Tranh Nhi bị dồn ép, đưa hai tay quơ quào, không biết phải chạm vào đâu để đẩy hắn ra.
" Hứa Mộ Nhiên, anh làm gì vậy ?
Mau đi ngủ đi ! Tôi buồn ngủ lắm rồi ! "
" Hồ ly nhỏ, tôi nhớ em... " hắn thì thào, tiếng thở nặng nề âm rõ, cổ họng của hắn còn đang làm động tác nuốt nước miếng.
Đôi mắt nhỏ cứ dáng chặt vào bộ ngực của Tranh Nhi, nhìn xuống dưới, sau lớp quần kia của hắn, thứ đen tối kia hình như đang thức dậy. Tranh Nhi vội xoay mặt, nhăn nhó cơ, trách thầm trong bụng, cô đáng lí không nên theo hắn sang đây.
Nhìn hắn, người bị thương nặng vậy mà vẫn còn sức ham muốn, để dục vọng lên ngôi.
" Hứa Mộ Nhiên, mau ngủ đi
Ngày mai tôi còn phải phụ chị Thương Lan nữa đấy ! " tiếng cô the thé, tìm cớ trốn tránh ánh mắt d.âm tặc kia.
Đôi môi mỏng không chịu an phận, nghe lời cô nói như gió thoảng, Hứa Mộ Nhiên chúi đầu, hôn vào cổ cô.
" Hứa Mộ Nhiên !!! " cô giật thót, co rút người lại, hai tay để chắn ở trước ngực, không vì hắn đang bị thương cô đã mạnh tay đẩy hắn rồi, đâu để hắn được thế làm càn.
Hắn không nghe, đôi mắt tham lam thu hết gương mặt kiều diễm vào con ngươi, môi mọng của cô làm hắn mất tự chủ, tay trái đang chống, giữ chặt mặt cô.
* Chụt *
Hứa Mộ Nhiên hôn nhẹ, đôi mắt long lanh như mặt nước, đi chuyển môi mỏng lên trán, đặt ở đó thêm một nụ hôn, rồi hắn buông tay, để cơ thể hoàn toàn ép xuống người Tranh Nhi.
Thân xác to lớn kia, gấp 2 lần người cô, nặng nề đè lên làm cô khó thở, nhăn mặt cố hít lấy không khí.
" Hứa Mộ Nhiên, để tôi ngủ đi... " cô lí nhí xin hắn.
" Im nào ! " giọng hắn khàn đục, nghe như mãnh thú đang gầm gừ, không có sát khí, như lại mang uy lực của kẻ thống trị cuộc đời Tranh Nhi.
Bàn tay trái bị thương không an phận, bóp lấy ngực cô qua lớp áo.
" Hứa Mộ Nhiên... " cô muốn mắng hắn lại không tài nào thốt thành câu, chính cô tự nguyện theo hắn đến đây, là cô dâng thịt tới tận miệng hắn, phản kháng chỉ tổ làm hắn được nước bắt bẻ cô.
" Hứa Mộ Nhiên anh đang bị thương đấy ! " cô nhắc nhở, đưa tay xuống hông hắn, cố đẩy nhẹ.
Hành động cùng lời nói của cô hoàn toàn vô nghĩa với hắn, bàn tay đó càng quá quắc hơn, bóp mạnh làm một cúc áo ngay giữa ngực, căng ra, bung khỏi áo.
Hắn đưa mắt xuống ngay, nhìn vào trong khe hở ấy, phần bộ ngực mơn mởn được che đậy bởi áo ngực làm hắn phấn thích, hôn vào cổ nhỏ.
" Ưm...đừng... " tiếng Tranh Nhi the thé, hốc mắt ửng lên giọt lệ.
Hứa Mộ Nhiên thu môi về, cúi đầu gặm nhấm lấy vành tai của Tranh Nhi, thì thầm vào đó.
" Ngoan... " hắn thở mạnh, hơi thở nóng rát cực kì.
Bàn tay phải của hắn đưa lên, giữ lấy đầu Tranh Nhi, chân của hắn liên tục cọ vào chân cô, biểu lộ sự rạo rực bên trong hắn.
Mặc kệ cô sắp khóc, môi hắn trượt xuống hôn lên ngực cô qua lớp áo, hôn thật sâu, còn hít hà mùi hương trên người cô.
" Hồ ly nhỏ, tôi hôn nó một chút, một lát thôi !
Tôi nhớ em...nhớ cơ thể của em đến phát điên rồi ! " giọng hắn rưng rức.
Chỉ bằng một tay, thuận lợi cởi áo ngoài của Tranh Nhi, sau đó vòng tay ra sau lưng cô, tháo chốt áo ngực mà kéo bung ra. Khuôn ngực căng tròn, bồng bềnh của cô vươn ra, hai viên ngọc hồng bé xíu đã dựng đứng lên, mời gọi môi mỏng của hắn thưởng thức.
Hắn đưa tay xoa nắn, vo tròn hai bên nụ hồng, thỉnh thoảng lại siết mạnh làm Tranh Nhi co người kêu rên.
" Ưm...Hứa Mộ Nhiên anh đúng là tên đại háo sắc... " cô khó khăn mắng.
Hứa Mộ Nhiên nghe chẳng cảm nhận được sự giận dỗi của cô, cả sự phản kháng cũng chẳng có.
Nhìn cô, hai mắt nhắm chặt, cơ mặt còn vặn vẹo khó tả, rõ ràng cô đang bị kích thích bởi sự công kích của hắn.
" Đúng rồi... " hắn nói thầm.
Tranh Nhi là con người, cũng có nhu cầu, cô lại là phụ nữ trải qua chuyện chăn gối, chắc chắn đâu đó trong cơ thể cô cũng đang thèm khát.
Phản ứng của cô khiến hắn rất thích thú, cúi xuống hôn cô lần nữa, kéo dài xuống cổ thon cùng xương quai quyến rũ, bàn tay to lớn liên tục vần vò hai bên bầu ngực mềm mại.
" Ah...đau ! " Tranh Nhi ưỡn cao người, hứng chịu nụ hôn mãnh liệt của hắn, đầu óc của cô đang rất cố gắng, kiềm lại những nguyên lí hoạt động của một cơ thể.
Nhưng, mọi sự kiềm nén của cô đều vô dụng, Hứa Mộ Nhiên càng hôn càng kích thích từng sợi dây thần kinh trong não cô, buông bỏ ý định chống đối.
Chiếc lưỡi ướt át liên tục ve vuốt xung quanh đầu viên hồng ngọc, làm cho nó vươn cao cứng ngắc, Tranh Nhi thở hổn hển, hai bên ngực bị hắn nuốt ngập trong miệng, nhanh chóng ướt tràn mật ngọt của hắn.
" Ưm...dừng...lại đi... " Tranh Nhi tỏ ý chống đối, miệng cô cứng nhưng cơ thể sớm đã bị Hứa Mộ Nhiên thu phục, tư mật của cô bỗng đẩy ra một lượng nước nhỏ, ướt át phần hang núi của cô.
Hứa Mộ Nhiên cảm nhận được, thở gấp, nhân lúc Tranh Nhi không chú ý liền lén lút kéo phăng chốt khóa quần của cô xuống, sau đó lột luôn quần ngoài lẫn quần trong, ném xuống dưới đất.
" Hứa Mộ Nhiên ! Anh vô liêm sỉ ! " cô phản ứng kịch liệt, mắng hắn, mặc kệ vết thương trên người hắn, mạnh tay đẩy hắn.
Cơ thể hắn chịu lực đẩy từ cô, giật nhẹ vì đau, lập tức khóa trái tay cô lên đỉnh đầu, hai bên chân cô bị hắn tách rộng, hung hăng cúi xuống hôn lên vùng mặt hiểm.
" Em đừng chống cự !
Cơ thể của em đang rất sảng khoái đấy ! " hắn cười nhẹ, đắc ý, dùng đầu lưỡi ẩm ướt quét dọc hai bên cánh hoa, bàn tay phải linh động sờ soạng, liên tục xoa bóp mông tròn căng mảy.
Tranh Nhi biết không thể thoát khỏi hắn đêm nay, ráng thu tay mình, rồi đưa lên che miệng, rưng rức chịu trận.
Hứa Mộ Nhiên càng hôn càng điên cuồng hơn, liếm láp hoa nhỏ non mơn mởn, sau đó ấn lưỡi vào sâu bên trong hang mềm.
Hơi thở Tranh Nhi trở nên gấp gáp, không ngừng co giật, nhắm chặt hai mắt, bặm môi, cố gắng kìm chế tiếng kêu rên đang dần lạc hẳn đi.
Hai bầu ngực căng tròn nảy lên nảy xuống theo từng nhịp thở hết sức căng thẳng.
Đột nhiên, giữa khe chân Tranh Nhi chợt bị một vật nóng bỏng rát, cứng ngắc đặt lên, cô hốt hoảng mở choàng mắt, giật thót khi trông thấy vật nam tính của Hứa Mộ Nhiên đã sưng phồng, bị hắn cọ lên xuống xung quanh vùng cấm ướt nhẹp.
" Hứa Mộ Nhiên...khuya lắm rồi !
Anh để tôi ngủ đi ! " Tranh Nhi dùng tay đẩy trong vô lực, vừa muốn bò dậy, hắn đã hung hăng ấn vật nam tính to lớn vào trong nơi hiểm sâu, nhét đầy cơ thể cô không chút thương tiếc.
Cơn đau buốt làm cô bật khóc kêu rên, hai tay cô bám chặt ga giường, thân dưới liên tục chịu những cú thúc mạnh mẽ.
Sự chặt khít từ hai bên mật đạo bao trọn vật nam tính của Hứa Mộ Nhiên, chốc chốc co rút lại, khiến hắn sung sướng đê mê đến tê dại.
" Hồ ly nhỏ ! Em nói dối giỏi đấy ! " hắn thỏ thẻ.
Nụ cười gian manh hiện rõ, hắn giữ chặt hông Tranh Nhi, ra vào liên tục ở bên dưới.
" Còn nói không cho tôi vào...
Em xem !
Em đang sướng đến phát run rồi kìa ! " hắn đưa tay trái, chạm vào phần bụng dưới đang căng lên của Tranh Nhi, biểu thị chỗ đó của cô phối hợp với hắn rất ăn ý.
Cô rất thích, thích cảm giác được thỏa mãn.
Tranh Nhi không cãi lại được, hai tay nắm chặt ga giường chịu trận, chung quy đó là nhu cầu sinh lí hết sức hiển nhiên của con người, cô càng cãi cố chỉ làm Hứa Mộ Nhiên được nước hành hạ cô hơn.
* Hộc... hộc... *
Vầng trán cao rộng của hắn đổ đầy mồ hôi, từng giọt, từng giọt rơi cả lên bụng và hai chân Tranh Nhi, hắn nắm lấy bàn chân đẹp đẽ của cô, dùng lưỡi liếm láp, sau đó cắn lên từng ngón, trông cực kì yêu chiều và chiếm hữu.
Thân dưới liên tục luận động không ngừng nghỉ, đem Tranh Nhi hòa trộn càng thêm sâu.
" Um...aaaa " cô kêu to, nức nở đến mức chảy cả nước mắt.
" Hứa Mộ Nhiên nhẹ thôi " cô đập hai tay lên cơ bụng săn chắc của hắn, hoảng sợ nhìn xuống nơi giao thoa đang vận động mạnh mẽ của hai người, gần như không có bất kỳ khe hở nào cả.
Hứa Mộ Nhiên bất ngờ bịt miệng cô lại, mọi chuyển động dồn dập hơn trước.
" Hồ ly nhỏ, nhỏ tiếng thôi...
Phòng này không cách âm đâu ! "
" Đáng ghét...ưm...
Vậy thì anh dừng lại đi ! " cô ấm ức, kéo tay hắn ra, đánh mạnh vào cơ bụng của hắn hơn.
Hắn không nghe, dùng tay phải lật úp người cô lại, kéo mông cô đẩy lên cao hơn, tiếp tục tiến vào từ phía sau.
Trong tư thế này, Tranh Nhi bị hắn chiếm đoạt toàn diện, hai tay cô chống trên giường, đỡ lấy thân thể nhỏ nhắn đang phải chịu những cú thúc mạnh, hắn cúi xuống hôn lên gáy và lưng cô, bàn tay liên tục nắn bóp hai bên ngực tròn.
" Hồ ly nhỏ, quả đúng chỉ có mình em làm tôi thỏa mãn " hắn khàn giọng ca ngợi, nhịp độ tăng mạnh dần, những cú thúc lúc nhanh, lúc chậm, cứ thế lấp sâu khoảng trống trên cơ thể mềm mại kia.
Tranh Nhi khổ sở gào trong họng, khóc không ra hơi.
" Ah... anh mau ra đi, tôi không chịu được nữa ! "
Hứa Mộ Nhiên bật cười, cắn lên vành tai cô thật đau, âu yếm thì thầm.
" Hồ ly nhỏ, mới có 30 phút em đã chào thua ư...
Xem ra sau này tôi phải quấn luyện em nhiều hơn...như vậy em mới đủ trình độ phục vụ tôi ! "
Dứt lời, hắn ôm lấy eo thon, gấp gáp chạy nước rút trong người Tranh Nhi, dòng mật hiếm hoi từ cơ thể cô tiết ra, chảy ướt từ khe đùi xuống chân thon, tạo nên một cảnh tượng hết sức quyến rũ và gợi tình.
Cơ thể cô cong lên, cả bờ mông căng tròn được đẩy cao hơn, cùng theo tiếng gầm lớn của Hứa Mộ Nhiên là một dòng chất lỏng quánh sệt được phóng thích.
" Chết tiệt ! " hắn tách ra khỏi cơ thể nhỏ.
Tranh Nhi nằm gục trên giường, thở gấp, hắn cúi xuống, âu yếm ôm cô vào lòng, hai mắt cô lim dim, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.