Trợ lí Na sau khi biết chuyện thì vội vã chạy vào bệnh viện xem tình hình. Vãn Thanh Ly bị suy nhược cơ thể cộng thêm bị thương nên phải nằm viện vài ngày nhưng cô không thể để yên cho những người đã gây ra chuyện này. Cô kể hết mọi chuyện cho chị Na nghe, trong lòng nảy sinh rất nhiều nghi ngờ.
– Hi Nhiễm ư? Chị cũng nghe nói người mẫu này nổi tiếng nhờ những thiết kế của Thừa Ảnh Lâm. Xem ra cô ta cực kì thích nhà thiết kế này. Mà sao em lại nghi ngờ cô ta?
Vãn Thanh Ly híp mắt lại nhìn chằm chằm bức tường trắng trước mặt. Cô suy nghĩ lại nhiệm vụ thứ tư mà Tiểu Thiên đã nói: "bị hãm hại", "trả thù người tên Hi Nhiễm". Cô quay sang nói nhanh với trợ lí Na:
– Chị có ảnh của cô ta không, cho em xem chút..
Trợ lí Na rút máy điện thoại lên mạng tra rồi đưa cho Thanh Ly xem. Quả nhiên như người ta nói, người phụ nữ này quá cuồng thiết kế Tinh Anh rồi. Hơn nữa, trong một bài báo có một bức ảnh mà các phóng viên lén chụp Hi Nhiễm khi ở sân bay, có một người đàn ông cao lớn đeo khẩu trang lúc nào cũng đi sau cô ta, nghe nói là vệ sĩ hay quản lí gì đó.
Khi nhìn vào mắt người này, Vãn Thanh Ly giật mình khi thấy nốt ruồi to ngay cạnh đuôi mắt. Cô nhớ lại đêm hôm đó khi hắn đè cô xuống, cúi sát mặt vào mặt cô, cô đã nhìn thấy nốt ruồi này.....Chẳng lẽ sự nghi ngờ của cô là sự thật? Nhưng cả cô và Hi Nhiễm không hề quen biết gì nhau, sao cô ta có thể cho người hại cô được.
Lúc Vãn Thanh Ly lặng người đi, nắm chặt điện thoại trong tay. Lúc này Thừa Ảnh Lâm bước vào, tay cầm một túi hoa quả đặt lên chiếc kệ gần đó. Vãn Thanh Ly trả máy cho trợ lí Na rồi bảo chị ra ngoài vì cô có chút việc riêng cần nói. Sau khi trợ lí Na rời đi, cô quay sang hỏi Thừa Ảnh Lâm:
– Tôi có chút thắc mắc, nếu như không gặp tôi thì tấm vé dự hội nghị kia sẽ dành cho ai?
Thừa Ảnh Lâm khoanh tay trước ngực, nghiêng đầu khó hiểu trước câu hỏi này. Vãn Thanh Ly sao lại quan tâm đến việc của anh như vậy, đây là lần đầu tiên đấy.
– Em cần biết lắm sao?
– Phải, rất cần.
Vãn Thanh Ly nghiêm túc gật đầu. Nhưng thấy anh tỏ ra bình tĩnh và không muốn trả lời, cô nói thẳng luôn:
– Anh biết Hi Nhiễm chứ?
Thừa Ảnh Lâm khựng lại, dừng tay không gọt hoa quả nữa, đầu ngưởng lên nhìn cô. Vãn Thanh Ly tiếp tục nói:
– Ồ, đương nhiên là phải biết rồi nhỉ? Có thể nói một chút cho tôi biết về tính cô ấy được không?
– Em đang nghi ngờ?
Thừa Ảnh Lâm không nghĩ đến việc cô nghi ngờ Hi Nhiễm, dù biết là Thanh Ly vô cùng nhạy bén và thông minh nhưng việc này đối với anh thật khó để xảy ra. Dù gì Hi Nhiễm cũng là người quen từ nhỏ của anh, anh không thích cô ta nhưng cũng có chút tình nghĩa. Anh không tin Hi Nhiễm lại ra tay như vậy.
– Không được sao? Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ là người nghi ngờ suông. Chỉ muốn xem xem anh có muốn tin hay không thôi.
– Anh sẽ giúp em giải quyết việc này.
Vãn Thanh Ly phẩy phẩy tay tỏ ý không cần, anh giúp thì được cái gì chứ, để cô tự mình làm còn hơn. Cái người tên Hi Nhiễm này đã tốn công sức để không cho cô đi dự hội nghị như vậy thì cô lại càng phải đi. Một là vì bản thân, hai là để hoàn thành nhiệm vụ.
_____________________
Dược thị
Trong phòng tổng giám đốc, Thẩm Bạch Dương ung dung ngồi trên ghế, vắt chân uống trà, trông vô cùng khoan thai nhã nhặn. Dược Hắc Thần thì đứng gần cửa sổ, tay cầm điện thoại nói chuyện.
– Không, con có người đi cùng rồi! Bố đừng xen vào chuyện của con.
Tự nhiên hôm nay bố anh ở nước ngoài gọi về, còn yêu cầu anh phải cùng Thẩm Bạch Dương đi dự hội nghị bên đó. Đương nhiên là anh phản đối, anh không thích bị ép buộc làm những việc mình ghét, lại càng không có hứng thú với người phụ nữ kia.
Chủ tịch Dược Lăng đầu dây bên kia tức giận, quát lớn:
– Đừng trách bố nghiêm khắc, con muốn cả gia đình này mất mặt sao? Tốt nhất là nghe theo đi.
Nói rồi, ông tắt máy luôn. Dược Hắc Thần tức giận ném điện thoại lên chiếc ghế sofa gần đó, hai tay chống nạnh gườm gườm nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi uống trà.
Thẩm Bạch Dương cười khúc khích, nhẹ nhàng đặt tách trà xuống bàn, đưa tay lên miệng ho nhẹ một cái:
– Hm! Tôi cũng bị bắt ép, chứ anh nghĩ tôi muốn đi lắm sao? Nhưng mà, việc này có lợi cho việc kinh doanh nên đi thì cũng được.
– Tôi khuyên cô nên bỏ ý định đấy đi, chắc cô nghe nói rồi chứ?
Dược Hắc Thần xoay người ngả người xuống chiếc ghế xoay ở bàn làm việc, khoanh tay trước ngực nhìn Thẩm Bạch Dương.
Thẩm Bạch Dương biết anh có ý đi cùng người phụ nữ tên Vãn Thanh Ly. Nhưng làm sao mà dễ dàng thế được nhỉ? Cô mở chiếc máy tính bảng rồi đặt lên bàn anh, trong đó là một danh sách dài.
– Tiếc thật, người anh muốn đi cùng lại đi với người khác rồi!
Dược Hắc Thần liếc nhìn danh sách trong chiếc máy tính bảng. Đây là danh sách ghi lại những khách mời tham dạ hội nghị, hai cái tên Vãn Thanh Ly xThừa Ảnh Lâm lù lù hiện ra trước mắt. Anh vừa ngỡ ngàng vừa phẫn uất. Thì ra hai người này lén lút hẹn nhau sau lưng anh, rốt cuộc thì chỉ có mình anh là chẳng biết gì. Vãn Thanh Ly chính xác coi anh là kẻ dư thừa. Thử hỏi sao anh có thể không tức được chứ.
Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, cất giọng nói lạnh lùng:
– Được, tôi đi với cô