Sâm Sâm vừa nghe được, không khỏi mở to mắt nhìn cậu.
“Tại sao?” Thật ra thì cô cũng không muốn để ý, gia đình cô đã tan vỡ từ khi cô còn nhỏ, Sâm Mạt Lệ đi gặp người khác, sinh nhật cô chỉ là lời nhắc của những sự đau khổ dành cho bà. Sau khi rời khỏi Khương Hoa, Sâm Sâm gần như không tổ chức sinh nhật, mà cô thì cũng đã quen rồi.
Lục Thần Dục không lên tiếng, khi vừa dứt câu nói kia, cậu đột nhiên cảm giác có điểm không đúng. Không biết tại sao, lúc mới vừa quen Sâm Sâm, cô cho cậu một ấn tượng không tốt, giống như một tiểu yêu tinh đang mang mặt nạ, giả tạo, nhưng bây giờ, mỗi khi cậu nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hoàn hảo này, lòng đột nhiên quặn đau.
Không kiềm được mà muốn che chở cho cô
Thật ra cuộc sống của cô cũng không thê thảm đến như vậy, nhưng cậu thực sự không khống chế được, muốn thay cô suy nghĩ một chút.
Cô như là một phần cuộc sống cậu, là một cô gái rất rất đặc biệt.
Lục Thần Dục cố gắng duy trì biểu tình như bình thường như không có chuyện gì xảy ra nói: “Có rất ít người sinh vào tháng nhuận như vậy, tôi vẫn lần đầu tiên gặp, nếu không chúc cậu thì thật đáng tiếc.” Dừng một chút, cậu lại nói, “Cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười lăm.”
Nhỏ vậy sao? Cậu nghĩ thầm.
“Tôi lớn hơn cậu.” Lục Thần Dục như bị xui khiến nói, “Sau này phải gọi anh, biết chưa?”
Sâm Sâm cau mày, bạn học chung lớp kêu tên không tốt sao? Cái gì mà gọi anh, quá thân mật rồi. Cô khó hiểu đỏ mặt, hàm hồ nói: “Tôi không muốn.”
Lục Thần Dục không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ thấy mặt cô hồng hồng, ánh mắt lấp lánh, không nghĩ tới cô lại đáng yêu như vậy.
“Còn nữa,” Cậu nói, “Sinh nhật tôi là ngày một tháng một, có phải rất dễ nhớ không?”
“À ừ.” Sâm Sâm gật đầu, có chút khó hiểu, bây giờ đi trao đổi sinh nhật làm gì?
“Sinh nhật gần đây nhất của cậu là ngày nào?” Lục Thần Dục hỏi.
“Tôi sinh vào tháng tư năm nhuận, đã qua từ mấy năm trước rồi.” Sâm Sâm nói, “Phải mấy năm sau nữa mới đến.”
Lục Thần Dục tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra tra tháng nhuận tiếp theo, khẽ cau mày.
Nếu Sâm Sâm có thể sống đến một trăm tuổi, trừ ngày cô ra đời, thì cả đời cô chỉ có bảy lần sinh nhật. Trước khi cậu biết, sinh nhật cô đã qua rồi, trong cuộc đời dài đằng đẵng này, cô chỉ còn sáu lần sinh nhật.
Mẹ kiếp.
Cậu cảm giác như đang có cái gì đó chặn trước ngực.
Sâm Sâm lẳng lặng nhìn cậu, mới vừa rồi vẫn còn nói chuyện, bây giờ lại mất hứng, cái tính khí này của cậu quá kỳ quái nhưng biết cậu đang tức giận, Sâm Sâm tự giác cách xa, thấy Cao Vũ Hân đã sớm đi ra chỗ khác, cô cũng đi sang ngồi.
Hàn Lâm Kiệt lôi Quyền Tuấn Hi tới, gọi: “Lục ca, mở Kaihei* đi, để tớ dạy dỗ tên tiểu tử này một chút.”
*Theo tớ thì là một cái app trò chơi nào đó.
Quyền Tuấn Hi xụ mặt nói: “Không cần cậu dạy, tôi làm quen một chút sẽ biết.”
“Cậu nhớ nhé.” Hàn Lâm Kiệt nói.
Cậu kéo hai cái ghế sa lon qua, cùng Quyền Tuấn Hi ngồi xuống, dặn dò: “Dùng WeChat đăng ký, đừng có làm sai.”
Quyền Tuấn Hi trừng mắt nhìn cậu một cái, cúi đầu mở trò chơi.
Lục Thần Dục phân tâm, Hàn Lâm Kiệt lại kêu lần nữa, cậu mới có phản ứng: “Cái gì?”
“Mang theo em trai này một chút.” Hàn Lâm Kiệt nói, “Cậu ta sợ mấy người qua đường.”
Lục Thần Dục không muốn chơi game với bọn họ, nghiêng đầu tìm Sâm Sâm, thấy cô đang an tĩnh ngồi uống nước, như nghĩ tới cái gì đó, nói với Hàn Lâm Kiệt: “Chờ một chút.” Cậu đi tới trước mặt Sâm Sâm, hỏi, “Cậu đang hạng đồng? Hửm?”
Cậu đột nhiên tới nói chuyện với Sâm Sâm, còn hỏi vấn đề này, làm cho Cao Vũ Hân kế bên kinh ngạc, ánh mắt quỷ dị nhìn Sâm Sâm một cái.
Các cô ở cùng phòng, cũng không biết Sâm Sâm cũng biết chơi game.
Sâm Sâm gật đầu: “Đúng rồi.”
“Chơi với tôi.” Lục Thần Dục nói, thuận tiện hỏi Cao Vũ Hân, “Cậu chơi không?”
Sắc mặt Cao Vũ Hân ửng đỏ: “Chơi.”
“Tới.” Lục Thần Dục nói với các cô, hai nữ sinh đứng lên, cậu kéo ghế sa lon lại, để cho Sâm Sâm ngồi cạnh mình, để cho Cao Vũ Hân ngồi đằng xa.
“Ngồi.” Cậu chỉ chỉ ghế sa lon.
Sâm Sâm thấy Hàn Lâm Kiệt và Quyền Tuấn Hi ngồi đối diện, không khỏi có chút kinh ngạc: “Chúng ta chơi với nhau sao?”
“Mang theo em trai này nữa.” Hàn Lâm Kiệt chỉ Quyền Tuấn Hi nói.
Quyền Tuấn Hi: “Cậu đừng có nói lời này, cậu cho là tôi không hiểu sao?”
Cao Vũ Hân nhìn xung quanh, thấy Hàn Lâm Kiệt đang ngồi chung với Quyền Tuấn Hi, Lục Thần Dục ngồi chung với Sâm Sâm, mà cô ngồi giữa bốn người họ, như đang đứng giữa Sở hà Hán giới*.
*Chiến tranh Hán-Sở (Hán Sở tranh hùng, 楚汉战争 Sở Hán chiến tranh, 楚漢相爭/争 Sở Hán tương tranh hay 楚漢春秋 Sở Hán Xuân Thu, 206–202 TCN) là thời kỳ sau thời đại nhà Tần ở Trung Hoa. Trong thời kỳ này, các vị vương từ các đất khác nhau ở Trung Hoa đã xuất hiện sau sự sụp đổ của nhà Tần và tạo nên hai phái kình địch nhau rõ rệt. Một bên do Lưu Bang, vua nước Hán lãnh đạo, còn bên kia do Hạng Vũ, tự xưng Tây Sở bá vương. Một vài vị vương khác có uy lực thấp hơn cũng có nghĩa quân đánh nhau độc lập trong thời gian này. Cuộc chiến đã kết thúc với thắng lợi hoàn toàn thuộc về Lưu Bang, người sau này đã lên ngôi hoàng đế và thiết lập nên nhà Hán.
Cao Vũ Hân: “…”
Mới vừa rồi lúc Lục Thần Dục kéo ghế phát ra tiếng động rất lớn, không ít người chú ý tới bọn họ, len lén nhìn sang. Có vài bạn học cam đảm đi tới, thoải mái đứng xem.
Sâm Sâm tải lại trò chơi, Hàn Lâm Kiệt đã sớm tạo phòng, cậu mời Lục Thần Dục cùng Quyền Tuấn Hi, Quyền Tuấn Hi mời Cao Vũ Hân, Cao Vũ Hân mời Sâm Sâm, năm người cùng tiến vào. Mục đích chính của việc này là để cho Quyền Tuấn Hi biết cách chơi thế nào, trừ Hàn Lâm Kiệt nghiêm túc nhất ra, những người khác cũng chơi nhưng rất tuỳ tiện.
Vô cùng tuỳ tiện, chính là cái loại muốn diệt cả ba đường.
Lục Thần Dục giết hết kẻ thù xong, con hồ yêu giữa đường bị giết ba lần, vì vậy nói với Sâm Sâm: “Cậu đừng đánh với hắn, để tôi tới.”
“Được.” Sâm Sâm lui về, nói, “Tôi núp trong bụi cỏ dưới đường chờ cậu.”
“Kế bên?” Lục Thần Dục khẽ run, cậu đang ở giữa đường, đi về trước hai bước đã thấy một người đàn ông to cao xấu xí đang đứng trong bụi cỏ, trong tay cầm hai cây búa.
Cùng lúc đó, đối diện có một đội đang nói chuyện trên thanh chat.
“Cậu đánh chậm một chút, tên Trình giảo Kim kia là con chó điên.”
“Lại đuổi tôi, tôi bắn chết cậu ta.”
Lục Thần Dục mở giao diện chiến tích, cẩn thận tìm ID của mọi người, Hàn Lâm Kiệt cùng Quyền Tuấn Hi đang bái đường thành huynh đệ, con hồ yêu kêu: “Mưa nhỏ vui vẻ.”, tên Trình giảo Kim xấu xí kêu “Mộc mộc mộc.”
Lục Thần Dục: “…”
Sâm Sâm nhìn thấy một em gái dễ thương trước lồi sau vểnh đang đến gần, nói: “Bọn họ muốn đi qua, để tôi bảo vệ cậu nhé?”
Hai chiếc ghế sa lon đơn cách nhau rất gần, Sâm Sâm giống như đang nói chuyện bên tai cậu, hơi thở ấm nóng mang theo vài phần mùi hương của thiếu nữ thổi tới, bề mặt da cậu bắt đầu nổi da gà. Khi thấy hai người đối diện tiến tới, Trình Giảo Kim giơ hai cây búa lên ngăn trước mặt, thân thể cường tráng bị trúng hai phát đạn. Khi kẻ thù của Lục Thần Dục nhảy ra ngoài, đầu óc cậu lại trở nên trống rỗng.
Âm thanh của trò chơi, cùng với tiếng nhạc inh ỏi, tiếng nói chuyện của những người khác rất xa và mơ hồ.
Nhưng cậu lại nghe được tiếng thở của cô, hít vào thở ra, nhẹ nhàng, nhưng lại rất khó chịu.
Cô nói “Tôi bảo vệ cậu nhé”, giống như một lời nguyền, từng chút từng chút một vang vọng bên tai cậu. Cơ thể Lục Thần Dục có chút căng thẳng, cậu phải dùng nghị lực to lớn để khống chế chính mình, nếu không cậu sẽ trực tiếp vứt điện thoại mà đè Sâm Sâm xuống.
Người đàn ông trong trò chơi kia, làm cậu muốn hôn cô.
Mẹ nó, chuyện này cũng thật kinh hãi. Cô sẽ bị dạy hư mất.
Lục Thần Dục cười một mình, nói: “Trở lại.”
Đội đối diện một người chết một người bị thương, tên bị chết kia nói là muốn bắn chết Trình Giảo Kim, nằm xuống nói chuyện phiếm với đồng đội: “Tên kia máu đầy rồi, chúng ta đi xử lý em gái kia.”
Cậu ta phụ lái máy bay để đồng đội bơm máu, Trình Giảo Kim giơ búa lên không ngừng chạy theo, điên cuồng muốn giết người, bám người ta đến nửa bản đồ. Nghe được tiếng Lục Thần Dục, Sâm Sâm ồ một tiếng, lại gương nanh múa vuốt chạy tới.
Cô nghiêm túc đánh chữ vào khung chat: “Các cậu không cần lo, tớ sẽ trông cậu ấy.”
Lục Thần Dục cười khẽ, Sâm Sâm có chút quẫn bách nhìn cậu một cái, cười cái gì, cô là đang nói trong trò chơi mà? Một lát sau, chợt nghe cậu thong thả nói: “Vậy cậu theo sát tôi, đừng để cho tôi bị khi dễ.”
Sau khi kết thúc một trận thú vị, cuối cùng Quyền Tuấn Hi cũng hiểu việc phải chạy trốn khi sắp hết máu, Hàn Lâm Kiệt có cảm giác thành tựu, mà Cao Vũ Hân lại không vui nhất, cô cảm giác như vừa chơi một trận đánh đơn vậy, nhìn hai bên một chút, muốn hỏi bọn họ có muốn chơi tiếp không, lại vô tình nghe được Lục Thần Dục nói chuyện với Sâm Sâm.
“Tôi vừa mời kết bạn rồi, đồng ý đi.”
“Được, đồng ý.”
“Hừ.” Lục Thần Dục để điện thoại xuống, quay đầu, bởi vì lúc trước đột nhiên bị kích thích, tầm mắt không tự chủ được mà quét qua đôi môi hồng hào của nữ sinh, cậu theo bản năng đứng dậy, “Tôi đi ra ngoài một chút.”
“Được.” Sâm Sâm nói.
Lục Thần Dục đi ra ngoài, Hàn Lâm Kiệt mời Quyền Tuấn Hi và Cao Vũ Hân chơi thêm một trận nữa, Sâm Sâm không chơi, cô muốn đi nhà vệ sinh. Đám bạn học nhìn bọn họ chơi có không ít hứng thú, muốn chơi cùng bọn họ.
Xa xa, Kiều Thi Nghiên và An Tình nhìn bọn họ chơi trò chơi, lại thấy một trước một sau rời đi. Sắc mặt An Tình khó coi, Kiều Thi Nghiên ngược lại không có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhìn thấy không? Đó là bạn cùng bàn của cậu ấy, là người có thể làm cho cậu ấy vui vẻ.”
“Cậu lại đi chọc cậu ta, thì quá là ngu xuẩn.”
Ôn Á từ bên người các cô lặng lẽ đi qua, ở nơi không ai chú ý tới, làm ra bộ mặt khinh thường.
Nhà vệ sinh. Lúc Sâm Sâm rửa tay thì nhìn thấy Ôn Á ở phòng kế bên đi ra, khẽ mỉm cười, chủ động chào hỏi: “Thật là trùng hợp.”
Ôn Á lạnh mặt, lúc chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên dừng bước. Cô nhìn trước nhìn sau một chút, xác định không có ai trong này mới mở miệng nói: “Ban bảy có một học phách, tên là Đặng Văn Bác, toàn trường đều biết cậu ta đang theo đuổi Kiều Thi Nghiên.”
Sâm Sâm chớp chớp mắt, cái gì?
“Kiều Thi Nghiên chỉ để ý Lục Thần Dục, nhưng hôm nay tôi phát hiện, trong mắt Lục Thần Dục chỉ có cậu.”
Sâm Sâm ngẩn ra, lắp bắp nói: “Cậu… Không nên nói lung tung.”
Bọn họ chẳng qua là chơi game chung thôi, Lục Thần Dục hôm nay rõ ràng có nói chuyện với Cao Vũ Hân, còn có Kiều Thi Nghiên, cậu còn uống nước mà cậu ấy đưa. So sánh với mọi người, cô chỉ coi Lục Thần Dục như bạn cùng bàn, nói nhiều với cậu mấy lời cũng không có gì đặc biệt.
“Cậu có biết ngày hôm đó tôi thấy cái gì không?” Biểu tình của Ôn Á ảm đạm, “Tôi nhìn thấy An Tình cùng Đặng Văn Bác hôn môi trong phòng học.”
Sâm Sâm sửng sốt: “Cậu nói cho tớ làm gì?”
Ôn Á tức giận nói: “Tôi giữ lâu rồi, phải nói ra thôi.” Vừa nói xong, cô dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sâm Sâm một cái, “Vốn nghĩ rằng cậu sẽ bị các cậu ấy bắt nạt giống tôi, tôi lại không muốn liên luỵ tới cậu, không nghĩ tới các cậu ấy lại không dám làm gì cậu.”
Sâm Sâm biết gần đây cô hay đi chung với đám An Tình, nói lại: “Cậu đang giả vờ.”
Ôn Á nở nụ cười gian trá, đi ra ngoài.
Sâm Sâm đi phía sau cô, ra bên ngoài nhìn một cái, có một chiếc bánh kem ba tầng đã được đưa đến, không ít bạn học đang đứng chụp hình. Ôn Á đi tìm An Tình, mọi người ở chung rất hài hoà, không nhìn ra được ý đồ đấm đá nhau.
Sân Sâm thấy Triệu Chiếu và mấy nam sinh đang ngồi uống với nhau, không biết bọn họ lấy bia từ chỗ nào, cũng vơi đi một nửa, có hồng có trắng. Triệu Chiếu tạm thời không dám động vào.
Hàn Lâm Kiệt cầm cái chai không giễu cợt cậu. Các nam sinh cũng nhiệt tình tham gia.
Sâm Sâm quét mắt một vòng, thấy có người để cho Quyền Tuấn Hi uống rượu, Sâm Sâm nhớ cậu là học sinh nhảy cấp, còn chưa tròn mười lăm tuổi, cho nên bạn học trong lớp đều gọi cậu là em trai. Cô vội vàng đi qua, nói với nam sinh kia: “Cậu ấy còn chưa thành niên, không nên uống.”
“Các cậu làm vậy là không tốt, không được để em trai uống bia.” Kiều Thi Nghiên không biết đi tới từ lúc nào, nhìn nam sinh kia, “Đều chưa thành niên, các cậu cũng đừng uống nhiều.”
Đi phía sau cô còn có mấy nam sinh, Đặng Văn Bác đẩy gọng kính đen tiến lên, cầm chai bia trong tay nam sinh kia.
“Được rồi được rồi, không trêu cậu ta nữa.” Nam sinh kia đầu hàng, khoát khoát tay.
Quyền Tuấn Hi nhìn cái này một chút, cái kia một chút, toàn bộ quá trình đều không hiểu gì, tiếp tục nghiên cứu trò chơi.
Tầm mắt Kiều Thi Nghiên rơi trên người Sâm Sâm.
Sâm Sâm mỉm cười đáp lại, cô không muốn làm bạn với Kiều Thi Nghiên, yên lặng lui ra. Sắp đến lúc ăn bánh kem, mọi người trong sân đều vô cùng hưng phấn, đặc biệt ồn ào, cô có chút khó chịu đẩy cửa đi ra ngoài, kết quả nhìn thấy hai thanh niên tóc hồng đi tới.
Tên dẫn đầu kia có vẻ lớn hơn một chút, lúc đụng phải Sâm Sâm, cau mày: “Bên trong có bao nhiêu em gái thế? Nếu không để cho tụi anh đi vào, mọi người cùng chơi, thế nào?”
“Xin hỏi các anh là ai vậy?” Sâm Sâm lễ phép hỏi.
Tên tóc hồng còn lại khá nhỏ con nhưng lại rất phách lối, không khách khí nói: “Anh họ tôi bị các người chiếm sân, cô còn hỏi chúng tôi là ai? Cô có biết ở Minh Thành này, tôi chỉ cần nói tên ra liền không ai dám chọc tôi không?”
“Chỗ này là bạn học tôi thuê được, nếu như các anh có gì thắc mắc, thì có thể tìm ông chủ giải quyết.” Sâm Sâm muốn đi vào, nhìn hai người này cũng không giống như mấy người hiền lành, cô có chút sợ.
“Này, đứng lại.” Tóc hồng lớn túm cánh tay mảnh khảnh của cô lại, trêu chọc, “Tôi còn chưa nói hết đâu, em vào nói với bạn học em, tối nay chúng ta cùng chơi, như thế nào?”
Làn da Sâm Sâm mềm mại, người này lại không biết nặng nhẹ, làm cô đau. Cô dùng sức vừng người một cái, có chút tức giận nói: “Anh buông tôi ra!”
“Tiểu nha đầu hăng hái thế.” Tóc hồng lớn chậc chậc hai tiếng, “Bên trong có phải còn nhiều người như em không?”
“Đều là em gái hết a.” Tóc hồng nhỏ nói, dư quang thấy động tác của Sâm Sâm, vội kêu lên: “Anh, cẩn thận, cô ta muốn đá anh.”
Sâm Sâm không thoát ra được, đang chuẩn bị đá người kia một cái, lại bị tóc hồng nhỏ nhìn thấy, đưa cái móng heo tới. Còn chưa chạm tới váy của Sâm Sâm, tóc hồng nhỏ đã cảm thấy một trận đau nhức đằng sau lưng, cả người bay ra ngoài, trực tiếp ngã nhào xuống đất. Tóc hồng lớn ngẩn ngơ, nhìn thấy một nam sinh cao lớn đi tới, ngay sau đó cánh tay anh ta bị bắt lại, để anh buông cánh tay Sâm Sâm ra.
Sâm Sâm vội vàng chạy qua một bên, xoa xoa cánh tay đỏ ửng, thấy rõ bóng lưng người vừa đi đến, không kìm lòng được kêu lên: “Lục Thần Dục…”
Mặt Lục Thần Dục lạnh lẽo, đôi mắt đen thâm trầm, người biết cậu cũng biết đây là dấu hiệu cậu sắp nổi giận. Tóc hồng lớn dù sao cũng là người trưởng thành, lúc nãy khi đồng bọn bị đạp không ứng phó kịp, bây giờ thấy đối phương chỉ là một học sinh cao trung, không còn sợ hãi nữa, nổi giận hét lên: “Tiểu tử thối, mày vừa làm cái gì? Có biết lão tử họ gì ở Minh Thành không, lại dám đối nghịch với Tề gia bọn tao.”
Lục Thần Dục không thèm nghe anh ta nói chuyện, quay đầu nhìn Sâm Sâm một cái, thấy cánh tay trắng như tuyết của cô còn lưu lại mấy vết lằn đỏ, vô cùng nhức mắt, cậu đột nhiên nổi điên lên, người kia còn chưa kịp lên tiếng, đầu đã đụng vào cánh cửa đại sảnh, lần này có vẻ hơi mạnh tay, người kia như muốn ngất đi.
“Ầm.” Lục Thần Dục đá một cước mở cửa, kéo vạt áo người kia ném vào.
Sâm Sâm sợ ngây người, có chút hoảng sợ nhìn bóng lưng Lục Thần Dục, không dám đi vào.
Bạn học bên trong nghe thấy tiếng động, sau đó đã nhìn thấy Lục Thần Dục lôi người vào, đồng loạt bất động. Có người lanh tay lẹ mắt tắt nhạc, vì vậy, mọi nươời trong đại sảnh đều nghe thấy tiếng thở hổn hển của người kia: “Mày dám đánh lão tử, tao sẽ cho mày hối hận cả đời vì dám chọc vào Tề gia!”
Tất cả mọi người đều thấy ánh mắt tàn bạo đến đáng sợ của Lục Thần Dục, cả người cậu lạnh như băng đang toả ra sát khí, các nữ sinh che miệng lại, rối rít lui về phía sau. Hàn Lâm Kiệt cùng Triệu Chiếu từ trong đám người chạy đến, xông lên trước hỏi: “Lục ca, sao thế?”
Lục Thần Dục ném người trên mặt đất, từ trên bàn cầm lấy một chai rượu, không nói hai lời liền đổ lên mặt người kia.
Ùng ục ùng ục. Rượu từ trong chai chảy như thác, không ít rượu chảy vào mắt, mũi, miệng, làm anh ta ho liên tục, khó khăn thở dốc: “Mày… Con mẹ nó… Sẽ hối hận…”
“Ba” một tiếng. Chai rượu bị đập mạnh vào cạnh bàn, mảnh vỡ bắn tung toé, các bạn học giật mình. Lục Thần Dục giẫm chân lên ngực tóc hồng lớn, cầm miệng chai, dùng đầu bị bể kia chỉ vào cổ anh ta.
Chỉ cách vài milimet.
“Cứu, cứu mạng.” Sắc mặt người kia khẽ biến, không dám lên tiếng, nằm trên mặt đất liều mạng thở dốc.
Trong đại sảnh yên lặng như tờ, không ai dám lên tiếng.
Một lúc sau, lửa giận trong ngực Lục Thần Dục cũng giảm đôi chút, ngực chậm rãi phập phồng, con ngươi lạnh lùng nhìn về phía cánh cửa.
“Còn một người nữa, vào đây.”