Tôi không cho phép bất kỳ người nào chạm vào cậu
Giống như bị đè nén rất lâu mới được một lần phóng thích, hay là đỉnh điểm của sự đấu tranh muốn chiếm làm của riêng luôn phải đè nén, là tự mình bộc bạch, không thể nhịn được nữa. Sâm Sâm lẳng lặng nhìn cậu, giả vờ như còn chưa kịp phản ứng, biểu tình khẽ ngưng lại, thật lâu không động một cái.
Thanh âm thiếu niên tràn đầy từ tính lại trầm thấp dễ nghe, từng chút từng chút xâm nhập vào màng nhĩ của cô, lan sâu vào cơ thể, thẳng đến trái tim ấm áp.
Cuối cùng, cô rùng mình.
A.
Cô lặng lẽ mở miệng, đôi mắt mở to, phản ứng chậm chạp, nhìn có chút ngây ngô. Đầu óc cô như bị đông lại, sau mấy giây mới từ từ chuyển động, hốt hoảng nghĩ, sao cậu lại bá đạo như vậy?
Cô cũng không phải là đồ của cậu, ai đụng cô thì cậu có gì mà nổi giận?
Dần dần, suy nghĩ lung tung kia từng chút hội tụ, vậy là ------
Cậu tại sao phải nói như vậy?
Cô ở trong lòng cậu, là cái gì?
Sâm Sâm mơ hồ ý thức được cái gì đó, là một ý nghĩ hết sức mông lung, vừa loé lên lại biến mất như không có, cô không dám nhớ lại, giống như nó là một thứ rất nguy hiểm.
Ánh mắt cô có chút hỗn loạn, lắp bắp mở miệng: "Tôi, tôi..."
Sau khi Lục Thần Dục nói ra câu nói kia, tay phải liền ấn vào mi tâm, trực giác quá xung động, nhưng cậu thật sự đã phải chịu đựng rất lâu, cho dù biết rằng khi cô nghe được lời này sẽ bị sợ, nhưng cậu vẫn không khống chế được.
Cậu rất để ý cô, dù trước đó chưa từng có.
Ban đầu, cậu cũng không hiểu tại sao nữ sinh này nhiều lần chọc mình tức giận, còn đem tội của mình đẩy tới trên người cô, cảm thấy cô quá giả tạo, khiến cho cậu nhìn không vừa mắt.
Phải không? Cậu tự hỏi bản thân mình.
Sau đó, cậu phát hiện một cái nhíu mày một tiếng cười của cô sẽ làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui buồn của cậu, hết thảy cảm xúc của cậu đều có liên quan đến cô. Cô chỉ cần để một chút sự chú ý trên người cậu, là cậu có thể thầm vui nửa ngày, bị cô phớt lờ, cả người cậu sẽ không được tự nhiên, nếu như thấy cô bị khi dễ, cậu sẽ trực tiếp nổi giận.
Loại chuyện này, quá không bình thường.
Đại khái từ mấy năm trước, cậu cũng biết cậu có sự khác biệt với người khác trên phương diện kiểm soát cảm xúc. Nếu có thứ gì đó khiến cậu để ý, cậu sẽ luôn chú ý đến nó, không muốn nó di chuyển dù chỉ một chút, một khi nó vượt khỏi tầm kiểm soát, cậu sẽ trở nên buồn bực khó chịu. Chuyện này thường được biểu hiện trong những điều nhỏ nhặt, tỷ như sách vở trên bàn được xếp gọn gàng, mô hình bị ném trong góc, nếu xiêu vẹo, tâm tình cậu cũng sẽ trở nên tồi tệ. Nếu như có thứ quan trọng hơn xuất hiện, chuyện này sẽ được áp dụng lên vật đó.
Tóm lại, chỉ cần là thứ cậu để ý, trong lòng cậu sẽ lập ra một trật tự riêng cho chúng, cậu hy vọng tất cả mọi chuyện có thể phát triển theo những gì cậu nghĩ.
Sau đó, Sâm Sâm không thể hiểu được trở nên quan trọng với cậu hơn so với sách vở trên bàn học, quan trọng hơn so với mô hình cậu ném vào góc. Cậu hy vọng cô có thể nghe lời biết điều, không qua loa lấy lệ với cậu, tốt nhất là lấy ý nguyện của cậu làm tiêu chí.
Cậu biết đây có chút vấn đề.
Quan phu nhân đã từng nói với cậu: "Con người là sự sống, đều có ý tưởng của riêng mình, con không thể luôn lấy ý nguyện của mình khống chế bọn họ được."
Khi đó cậu còn nhỏ, nhìn vết bầm nơi cổ đối phương còn chưa tan, cậu không hiểu nói: "Nhưng mẹ rất nghe lời ba."
Quan phu nhân kinh ngạc nhìn cậu một lúc lâu, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Lục Thần Dục từ nhỏ đã có một quan niệm, đó là món đồ nào phải ở yên vị trí của chúng, bao gồm cả con người, nếu như trong nhà quy định sáu giờ ăn cơm, thì không được kéo dài đến sáu giờ năm phút. Nếu như có người vi phạm, cậu có thể mất bình tĩnh và thể hiện uy quyền, sau đó mọi thứ sẽ được khôi phục lại trật tự như ban đầu.
Cậu không biết ý tưởng này đã được hình thành từ khi nào, nhưng khi lớn hơn, cậu đã thấy nhiều giọt nước mắt phải đè nén của Quan phu nhân, cậu đã dần dần ý thức được, loại chuyện này không đúng lắm. Hai năm trước ba cậu bất ngờ nằm viện, Quan phu nhân đưa cậu đến Minh Thành, kể từ lúc đó, cậu bắt đầu chủ động khống chế vấn đề cảm xúc. Cậu cố ý đem bản thân tách biệt khỏi đám đông, khi nói chuyện với người khác luôn giữ thái độ hờ hững, đề phòng cảm xúc dao động quá lớn.
Nhưng Sâm Sâm là một cô gái sôi nổi, khôn khéo lại nghịch ngợm, nhỏ bé lại kiên cường, cậu không có cách nào phớt lờ cảm giác mà cô mang lại cho mình.
Càng ngày càng để ý, muốn nhận được nhiều hơn từ cô.
Mấy lần nổi giận gần đây đều liên quan đến cô, cô phớt lờ cậu, cô lừa gạt cậu, bất kỳ chuyện gì liên quan đến cô đều có thể ảnh hưởng đến dây thần kinh căng thẳng của cậu, cảm xúc nóng nảy ngày càng nhiều, vượt xa mấy năm trước.
Triệu Chiếu mười sáu tuổi muốn nhìn mấy tấm hình kích thích một chút, chưa tới mấy tháng nữa cậu đã sang mười bảy, sinh lý cùng tâm lý đều phát triển càng thành thục hơn.
Cậu đây là, đã thật sự thích cô gái này rồi.
Thích cô, liền không tự chủ được mà coi cô như đồ thuộc về mình, để ý cô, không muốn ai đụng vào người cô.
Chỉ cần có liên quan đến cô, cảm xúc của cậu sẽ biến hoá dữ dội, như một giây trước là vui vẻ, một giây sau thì sẽ đập đồ đánh người.
Nếu cô biết sâu trong nội tâm cậu cất giấu những thứ u ám, đáng sợ kia, cô có thể sẽ xem cậu như quái vật dù cậu đã cố gắng điều chỉnh trạng thái tâm lý quái dị này, trừ tính khí nóng nảy, trên những phương diện khác cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn không đủ bình thường.
"Tôi, tôi..." Cậu nghe được tiếng nói khẩn trương của Sâm Sâm.
"Tính khí của tôi thật kém cỏi, có phải không?" Cậu xoa mi tâm, cười khổ.
Sâm Sâm nắm chặt dây đeo ba lô, yên lặng.
Lục Thần Dục thả tay xuống, nâng mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Cậu sẽ không đi ăn cơm với tôi, đúng không?"
Sâm Sâm cúi đầu, lấy hết dũng khí mở miệng: "Lục Thần Dục..."
Cậu nhìn cô, lẳng lặng chờ cô nói.
"Tôi không phải đồ vật của cậu." Sâm Sâm nói, "Cậu đừng bá đạo như vậy có được hay không?"
Không tốt lắm...
Nếu cậu buông tay, sau khi nghĩ kĩ cảm tình mình dành cho cô, cậu sẽ giữ khoảng cách nhất định.
Điều này là không thể?
Luôn muốn nhìn thấy cô, ở cạnh cô, nếu như có thể, cậu muốn tiến thêm một bước.
Lục Thần Dục nhìn cô chằm chằm, trong đầu nghĩ nếu cô không bị doạ đến mức muốn cắt đứt quan hệ với cậu, cậu thề, nhất định sẽ bỏ cái tính khí tồi tệ này.
Nhất định sẽ không nổi giận trước mặt cô nữa.
Sâm Sâm mới vừa nói xong, điện thoại di động liền vang lên, là Sâm Mạt Lệ gọi đến, cô vội vàng bắt máy, quay lưng nói chuyện điện thoại.
"Mẹ."
"Con chết ở đâu rồi?" Sâm Mạt Lệ thở phì phò hỏi, "Không phải bảo hôm nay chỉ bổ túc nửa ngày thôi sao? Sao giờ này vẫn chưa về? Cơm nguội hết rồi!"
"Con đang ở gần trường học, định mua một quyển sổ mới." Sâm Sâm nhẹ giọng nói, "Mãi không thấy cuốn nào hợp, bây giờ con về ngay."
Cúp điện thoại, Sâm Sâm quay đầu, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng vẫn giữ yên lặng.
Cô bước đi.
Lục Thần Dục đưa mắt nhìn cô đi về phía trạm xe buýt, lên xe, biến mất ở giao lộ, cảm giác như trái tim bị khoét một lỗ, gió lạnh vù vù thổi vào.
Thật mẹ nó khó chịu.
Trung thu, Sâm Mạt Lệ nghỉ phép, ở nhà làm rất nhiều thức ăn. Năm nay họ không mua bánh trung thu, mà tự làm, Sâm Sâm được bà cho phụ, làm giúp mấy loại nhân.
Con trai của chủ nhà lầu dưới Lưu Hạo lại đến gõ cửa, tặng cho họ hộp quà bánh trung thu. Người mở cửa là Sâm Sâm, thấy cô còn đang mặc tạp dề nấu ăn, Lưu Hạo nháy nháy mắt, mặt có chút nóng lên, không được tự nhiên nhìn xuống đất nói: "Tớ... mẹ tớ bảo tớ tặng cho cậu."
Sâm Sâm có chút kinh ngạc. Nhận lấy rồi nhanh chóng nói: "Giúp tớ cảm ơn dì nhé."
"À, được." Lưu Hạo đang muốn đi, lại bị Sâm Sâm gọi lại. Cô lấy từ tủ lạnh ra mấy cái bánh trung thu lạnh, để vào đĩa rồi đưa cho Lưu Hạo.
"Đây là do mẹ tớ làm, cậu mang xuống cho chú dì nếm thử một chút."
"Cảm ơn." Lưu Hạo đỏ mặt nhận lấy, sau đó bỏ chạy.
Sau khi về đến nhà, bà chủ nhà lập túc hỏi cậu: "Có làm quen với người ta chưa? Sau này con phải học tập thêm người ta đấy biết không!"
"Biết." Lưu Hạo đem cái đĩa đưa tới, "Dì trên lầu làm."
"Cái bánh đó thật là đẹp! Em muốn ăn!" Em gái nhỏ đang ngồi trên chiếc ghế dài, ồn ào không ngừng khi thấy mấy cái bánh trung thu trong suốt.
"Tự mình làm?" Bà chủ nhà có chút nghi ngờ, cầm một cái bỏ vào trong miệng, chậm rãi thưởng thức.
Lưu Hạo lấy một cái cho em gái, chính mình ăn một cái, gật đầu nói: "Ăn ngon! Con cất cái cuối vào tủ lạnh, chờ ba lên ăn sau."
"Này!" Bà chủ nhà đoạt lấy cái đĩa để lên trên bàn con gái, hừ lạnh, "Em gái con thích, để cho nó ăn nhiều một chút! Ba con, hừ, đừng cho ông ấy biết!"
Lầu trên đóng cửa, ngăn tất cả tiếng huyên náo bên ngoài. Sâm Sâm xách hộp bánh Trung thu đi tìm Sâm Mạt Lệ, mới vừa rồi cô đứng ở cửa nói chuyện với Lưu Hạo, Sâm Mạt Lệ đều nghe hết, liếc cái hộp kia một cái, hỏi: "Con muốn ăn loại nào?"
Sâm Sâm cười ngọt ngào: "Con ăn cái mẹ làm."
"Tốt lắm, cất nó đi." Sâm Mạt Lệ phân phó, "Đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm."
Bữa cơm trung thu đoàn viên ăn sớm hơn bình thường, hai mẹ con ngồi đối diện nhau, hài hoà ăn bữa cơm, bên ngoài có người đốt pháo, một phần giúp cho không khí không có cảm giác buồn tẻ.
"Mẹ, khi nào mẹ mở tiệm?" Sâm Sâm cất tiếng hỏi.
"Chờ khi con lên đại học." Sâm Mạt Lệ dừng một chút, lại nói, "Lên đại học cũng phải dùng tiền, nếu đi du học thì số tiền phải dùng càng nhiều, mẹ sẽ tranh thủ mấy năm này tiết kiệm một chút."
Sâm Sâm: "Con muốn thi lấy học bổng."
"Vậy là tốt nhất." Sâm Mạt Lệ nói, "Tuy nhiên điều quan trọng con cần làm bây giờ là học cho giỏi, đừng nghĩ đến chuyện khác, nhất là chuyện tiền bạc còn chưa đến lượt con bận tâm, biết không?"
Sâm Sâm gật đầu: "Được, con biết rồi."
Kết quả thi tháng được công bố vào ngày thứ năm của kỳ nghỉ, Sâm Sâm được hạng nhất nên tâm tình Sâm Mạt Lệ mấy ngày nay cũng tốt lên, tính tình dễ gần hơn rất nhiều. Sau khi ăn cơm tốt xong, bà cũng cho Sâm Sâm xem TV, hai mẹ con cùng xem tiệc trung thu, một lúc sau liền thấy không có gì thú vị.
Điện thoại rung liên tục, Sâm Mạt Lệ liếc mắt một cái, Sâm Sâm chủ động nói với bà: "Lớp trưởng lớp con có tạo một nhóm WeChat, bọn họ đang cướp bao lì xì."
Sâm Mạt Lệ: "Ừ."
Nhóm WeChat được đặt tên là "Tiểu đội có ý chí cố gắng", Hứa Tư Hạo một lúc thêm hơn ba mươi người vào nhóm, nói cho mọi người biết đây là nhóm chính thức của lớp. Khắc Lý Tư nhảy vào, đầu tiên là dùng tiếng Anh chúc các bạn học tết trung thu vui vẻ, sau đó lại dịch lại bằng tiếng Trung.
"Cảm ơn Vương lão sư, chúc cả hai Vương lão sư trung thu vui vẻ." Các bạn học lần lượt trả lời.
Triệu Chiếu nhanh chóng tạo một nhóm khác, có tên là "Không có lão Vương", phát một bao lì xì lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Lâm Thiên Úy: "Cảm ơn lão đại." Nói xong cô cũng phát một bao lì xì, các bạn học lại lần nữa cướp giật.
Hứa Tư Hạo: "Tại sao phải tạo hai nhóm?"
Triệu Chiếu: [ mặt cười ]
Cao Vũ Hân: [ mặt cười ]
Triệu Chiếu: "Em gái Sâm Sâm của chúng ta được vào lớp Một!" Cậu lại phát bao lì xì thứ hai, trên bao lì xì có ghi "Em gái Sâm Sâm thật uy vũ!"
Lâm Thiên Úy cướp xong, cũng theo phát một cái, có ghi "Em trai vẫn có thể đánh."
Lâm Thiên Úy: "Chúc mừng bạn cùng bàn trước của tớ được hạng hai!"
Quyền Tuấn Hi: "..."
Quyền Tuấn Hi: "Các cậu đang thi nhau khoe sự giàu có sao?"
Triệu Chiếu: "Không có không có! Ha ha ha ha."
Triệu Chiếu: "Lão Hàn cướp nhanh như vậy không phải là chung một đội với Lục ca đấy chứ?"
Hàn Lâm Kiệt: "Cậu ấy về nhà."
Triệu Chiếu: "Lục ca ăn tết một mình sao?"
-
Sâm Sâm không cùng mọi người chơi cướp bao lì xì, cô nhấn mở thông tin thành viên nhóm ra, thấy một tấm hình cái đầu quen mắt, dừng một chút, thuận tay nhấn vào, vòng bạn bè của cậu chỉ có một đường thẳng.
Lục Thần Dục cậu ấy...
Ăn tết một mình sao?
Sâm Sâm không biết tại sao cậu phải về Minh Thành trước tết trung thu, cậu ở trong một biệt thự lớn, nhưng không giống với những người khác. Nhớ đến lần trước vô tình nghe được cậu nói chuyện điện thoại, cậu với người khác nói cái gì mà "ly dị", Sâm Sâm không nhịn được nghĩ, có phải trong nhà cậu có chuyện gì không?
Sâm Sâm khẽ cau mày, nhìn danh sách thành viên hoạt động, trong lòng khẽ động, nhấn vào vòng bạn bè của Hàn Lâm Kiệt.
"Đang dắt chó đi dạo lại gặp phải thằng ngu, không đánh chết cậu ta là do lão tử có tâm trạng tốt!"
Hình ảnh được đăng kèm theo là một vài con chó lớn, mới vừa đăng lúc chiều nay, nhìn qua không giống như đi dạo.
Sâm Sâm từ từ đánh chữ, rất cẩn thận hỏi: "Bạn học Hàn hôm nay có chuyện gì sao?"
Quay lại WeChat chưa đến hai giây, trên vòng bạn bè xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, Sâm Sâm nhấn vào.
Lục.: "Không sao."
Tay Sâm Sâm khẽ run, trơ mắt nhìn khung bình luận không ngừng có người trả lời.
Lục.: "Không đánh nhau."
Lục.: "Tôi giữ cậu ấy rồi."
Hàn Lâm Kiệt chú ý đến vòng bạn bè của mình, thuận tiện vào trả lời bình luận.
Hàn Lâm Kiệt: "Lục ca, cậu đang hoạt động sao?"
Hàn Lâm Kiệt: "Sao lúc nãy không trả lời tớ?"
Hàn Lâm Kiệt: "Cậu về đến nhà chưa?"
Hàn Lâm Kiệt: "???"
Sâm Sâm không nghĩ tới lại có người nói chuyện phiếm trên vòng bạn bè, dư quang khẽ liếc Sâm Mạt Lệ một cái, thấy bà vẫn chú ý đến tiết mục trên TV, cúi đầu nhanh chóng đánh chữ.
"Cậu không cần giải thích nhiều với tôi như vậy."
Lục Thần Dục đang nằm trên giường liếc nhìn điện thoại, con ngươi dao động, chậm rãi ngồi dậy.
Tốt.
Không cắt đứt quan hệ.