi lên, đó chính là con chim diều mà lần trước nàng cho Kiến Nguyệt xem, đến nay đã được cải tiến và sơn thành nhiều màu phụ thuộc vào thời tiết, còn đặt tên nó là diều Khánh. Nàng cười với Khương Húc Nguyệt, "Đã tới lúc thứ này có ích rồi."
Khương Húc Nguyệt mỉm cười, "May nhờ có Khánh Vy thông minh."
Bên này, Âu Thần Duật đang cùng các tướng sĩ bàn bạc, hắn không muốn xảy ra chuyện mất mặt như lần trước nữa, nên dồn hết những lực lượng ưu tú nhất của mình để đối đầu với Cửu Vĩ.
Chỉ là lần này không giống, Âu Thần Duật đã bỏ qua thời điểm tốt nhất, để Cửu Vĩ tộc quá lớn mạnh, còn bản thân hắn lại đang héo mòn theo thời gian.