Khánh Vy được gửi đến bên sông Cốt Vong mà trông coi, nàng dựa theo kế của Ngô Quốc Nam mà tìm hiểu kĩ thuỷ triều ở nơi này, sau đó cho quân đóng cọc ở dưới sông. Nàng ngày đêm cùng quân Đông Hải thủy chiến, khác hẳn tình hình với đường bộ.
"Quân sư, chúng đều đã hành quân đến gần thành Long An, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Dương tướng quân nói.
Mất đi Hồ Vương chẳng khác gì rắn mất đầu, vì thế lời nói của Ngũ công chúa và Cửu công chúa ngày càng có giá trị, những lời dị nghị phản đối ngày càng ít đi, quân binh ngày càng đoàn kết hơn.
"Giả vờ tiến đánh để chặn đường bọn chúng, phải cố gắng tỏ ra sống chết với chúng, để chúng tưởng thành Long An là quả tim của chúng ta. Nhưng chỉ là giả vờ, không được lãng phí nhân lực, sau đó chia ra đánh đường vận lương của chúng cùng quân cứu viện, đồng thời chặn đường chạy thoát." Nàng đáp.
"Đã hiểu." Dương Quyền lập tức tiến hành kế.
A Cẩm đang bị trói cả hai tay hai chân mà treo trên tường, chợp nước lạnh tạt thẳng vào mặt để gọi nàng ta dậy, nước vào những vết thương còn rỉ máu, xót vô cùng, lại nghe có tiếng bước chân vang khắp không gian đen tối ẩm ướt, bóng đèn dầu thoi thóp chiếu bóng hình ngày càng to lớn lên tường như báo hiệu một điều khủng khiếp đang đến. Tiếng than thở cầu xin của đám tù binh ồ ạt kêu lên, định vươn tay qua thanh sắt cầu xin, lại bị cai ngục vung roi quát lớn đến sợ hãi mà rụt tay lại.
"Công chúa, phạm nhân đã tỉnh." Cai ngục mở chìa khoá, tiếng cửa sắt kêu kẹt một tiếng dài.
A Cẩm liếc nhìn người trước mặt, thấy nàng đang mỉm cười, nhưng đôi mắt lại vô hồn khiến A Cẩm hoang mang, không tài nào biết được nàng đang suy nghĩ điều gì.
"Có ngươi gọi ta là Cửu Tuyền công chúa, ta cảm thấy cái tên này rất hay." Kiến Nguyệt nhàn nhã uống nước, mở lời bằng một câu kì lạ.
A Cẩm im lặng không nói gì.
"Ta từng sợ hãi địa ngục, nhưng ngày càng yêu thích, ngươi biết vì sao không?"
A Cẩm tiếp tục trầm mặc.
"Chậc, nói chuyện một mình thật buồn chán, mau làm nàng ấy mở mồm nói đi." Kiến Nguyệt liếc quản ngục, hắn liền tạt nước muối vào vết thương.
A Cẩm rên rỉ một tiếng.
"Đừng lo, là nước muối, dùng để sát trùng vết thương, ngươi xem, chúng ta có bao nhiêu nhân từ." Kiến Nguyệt gõ gõ con dao găm lên thanh sắt, mắt nhìn thẳng tù binh đối diện, khiến hắn sợ hãi. Nàng mỉm cười quay đầu lại, nâng cằm đối phương để đối diện với mình, "Bởi vì địa ngục là nơi duy nhất trừng phạt kẻ ác của thế gian này, không giống những kẻ mang hình hài nho nhã, miệng đầy thơ hay nhưng lại đạo đức giả kia."
A Cẩm kinh hãi nhìn người trước mặt, muốn vươn cổ cắn nàng, thì đối phương lại nhanh hơn một bước, Kiến Nguyệt lùi lại phía sau, mắt đảo đi đâu đó, sau đó lại híp mắt cười, "Mà, ta cũng yêu phải người cai quản địa ngục, có lẽ càng yêu thích chốn ấy. Ngươi xem, yêu ai yêu cả đường đi, chúng ta quả là cặp đôi hoàn hảo."
"Ngươi... điên... rồi." A Cẩm không hiểu nàng đang tự mình tự nói để làm gì, hôm nào cũng đến đây để nói gì đó, sau đó ép nàng ta phải lên tiếng trả lời.
Kiến Nguyệt bật cười, "Ta rất thích ngươi nói ta thế này, vì nàng ấy cũng bị nói là kẻ điên."
"Đồ điên!"
Kiến Nguyệt nhướng mày nhìn người đang dùng ánh mắt căm hận nhìn mình kia, ánh lửa bập bùng từ cây đuốc càng đậm ý phẫn nộ trong mắt đối phương, nàng lấy ra một phong thư, vỗ vỗ nó, "Bức thư ghi ở bên ngoài, Gia Hưng tướng quân gửi đến tiểu muội."
A Cẩm mở to mắt, đôi mắt vằn lên mạch máu, đỏ ngầu, nàng ta đã lâu ngày không ngủ, là không được phép ngủ, bản thân mới mơ màng một lúc liền có người đến quát nàng gọi tỉnh, nếu không gọi được thì tạt xô nước đá, chỉ duy nhất là ngoại trừ Cửu công chúa, ai cũng không được đánh.
"Ngươi muốn biết viết gì không?" Kiến Nguyệt cười khúc khích, mở lá thư ra, đọc lớn, "Thân gửi tiểu muội A Cẩm ở nhà."
A Cẩm căng thẳng nhìn nàng, lại thấy đối phương nhét thư vào phong bì, nở nụ cười xán lạn, "Hôm nay mệt rồi, đọc đến đây thôi, mai đọc tiếp." Nói xong xoay người rời đi.
A Cẩm nổi khùng, thứ nào so với đánh đập còn nhẫn tâm hơn, nàng thực đã coi thường lòng dạ của đối phương rồi, vốn còn tưởng nàng ấy ngây thơ thiện lương, hoá ra ai rồi cũng có góc tối cho riêng mình.
Hôm sau Kiến Nguyệt vừa đi vừa hát, huênh hoang mà khoe khoang với đối phương sự xuất hiện của nàng, A Cẩm vội vàng ngẩng đầu lên, ánh mắt khẩn khoản nhìn nàng.
"Chậc, thấy ta mà không chào, chứng tỏ chẳng tiếp đón, ta đành trở về vậy." Kiến Nguyệt nói xong, xoay người rời đi.
Ngày hôm sau, A Cẩm vừa nghe thấy tiếng mở cửa, dùng hết sức lực mà hô lớn, "Ngươi... đến."
"Ai đến? Ta có tước vị, có tên đàng hoàng, ngươi đang nói chuyện với ai thế?" Kiến Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, chỉ vào tên tù binh đối diện, "Ngươi muốn hắn đến phục vụ ngươi sao?"
Tên tù binh nghe thế, mừng sướng mà bám lấy thanh sắt, ánh mắt như thú dại nhìn người đối diện, khiến A Cẩm buồn nôn không thôi.
"Ừm, năm xưa ngươi bảo ta thử hoan lạc nói không chừng sẽ nghiện, ta cùng người yêu thử qua rồi, thích lắm, nay để ngươi cùng được chung vui nhé?" Kiến Nguyệt gõ vào tù giam đối diện, nhìn tên tù binh đang dùng ánh mắt thèm thuồng như loài lang sói với A Cẩm.
"Ngươi..." A Cẩm nghiến chặt răng.
"Ta đùa ngươi thôi, thân thể nữ nhi là ngọc là vàng, ta lại không giống như ngươi hèn hạ đê tiện." Kiến Nguyệt nở nụ cười thân thiện, lại ngồi xuống cái ghế gỗ mà uống nước, "Khát quá, xin phép nhé."
A Cẩm cả ngày được cho ăn cơm trắng, mỗi ngày chỉ được phép uống hai chén nước nhỏ, nên khát vô cùng, ánh mắt dính chặt lấy chén nước của nàng, miệng nuốt một ngụm nước bọt.
"Ta thân làm nhị ca, trưởng nam của gia đình, nhưng lại không thể bảo vệ tỷ tỷ cùng tiểu muội."
A Cẩm vội ngẩng đầu, thấy nàng đang cầm bức thư lên đọc, "Ta trấn giữ ở phía Tây đã lâu, nay nghe quân Tây Mông kéo đến, liền tự mình kéo quân đến chống đỡ lại bọn chúng, cho nhân dân kịp thời chạy thoát, nhưng hoá ra lại dính bẫy, may mắn mà chạy thoát được, vì thế viết cho muội bức thư này."
"Ta thấy mệnh đã không còn, liền viết thư đến thành Cửu Vĩ tới Hồ Vương, rằng chúng ta đều đã đại bại, người không nên gửi viện quân đến đây, kẻo lãng phí nhân lực. Nhưng nghĩ đến Hồ Vương sẽ bị hiểu lầm là vô tâm với chúng ta, nên để bức thư này minh oan cho đại vương, hy vọng tiểu muội sẽ thay ta hoàn thành tâm nguyện này. Đây có lẽ là từ biệt của nhị ca rồi, thứ lỗi cho nhị ca nghèo chữ, tiểu muội nhất định phải bình an vui vẻ sống qua ngày, đừng vì chuyện này mà buồn đau, nhị ca sẽ đau lòng." Nàng gấp bức thư lại, "Đây là toàn bộ nội dung."
"Ngươi nói dối!" A Cẩm ngay lập tức hét lên, nhưng cả người mất sức, cổ họng lại khô khát đến như tiếng thì thầm, nàng ho sặc sụa.
"Chậc, ca ca của ngươi một lòng trung thành trung nghĩa, lại không biết tiểu muội của hắn tự tay giết vua, hắn ở trên trời nhất định sẽ mất mặt vô cùng." Kiến Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng.
A Cẩm tựa như muốn sụp đổ, nàng bôn ba khắp nơi, lẩn tránh mà đổi thân phận để lẻn vào quân doanh, phí hết tâm tư chờ ngày báo thù, cuối cùng là để vì cái gì, nàng thều thào cất tiếng, "Ngươi nói dối, vì sao ta không nhận được bức thư này."
"Ca ca của ngươi đã cho người đưa thư đến chỗ ngươi, nhưng hắn trên đường bị truy đuổi, đành gửi gắm cho đồng đội mình, có điều hắn ta không biết ngươi là ai, còn một mực đi tìm ngươi, cuối cùng lọt vào tay ta đây."
"Ngươi lừa ta, ta không tin." A Cẩm tuôn trào nước mắt, chảy qua những vết thương, tê xót vô cùng.
"Tuỳ ngươi thôi." Kiến Nguyệt vứt lá thư xuống đất, xoay người rời đi.
A Cẩm đột nhiên được thả trói, chỉ bị xích chân và hai tay lại, nàng vội vàng chạy đến mở bức thư ra xem, nhìn thấy bút tích của nhị ca, nét chữ cũng đã nhoè mực, còn có kí hiệu ẩn mà phải người trong cuộc nhìn kĩ mới biết, thống khổ đến bật khóc, ôm chặt lấy bức thư. Sau đó quản ngục đến mang thức ăn và nước uống đến, khiến nàng vội vàng vồ đến, quỳ xuống ăn như thuồng luồng, không hề màng tới hình tượng, trông đáng thương vô cùng.
Tên tù binh đối diện bị lời của Kiến Nguyệt mà sinh hoang tưởng, nửa đêm tụt quần dở trò biến thái cho nàng xem, khiến A Cẩm sợ hãi mà quay mặt đi, nghe tiếng cười man rợ của hắn mà run rẩy.
"A —" Chợp có tiếng hét lớn, A Cẩm ngẩng đầu, thấy tên tù binh kia cắt mất hạ bộ, lại nhìn quản ngục đang tức giận mà thở hổn hển kia.
Chợp đối phương quay đầu nhìn nàng, hắn trông tuấn tú, lại trông rất trẻ, có lẽ là mới đến, A Cẩm kinh ngạc, ngũ quan của tên quản ngục này rất giống với nhị ca nàng, khiến bản thân nhất thời ngây ngốc. Tên quản ngục cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng rời đi, để tên tù binh đau đớn mà co quắp dưới đất.
Những ngày sau, đều là quản ngục kia đến đưa cơm và nước cho nàng, gương mặt của hắn có vẻ dịu dàng, khác hẳn những kẻ hung dữ kia, khiến A Cẩm cảm giác như lò than giữa mùa đông sưởi ấm trái tim sứt sẹo của nàng, ấm áp vô cùng.
Mưa dần thấm lâu, nàng rất nhanh đã nảy tình ý với viên quản ngục, thấy hắn hay đi ngang qua đây, lúc đưa cơm lại cố tình nấn ná lâu hơn chút, còn hay nói mấy lời an ủi, A Cẩm chợp nổi lên một tia hy vọng.
Một ngày, nàng nghe tin Cửu công chúa sẽ rời khỏi đây, liền bạo gan cầu xin, "Ta xin chàng, để ta đi, từ nay ta không dám làm trò ngu xuẩn nữa."
Viên quản ngục do dự, "Thả nàng đi, công chúa cũng trách tội ta thì sao?"
"Vậy chàng hãy đi cùng ta, chúng ta trải qua cuộc sống bình thường, xa lánh chiến trường tàn khốc này, có được không?" A Cẩm chân thành nói.
Đêm hôm sau, đúng như kế hoạch mà viên quản ngục mở xích cho nàng, cả hai cùng cao chạy xa bay. A Cẩm từ xa nghe đến tiếng báo động, là có người đã phát hiện nàng vượt ngục, sợ hãi không thôi.
"Đừng sợ, sẽ không được kịp chúng ta đâu." Viên quản ngục dắt nàng đến con ngựa đã được chuẩn bị sẵn đang bị buộc ở gốc cây kia.
A Cẩm trong đêm ôm lấy viên quản ngục mà chạy xuyên đêm, mơ màng ngủ say mất, cho đến khi đến bị âm thanh trầm gọi dậy, "A Cẩm, chúng ta đến."
A Cẩm mơ hồ tỉnh dậy, sau đó mở to mắt kinh ngạc nhìn bãi đổ nát xung quanh, "A Quang, nơi này là?"
"Là nơi Hồ Vương băng hà, nàng quên rồi?" Giọng nói của hắn mất đi toàn bộ sự dịu dàng và trầm ấm, khiến nàng lạnh sống lưng.
A Cẩm kinh hãi quay đầu nhìn đối phương, thấy hắn lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi là ai?"
"Ngươi không nhận ra ta sao? Phải khen Khúc tiên sinh có tài hoá trang tài tình chỉ dạy ta." Hắn cười nói, sau đó lấy khăn ướt lau mặt mình.
"Lưu Hiên!?" A Cẩm kinh hoàng.
"Ngươi tưởng cứ như thế mà qua chuyện sao? Ngươi suýt nữa cướp mất trinh bạch của công chúa, lại đến tính mạng của người, đến nay là Hồ Vương và hàng nghìn Cửu Vĩ vô tội cùng một gốc với ngươi, ngươi không thấy hổ thẹn sao? Ngươi còn dám mơ tưởng mình sẽ thoát tội sao, mơ mộng mình sẽ phủi sạch tội lỗi sao, A Cẩm, quả báo đến muộn chứ không phải không đến." Lưu Hiên quát lớn.
A Cẩm nhắm mắt mệt mỏi, thì ra là thế, nàng ấy cho nàng hy vọng, cho nàng cảm nhận được tình thương, cho nàng sự thật cùng ấm áp, rồi nhẫn tâm cướp đoạt đi toàn bộ.
So với đòn roi, đây mới là hình phạt khiếp đảm nhất.
Lưu Hiên ném dao găm Sát Hồ khi đó nàng dùng, "Ngươi tự quyết định số phận đi, đây là tôn nghiêm mà Cửu công chúa để lại cho ngươi đấy."
A Cẩm nở nụ cười bất lực, ngẩng đầu nhìn bầu trời đang hửng nắng kia, tay run lẩy bẩy mà tự kết liễu đời mình.
Nàng đã thua triệt để.
Kiến Nguyệt nhìn Lưu Hiên đang phi ngựa chạy đến, thở dài một tiếng, thấy hắn đến báo tin, liền gật nhẹ đầu, bảo hắn có thể lui.
Nàng không vui cũng không buồn, chỉ cảm thấy một mảnh trống rỗng vô tận.
Kiến Nguyệt ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, tim quặn đau lại, nàng nghĩ đến Tú Nghệ Anh, nghĩ đến Lê Quang Khải anh dũng, nghĩ đến Mặc Lâm tội nghiệp, nghĩ đến Hồ Vương nhân từ.
Nhớ đến Bạch Tinh biệt tăm biệt tích ở bên ngoài bầu trời kia.
"Công chúa, địch đã mắc bẫy."
Kiến Nguyệt xoay người lại, gương mặt mệt mỏi trong chớp mắt trở nên lạnh lùng vô cảm, "Chúng ta đưa quân đến đánh doanh trại phía hậu của chúng."
Đoàn quân khi gần đến thành Long An đột nhiên tách ra mà tranh nhau, đâm ra quân Cửu Vĩ chỉ ngồi không để chúng tự nội chiến với nhau, thành ra mười đội quân chư hầu nay chỉ còn sáu quân tiến vào thành. Còn cách thành vài dặm lại bày trò ngăn cản nhau mà phá hoại kho lương thực cùng vũ khí, khiến quân này quân kia hiểu nhầm là quân Cửu Vĩ, lại bị quân Cửu Vĩ là Dương Quyền dẫn đầu dụ dỗ đến doanh trại của nhau mà nhắm mắt đánh bừa.
Một nghìn vạn quân, tự cắn xé nhau đến còn năm trăm vạn quân, đây là thành công lớn nhất của song nguyệt hợp kế.
Bốn vạn quân của Tây Mông đột nhiên trở mặt, hơn nửa ngay trong đêm lén lút quay đầu đi về đâu đó.
Quân Đông Hải đi trên đường năm lần bảy lượt bị đánh, xong lại rút lui, nhưng Đô đốc của chúng đã có kinh nghiệm, liền không coi đây là chiến thắng, mà là bẫy dụ bọn hắn.
"Chia quân ra, năm mươi vạn quân đi đường bộ, mười vạn quân làm quân chi viện. Đường thủy lấy một trăm vạn quân làm tiền quân, hai trăm vạn quân làm viện quân."
"Đô đốc, vì sao chỉ cho một trăm vạn quân làm tiền quân?" Tham mưu bên cạnh hỏi.
"Nhất định là có bẫy, chúng ta không vội."
Lần này đối đầu, chính là hơn ba trăm vạn quân. Khương Húc Nguyệt căng thẳng không thôi, Kiến Nguyệt liền nói, "Đi đi, ở đây đã có chúng ta."
Và vì thế, nàng cố tình để Cố Nghiên Hi, Yến Thế Huân và Giang Hạo đến giúp sức Khương Húc Nguyệt và Khánh Vy.
"Có những người này, chẳng khác nào có một đội quân tinh nhuệ." Kiến Nguyệt an ủi nàng.
Quân của nước chư hầu hớn hở tiến vào thành Long An, lại không biết đằng sau mình lại là cuộc chiến thảm khốc. Kiến Nguyệt cùng Dương Quyền đưa quân đến chặn đánh phía sau, cắt đứt mất đường lương thực của chúng, không những thế còn chẹn đường trở về, mai phục ở khắp thành.
Tướng quân Lương của nước Vạn chịu việc hộ tống lương thực, nào ngờ mới đi được nửa đường đã nghe thấy bốn phía nổi tiếng hò reo, sợ hãi nói, "Nguy rồi, trúng bẫy rồi."
Quân địch bỏ chạy, nhưng lại không nhanh bằng Cửu Vĩ đang đánh đuổi, kết quả thiệt hại vô kể, xe chở lương thực, vũ khí lại được kéo về quân doanh.
Khúc Huy bị thương, phải đưa trở về quân doanh để chữa trị. Người băng bó vết thương cho hắn là một cô nương tính nết hiền thục, hắn vừa thấy đối phương đã đỏ mặt, "Đa tạ tiểu thư."
"Đây là nhiệm vụ của tiểu nữ, Khúc đại nhân khách khí rồi." Cô nương kia mỉm cười nói.
"Tiểu thư biết tại hạ sao?" Hắn ngạc nhiên.
Cô nương khẽ cười, "Khúc đại nhân khí khái anh hùng, tiểu nữ rất hâm mộ đại nhân."
Khúc Huy nghe cô nói, gãi đầu bối rối.
"Ngươi tên là gì?"
Cô nương đang băng vết thương cho hắn, nghe thấy có người hỏi vội hành lễ, "Bẩm công chúa, thảo dân họ Nguyễn, tên Ngọc."
Kiến Nguyệt gật đầu, liếc nhìn người trên giường đang ngại ngùng kia. Khúc Huy bị nàng nhìn, có chút chột dạ, ho khan một tiếng, "Nữ lang, chúng ta sau đó làm gì?"
"Ngươi không cần lo, ta đã cho người gửi thư đến để cầu viện binh, chặn đường bắc tiến của chúng."
"Khúc Huy có thể giúp gì cho nữ lang không?"
Kiến Nguyệt cười nhạt, "Ngươi ở đây dưỡng thương cho tốt, để mau chóng hồi phục đã là giúp ta rồi."
"Hai người nghỉ ngơi. Ngươi phải chăm sóc cẩn thận cho hắn." Kiến Nguyệt nhìn cô nương kia, sau đó lại nhìn hắn, mới rời đi.
Khúc Huy cảm giác bị nàng nhìn thấu, ngại đến không biết giấu mặt ở đâu.