Điện thoại màu đen im lặng nằm trên bàn.
Lục Thần Dục ngồi trên ghế sô pha, đầu rũ xuống. Nửa tiếng trôi qua, mỗi giây mỗi phút của cậu đều là hối hận, mỗi giây mỗi phút đều là đau khổ.
Cậu muốn gọi điện thoại cho Sâm Sâm, nhưng nghĩ đến những giọt nước mắt của cô, cậu lại không biết phải làm sao. Ngực như bị đốt cháy, đau đến mức muốn nứt ra, lại trống rỗng như tro tàn. Cậu vừa mới nhận ra, lúc đối mặt với Sâm Sâm cậu khi thì khẩn trương lúc lại vui mừng trong lòng, nhưng cậu đã làm cô tổn thương.
Một cái nhăn mày, một tiếng cười đó của cô đều tác động tới cảm xúc của cậu, lại vừa khóc vừa từ trong nhà cậu chạy ra.
Tại sao lại có thể như vậy chứ? Tại sao trong nháy mắt đó cậu lại không khống chế được cảm xúc mình cơ chứ?
Cậu hận bản thân mình.
Tại sao trong cơ thể cậu lại chảy dòng máu nóng nảy như vậy?
Bốn mươi phút trôi qua.
Phiền não cùng bất lực đồng thời ập tới, Lục Thần Dục không khống chế được nhịp thở, đột nhiên đứng dậy. Điện thoại để trên bàn rung lên một cái, cậu rũ mắt, liếc thấy cái tên kia, nhanh chóng mở điện thoại.
Sâm Sâm: “Mô hình đó của cậu bao nhiêu tiền?”
Chưa đến hai giây, lại có tin nhắn gửi đến.
Sâm Sâm: “Thật xin lỗi, tôi không tìm ra được.”
Lục Thần Dục có thể tưởng tượng được cảnh cô khóc còn phải làm bộ như không có chuyện gì mà nhắn tin cho cậu, ngực lại nhói lên, như có một người cầm dao rạch một đường rồi lại một đường. Cậu nhanh tay đánh chữ, rất sợ chỉ chậm một giây, cô sẽ không nhìn điện thoại nữa.
“Không có bao nhiêu cả, không cần bồi thường.”
“Thật xin lỗi.”
“Tôi không nên nổi giận với cậu.”
“Không cần bồi thường đâu, cậu có thể đừng nhớ tới chuyện này nữa có được không?”
“Thật xin lỗi.”
Một lúc đã gửi năm sáu tin, cậu thấp thỏm bất an chờ cô trả lời. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, điện thoại vẫn không có tin nhắn của cô. Lục Thần Dục không kiềm chế được, trực tiếp gọi điện qua, điện thoại vang lên rất lâu, bên kia vẫn một mực không bắt máy.
Cậu gấp muốn chết, lại gọi cho chú Quan, thấy bên kia rất nhanh đã bắt máy, liền hấp tấp hỏi: “Cô ấy về nhà chưa?”
“Mới vừa về rồi ạ, thiếu gia yên tâm.”
“Cô ấy…” Lục Thần Dục nặng nề ngồi xuống ghế sô pha, giọng nói buồn bã, “Cô ấy sao rồi?”
“Ở trên xe khóc một hồi.” Chú Quan không lừa cậu, “Nhưng đã không sao rồi, còn nói cảm ơn với tôi.”
“Có cười không?” Cậu chần chừ hỏi.
“Có.” Chú Quan nói, “Là một cô bé cười lên rất đẹp.”
“Được rồi.” Cậu nói, sau đó nhắm mắt lại, trong đầu nghĩ, cô sao có thể không sao được.
Nụ cười của cô, đều là nguỵ trang. Cô nhất định rất khó chịu.
Cậu đi xuống tầng hầm, không mang găng tay, trầm mặc đấm vào bao cát đang treo. Điện thoại để trên máy chạy bộ, vang lên một lần rồi lại một lần, không ai bắt máy, màn hình sáng lên rồi lại tối đi.
Thời gian dần trở nên mơ hồ, Lục Thần Dục không biết đã đấm bao lâu, chỉ cảm thấy sự đau nhức bất thường ở cổ tay và cùi chỏ, cuối cùng dừng lại, ôm bao cát thở dốc, mồ hôi lớn chừng hạt đậu liên tục chảy xuống.
Điện thoại lại lần nữa sáng lên, lần này hiện ra là tên của Triệu Chiếu. Lục Thần Dục lau mồ hôi trên mặt, ấn nút nghe.
“Lục ca Lục ca… Ách!” Thọ tinh nấc lên một cái, ở trong gió lớn hét lên, “Cậu đang ở đâu? Tay cậu thế nào rồi?”
“Ở nhà.” Cậu cúi đầu, vết thương mới còn chưa kết vảy, vết thương cũ mơ hồ như sắp chảy máu, giọng nói cậu trầm thấp, “Không sao.”
“Em gái Sâm Sâm đâu?” Triệu Chiêu lại hỏi, “Cậu ấy ở đâu, để tớ đưa cậu ấy về.”
“Tớ cho người đưa về rồi.” Lục Thần Dục không có tâm trạng nói chuyện với cậu, lạnh lùng nói, “Không có chuyện gì thì cúp máy.”
“Em gái Sâm Sâm đến nhà cậu?” Triệu Chiếu mặc dù uống say, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, đoán một cái liền chính xác.
Điện thoại ngắt.
Triệu Chiếu chỉ vào điện thoại cười, giống như cái loa hét lên với các bạn học: “Lục ca đưa em gái Sâm Sâm về nhà rồi.”
Các bạn học đang chuẩn bị lên xe, nghe cậu nói xong, liền quay đầu nhìn con ma men.
“Thật sao?” Lâm Thiên Úy là người duy nhất trả lời lại con ma men ngồi chung bàn, cách cậu một khoảng nói qua, “Vậy sau này chúng ta có thể đến nhà cậu ấy chơi không?”
Các nữ sinh đều có phản ứng khác nhau, Ôn Á cười lạnh đi qua: “Ha.”
Lâm Thiên Úy cả giận nói: “Cười mẹ cậu.”
An Tình theo Kiều Thi Nghiên lên xe, không nhịn được nói: “Thi Nghiên, lần trước Lục Thần Dục có đề cập đến một bài viết trên Tieba, cậu bận trước bận sau như vậy, cậu ấy không mời cậu đến nhà chơi sao?”
“Nào có nữ sinh tuỳ tiện đến nhà nam sinh chơi.” Kiều Thi Nghiên mỉm cười, gật đầu với tài xế, “Đi thôi.”
Lục Thần Dục nằm mơ thấy rất nhiều chuyện mấy năm trước.
Cậu khi đó mới năm sáu tuổi, mặc âu phục nhỏ thắt nơ, trang nghiêm như một người đàn ông trưởng thành, không chỉ là bề ngoài, trên người cậu còn toát ra vẻ uy nghiêm.
So với một con mèo mà nói.
Một con mèo nhỏ chừng bàn tay, trước tiên ngửi mùi thức ăn trong bát, đối với thức ăn nó không có hứng thú thì sẽ rời đi. Tiểu Lục Thần Dục đang ngồi chồm hổm dưới đất nhìn thẳng nó đầy thích thú, thấy vậy, chân mày lập tức nhíu lại, ôm mèo nhỏ thả trước bát thức ăn lần nữa.
Chỉ một lúc mèo nhỏ lại bỏ đi, Tiểu Lục Thần Dục lại lần nữa ôm nó trở về, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, cậu có chút tức giận. Mấy phút trước, cậu hào hứng chuẩn bị thức ăn, muốn cho mèo nhỏ ăn cơm, nó lại không ăn, đây là khiêu khích cậu rồi.
Cậu túm lấy gáy mèo nhỏ, tát một cái. Bàn tay cậu khi đó nho nhỏ mềm mại, nhưng mèo con là sinh vật yếu ớt, lập tức kêu lên thảm thiết, kinh động đến người phụ nữ bên kia.
“Tiểu Thần, con đang làm gì vậy?” Người phụ nữ lật đật bỏ đồ vật trong tay xuống, chạy tới ôm lấy Tiểu Lục Thần Dục. Tay cậu khẽ buông lỏng, mèo nhỏ trong tay nhanh chóng chạy trốn.
Tiểu Lục Thần Dục nói: “Con cho mèo ăn cơm.”
“Nó không muốn ăn, chúng ta không nên miễn cưỡng nó, có được không?” Người phụ nữ kiên nhẫn khuyên cậu.
Tiểu Lục Thần Dục ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt của người phụ nữ, sắc mặt không thay đổi nói: “Con muốn cho nó ăn.”
Giọng nói nhàn nhạt, nhưng lại mang tới mùi vị không cho phép nghi ngờ.
Người phụ nữ chấn động một cái, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu một hồi, không biết thấy được cái gì trong đôi mắt non nớt kia, mà trên mặt bà dần trở nên hoảng sợ.
“Tiểu Thần, mèo không phải là đồ chơi, nó là vật sống, có ý nghĩ của mình, con không thể cưỡng ép khống chế nó được.” Người phụ nữ nâng khuôn mặt Tiểu Lục Thần Dục lên, kinh ngạc nhìn cậu, giống như là khẩn cầu, “Con đồng ý với mẹ, sau này không được làm tổn thương nó nữa, được không?”
Tiểu Lục Thần Dục suy nghĩ một hồi, cái hiểu cái không đồng ý: “Được ạ.”
Người phụ nữ ôm cậu vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nếu con không làm được, chúng ta liền mang nó đi, mẹ sẽ không để con trở thành người như vậy….”
Tiểu Lục Thần Dục vỗ vỗ lưng bà, nhẹ giọng: “Mẹ đừng khóc.”
“Được, không khóc.” Người phụ nữ lau sạch khoé mắt đã ướt, nói với cậu, “Tiểu Thần nhớ nhé, sau này không được làm tổn thương mèo nhỏ nữa, con xem nó bị con doạ trốn mất rồi.”
Tiểu Lục Thần Dục quay đầu, theo tầm mắt người phụ nữ nhìn sang, trên cái ghế gỗ đỏ cao cấp, một nữ sinh có gương mặt xinh đẹp đang bị trói hai tay, nhìn về phía cậu với ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Lục Thần Dục chợt bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Một lúc sau, cậu nhìn hai bàn tay mình trong bóng tối, mười ngón tay vẫn run rẩy kịch liệt.
Đã rất lâu, rất lâu rồi cậu mới mơ một giấc mơ như vậy
Lục Thần Dục xoay người xuống giường, vào nhà vệ sinh, lấy nước lạnh tạt lên mặt.
Cậu mở đèn, nhìn gương mặt xa lạ lại quen thuộc trong gương, trong lòng tự cảnh cáo chính mình: “Mày ngàn vạn lần… không được làm hại cô ấy.”
Cậu ở nhà một ngày, đồng thời ngắt mọi liên lạc với bên ngoài.
Sáng thứ hai, Lục Thần Dục cơm cũng không ăn, trực tiếp đến trường. Trải qua một ngày một đêm điều chỉnh, cậu có ý thức giấu hết nỗi buồn, cảm xúc ổn định, lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày, đôi mắt rũ xuống, nhìn không có chút tinh thần nào, giống như không muốn quan tâm đến tất cả sự vật xung quanh.
Tuy nhiên, lúc bước vào lớp học, cậu vẫn không cách nào khống chế được hô hấp đang trở nên hỗn loạn.
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, cậu không kiềm được nghĩ, liệu cô có hối hận vì ban đầu đã không có ý kiến với việc chuyển chỗ hay không?
Nhưng hôm nay cô vẫn ngồi ở đấy.
Yên tĩnh ngồi một chỗ, cúi đầu viết gì đó, chỉ để lại một bên gò má cho cậu. Da cô gần như trắng đến lạnh lẽo, ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua ô cửa sổ, ánh sáng màu vàng nhạt chiếu trên mặt cô, sinh ra cảm giác rung động lòng người.
Lục Thần Dục đi tới, từ từ ngồi xuống.
Sâm Sâm như không nhận ra việc cậu đã đến, chuyên chú làm bài tập. Lúc Quyền Tuấn Hi tới, cô lấy hai quyển bài tập của hai người đưa cho cậu.
Môi Lục Thần Dục giật giật, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Cậu gục xuống bàn, nhưng thật ra lại không ngủ, mọi cử động của cô cậu đều biết. Trong giờ học cô rất nghiêm túc, trừ việc không nói chuyện với cậu, thì cũng không nhìn ra có gì khác biệt so với lúc hòa thuận.
Cho đến tiết âm nhạc buổi chiều, các bạn học di chuyển tới phòng học âm nhạc. Cô giáo với đôi mắt xanh thẳm đang đứng kế bên cây đàn dương cầm giảng kiến thức âm nhạc lý thuyết, có chút khô khan, mấy bạn học không có hứng thú rất nhanh liền nghe không vào, rối rít nói chuyện to nhỏ với bạn cùng bàn.
Ong ong ong ong. Sâm Sâm cũng thất thần, hiếm khi không nghe giáo viên giảng bài, cúi đầu, túm váy đồng phục chơi.
Lục Thần Dục thấy động tác nhỏ của cô, trong đầu nghĩ, lần trước cậu thấy cô khiêu vũ ở đây, đúng, là khiêu vũ, cô không muốn nói thì đừng nói thôi, làm phiền ai.
Cô cũng không làm chuyện gì tổn thương cậu, cậu dựa vào cái gì mà nổi giận. Không biết xấu hổ!
“Lục Thần Dục.” Cô im lặng một ngày, đột nhiên mở miệng, thanh âm rất nhẹ, xen lẫn trong tiếng nói chuyện của các bạn học, không nghe ra được bao nhiêu cảm xúc, “Cái mô hình lần trước tôi làm gãy của cậu…”
Từng chữ cô nói giống như sấm sét giữa trời quang, Lục Thần Dục như gặp phải kẻ thù, lập tức ngắt lời cô: “Cậu đừng nói nữa!”
Sâm Sâm cắn môi dưới, níu chặt vạt váy.
Lục Thần Dục quay đầu nhìn cô, chậm chạp nói: “Tạm thời có thể quên chuyện này đi được không?”
“Quên…” Cô dừng một chút, nhẹ giọng, “Sẽ tốt hơn sao?”
“Đúng.” Lục Thần Dục nói, “Kỳ thi tới rồi, thi trước đã, chuyện khác sau này rồi nói.”
Sâm Sâm không nói nữa.
Hết giờ học, cô trực tiếp về ký túc xá. Có người đã về trước cô một bước., Cao Vũ Hân đang nói chuyện với Tô Ỷ Hạ, thấy cô về, hai người đồng thanh hỏi: “Cậu đến nhà Lục Thần Dục sao?”
Sâm Sâm nhìn phản ứng của hai người họ, chuyện này rõ ràng cũng không phải là bí mật gì, có lẽ cô đã sớm bị người khác nghị luận cả một ngày rồi.
Tâm trạng cô không tốt, né tránh các cô ấy, không nói tiếng nào tiến về phía bàn học, như quả bóng bị xì hơi, uể oải gục xuống bàn.
Cao Vũ Hân cùng Tô Ỷ Hạ rất ít khi thấy bộ dáng này của cô, trố mắt nhìn nhau, lại không nhịn được mà dò hỏi: “Cậu ở nhà cậu ấy làm gì thế?”
“Cậu ấy có một vật rất quý,” Cô hít mũi một cái, thấp giọng, “Bị tớ làm hư.”
Sâm Sâm nói xong, đem mặt vùi vào cánh tay.
Cao Vũ Hân cùng Tô Ỷ Hạ hết sức kinh ngạc, cái này ý là, cô đắc tội với Lục Thần Dục sao?
Bên ngoài khu ký túc xá, ba người từ sân bóng rổ đi ra.
Triệu Chiếu lấy cùi chỏ đụng đụng Hàn Lâm Kiệt, nói: “Lão Hàn, hôm nay Lục ca có cái gì đó rất không đúng.”
Hàn Lâm Kiệt: “Ừ.”
Triệu Chiếu: “Cậu ấy làm sao thế?”
Hàn Lâm Kiệt: “Cậu hỏi đi.”
Triệu Chiếu: “Được rồi, nhìn dáng vẻ cậu ấy là biết tâm trạng không tốt rồi, tớ không nên tự đi tìm xui xẻo, hay là để cho em gái Sâm Sâm an ủi cậu ấy?”
Hàn Lâm Kiệt không hiểu: “Tại sao lại có cậu ấy?”
Triệu Chiếu: “Có lúc tớ thật sự không biết đầu cậu dùng để làm gì.”
Hàn Lâm Kiệt: “Cút.”
Hai người ở phía sau đùa giỡn, Lục Thần Dục không có hứng thú, một mình đi đằng trước. Điện thoại reo lên, cậu lấy ra nhìn một cái, vẫn là dãy số không tên, cậu bắt máy, thanh âm lãnh đạm: “Mẹ.”
Dẫu sao cũng là mẹ con ruột thịt, Quan phu nhân lập tức nghe ra giọng cậu không đúng lắm. Lục Thần Dục tâm trạng không tốt, nhưng ở trước mặt mẹ mình, cậu cũng không cần phải che giấu quá nhiều làm gì, cân nhắc một chút, thấp giọng: “Mất một thứ rất quan trọng.”
Quan phu nhân giọng ân cần hỏi: “Còn có thể tìm lại không?”
“Không biết.” Lục Thần Dục nói, thời điểm nói chuyện điện thoại, cậu vô tình thấy một bóng người yểu điệu bước ra từ khu ký túc xá, ôm cuốn từ điển trong ngực, vừa đi vừa học thuộc lòng, nam sinh ở bên cạnh ồn ào, nữ sinh thì đang cười, mắt cô nhìn thẳng, giống như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới cô.
Lục Thần Dục dừng một chút, nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Con muốn tìm trở về.”
Đầu bên kia điện thoại nói cái gì đó, cậu càng nghe càng cau mày.
“Đã biết.” Lạnh lùng kết thúc cuộc nói chuyện.