Chiết Nhan ôm Bạch Chân ngủ ngon lành một đêm, lúc hai người tỉnh dậy đều đã tinh thần sáng láng.
Bạch Chân giả vờ giận dữ: "Lão phượng hoàng, ngươi cố ý đúng không? Có phải ngươi vốn dĩ đã muốn dùng phương pháp song tu thứ hai, chẳng qua sợ mình cầm giữ không được, mới đổi sang loại thứ nhất phải không?!"
"Phu nhân anh minh."
"Hứ, không có ý chí!"
"Vậy Chân Chân có khả năng làm mà không hề có dục vọng không? Ngày hôm qua ta rõ ràng nghe thấy tên của mình được gọi vài lần, cũng không biết Chân Chân có nghe được không?"
"Không có!" Bạch Chân đùa giỡn không được còn bị đùa giỡn ngược về.
"A, không biết là ai nhỉ? Hay là hỏi Tất Phương thứ xem?"
"Ngươi dám!"
"Ha ha ha ha ha, Chân Chân yên tâm, ta tất nhiên phải lập tiên chướng rồi. Sao có thể cho người khác nghe được."
Chiết Nhan cũng không trêu chàng nữa, đứng dậy mặc quần áo đi giúp Bạch Chân chuẩn bị thuốc bổ. Bạch Chân nhìn vết cào phía sau lưng Chiết Nhan, mặt đỏ bừng. Mình đi theo cái lão phượng hoàng này đúng là gần mực thì đen, càng ngày càng cầm giữ không được! Nhưng cũng ngăn lại Chiết Nhan mặc quần áo, bôi thuốc cho hắn.
Chiết Nhan cười hề hề, nói: "Không cần, đây cũng coi như là Chân Chân đánh dấu." Mặc quần áo ra cửa.
Bạch Chân thầm nghĩ đồ háo sắc, uổng công mình đau lòng! Cũng đứng dậy mặc quần áo, tới hầm rượu kiểm tra xem Đào Hoa Túy mình thích uống đã ủ xong chưa. Phát hiện quả nhiên ủ đến không tồi, mở hai bình xem như rượu mừng công.
Vừa trở về thì thấy Chiết Nhan bưng thuốc đi tới chỗ mình, không khỏi nhíu mày lại, theo bản năng định gọi Tất Phương bỏ nhà ra đi, bị Chiết Nhan chặn lại: "Ấy? Đã nói rồi, phạt ngươi sau này không được bỏ nhà ra đi."
Bạch Chân bất đắc dĩ uống thuốc, ăn kẹo, đưa Đào Hoa Túy cho Chiết Nhan. Chiết Nhan nghĩ nên đi xem Oản Uẩn bàn. Trạng thái của hai người bọn họ đều không tồi, có lẽ cũng đến lúc giải phong ấn rồi.
Chiết Nhan giải phong ấn trước cửa Trạc Tú động, cùng Bạch Chân một trước một sau đi vào trong động.
Bước chân của Chiết Nhan đột nhiên khựng lại, "Xoảng!" một tiếng, Đào Hoa Túy trong tay rơi xuống đất.
Bạch Chân theo sát phía sau, cho rằng xảy ra vấn đề, vội vàng chạy lên, kết quả như nhau, Đào Hoa Túy trong tay cũng không tránh được vận rủi.
Nhìn về phía Oản Uẩn bàn, nào còn có huyết bàn Bát Quái Thái Cực nữa! Một quả trứng tỏa ra hào quang ngũ sắc đang nằm trong đó, tiên khí lượn lờ! Chiết Bạch hai người đều sửng sốt, nhìn nhau, ngơ ngác bước lên, đồng thời sờ lên quả trứng kia. Chỉ thấy quả trứng bắt đầu vỡ ra, một đứa bé từ bên trong chui ra! Ngoài động, vạn điểu hội tụ, so với khi Dạ Hoa xuất thế càng thêm đồ sộ, không ngừng bay vòng quanh phía trên rừng đào, đồng thanh cất tiếng hót vang.
Bé con thấy hai người bọn họ, cười khanh khách hướng về phía Chiết Nhan "A... Cha..."
Đôi mắt nhỏ tròn xoe chuyển sang Bạch Chân, càng thêm vui vẻ: "Cha... Cha..."
Cho dù Chiết Nhan thân là viễn cổ Tôn Thần từng trải qua quá Thần Ma đại chiến, cũng phải choáng váng.
Hai người là bị tiếng vạn điểu cùng hót vang ngoài động đánh thức tinh thần.
"Đây là..." Bạch Chân do dự lên tiếng.
Chiết Nhan quay đầu ngơ ngác nhìn Bạch Chân: "Con của chúng ta."
Tương Ly thuật sở dĩ là cấm thuật, bởi nó bị kẻ lòng dạ khó lường lợi dụng; nhưng nếu sau khi dẫn ra xương máu của hai người, lại được Oản Uẩn bàn nuôi dưỡng, có thể ấp ủ tiên thai hậu duệ của hai người. Rất hiếm người trúng Tương Ly thuật mà đều sống sót, phần lớn là một bên đã chết, càng không ai có thể dùng được đến Oản Uẩn bàn! Thật sự là trùng hợp đến kỳ lạ.
Đứa trẻ kia hóa thành nguyên hình, là phượng hoàng chín đuôi, toàn thân trắng như tuyết! Tộc Bạch Phượng được xưng là Thiên Nga, giống như phượng hoàng có ba đuôi hoặc sáu đuôi, bản thân Chiết Nhan cũng chỉ có sáu đuôi, phượng hoàng trắng chín đuôi có thể nói là độc nhất vô nhị.
Chiết Nhan bế tiểu phượng hoàng lên, xúc động đến mức muốn rơi lệ: "Chiết Nhan ta vốn tưởng rằng sẽ cô tịch cả đời, trơ trọi một mình, sau này có được ngươi, ta liền thỏa mãn, cảm thấy cả đời không uổng, hiện giờ lại có hậu báo này. Chân Chân, ta phải làm thế nào... làm thế nào mà... cảm tạ trời xanh đây? Chiết Nhan ta nhất định bảo vệ ngươi và hài nhi chu toàn!"
Bạch Chân đương nhiên cũng xúc động, nhẹ nhàng gọi: "Chiết Nhan..."
Đem tiểu phượng hoàng ôm giữa hai người, trán hai người dán vào nhau, vui mừng cười, nhìn nhau không nói gì.
Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, bốn điều này vốn là một thể, nhưng với Chiết Chân hai người mà nói, nhà cũng là thiên hạ, như thế, cũng coi như bình định thiên hạ, thật sự thần tiên quyến lữ, truyền lưu giai thoại.