Bóng người thoáng động, Mạnh Hổ thân khoác áo giáp đã xuất hiện tại cửa phòng học, lạnh lùng quét mắt nhìn qua phòng học một vòng, gần như tất cả học viên đều vội vã cúi thấp đầu, duy chỉ có một tên học viên dáng người cao gầy đứng ở hàng cuối cùng là thần sắc an nhiên, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ vô cùng trong trẻo, không lộ chút vẻ sợ hãi nào.
- Ngồi xuống!
Mạnh Hổ bước đến bên cạnh Diệp Hinh Dư, cao giọng quát to.
Các học viên lục tục ngồi trở lại chỗ của mình, Diệp Hinh Dư cũng thuận thế đi sang bên cạnh bục giảng.
Mạnh Hổ lớn tiếng:
- Hôm nay ta không muốn thảo luận chiến thuật gì với các ngươi, ta chỉ muốn hỏi các ngươi một vấn đề, các ngươi thi vào học viện quân sự Hoàng gia học tập, mục đích để làm gì?
Một tên học viên bỗng nhiên đứng dậy, lớn tiếng đáp:
- Vì lý tưởng!
- Lý tưởng?
Mạnh Hổ nhếch miệng cười, hỏi tiếp:
- Lý tưởng của ngươi là gì?
Tên học viên thấy Mạnh Hổ nhếch miệng cười chế giễu, lòng tự ái bị tổn thương, lập tức đáp với vẻ không hài lòng:
- Lý tưởng của ta là học cho thật giỏi đạo làm tướng, sau đó chỉ huy đại quân chinh chiến sa trường, không cầu công danh lợi lộc, chỉ cầu da ngựa bọc thây vì đế quốc hy sinh!
Đám học viên còn lại vội vàng nhao nhao phụ hoạ, có người còn lên tiếng khen hay.
Mạnh Hổ thoáng chốc cau chặt đôi mày, thầm nghĩ tên học viên này rõ ràng đã bị tẩy não thành công bởi sự giáo dục của quan quyền. Nếu học viên như hắn gia nhập vào quân đội, kết cục đơn giản chỉ có hai đường, một là hoàn toàn mê loạn trong sự khác nhau vô cùng lớn giữa lý tưởng và thực tế. Đường kia là đúng theo nghĩa đen như hắn vừa mới nói, "hy sinh vì đế quốc", hơn nữa còn có thể mang một đám binh sĩ theo hắn "da ngựa bọc thây".
Khẳng định một câu rằng, thà là Mạnh Hổ đề bạt đám lão binh cơ sở của mình lên làm quan quân, chứ tuyệt đối không để cho loại học viên có suy nghĩ như vậy đứng vào hàng ngũ của binh sĩ mình.
Nghĩ tới đây, Mạnh Hổ bất giác quay đầu lại liếc nhìn Diệp Hinh Dư một cái, thầm nghĩ nếu không phải vì nể mặt của Yến vương Mông Khác, nếu không phải vì nể lời thỉnh cầu tha thiết của Diệp Hinh Dư nhan sắc động lòng người, hắn sẽ không bao giờ huấn luyện chiến thuật cái rắm gì cho bọn học viên đã bị tẩy não bởi chế độ giáo dục của quan quyền, chỉ là đàn gảy tai trâu, lãng phí thời gian vô ích mà thôi.
- Sai rồi!
Mạnh Hổ bực bội hừ một tiếng, cất tiếng trách mắng với vẻ vô cùng lãnh khốc:
- Đế quốc thu nhận các ngươi vào học viện, tốn bao biết bao nhiêu nhân lực, vật lực và tài lực bồi dưỡng các ngươi không phải để cho các ngươi bọc thây trong da ngựa, vì đế quốc hy sinh! Ngược lại là đằng khác, là vì muốn cho địch nhân của các ngươi phải bọc thây da ngựa, hy sinh vì đế quốc, là địch nhân của các ngươi!
Gần như tất cả các học viên đều lộ vẻ giật mình, ngay cả tên học viên mới vừa bị giáo huấn trên mặt cũng lộ vẻ đồng tình chấp nhận.
Chỉ có tên học viên cao gầy ở hàng cuối cùng lại có vẻ mặt khác thường, trên mặt của hắn không lộ vẻ chợt hiểu ra như những học viên khác, ngược lại cau mày trầm tư suy nghĩ.
Ánh mắt Mạnh Hổ nhìn thấy vẻ mặt của tên học viên cao gầy, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc.
Câu nói vừa rồi của Mạnh Hổ mới vừa nghe qua cảm thấy đạo lý rất là nông cạn, nhưng thật ra trong đó hàm chứa một cách suy nghĩ vấn đề chiến lược rất sâu xa. Chính mình da ngựa bọc thây, hy sinh vì đế quốc gọi là phòng ngự bị động, làm cho địch phải da ngựa bọc thây, hy sinh vì đế quốc gọi là chủ động tiến công hay nói cách khác là phát động xâm lược, hai lối suy nghĩ này có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Phần lớn học viên tốt nghiệp hiển nhiên chưa có cách suy nghĩ vấn đề chiến lược sâu xa đến mức như vậy, mà chỉ có tên học viên cao gầy kia nghĩ tới, hơn nữa đã bắt đầu suy tư. Mạnh Hổ đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, nếu như đem đứa trẻ này rèn luyện trong quân đội, một khi trưởng thành sẽ là một tên thống soái tài ba!
Thế nhưng rất nhanh Mạnh Hổ đã gạt bỏ ý niệm trong đầu mình, bởi vì tên học viên này đã trải qua sáu năm giáo dục chính quy của học viện quân sự Hoàng gia, cho dù là tương lai thật sự trở thành một tên thống soái tài ba đi chăng nữa, đó cũng là thống soái quân sự của đế quốc Quang Huy mà thôi. Chuyện này cũng không có ích lợi gì cho Mạnh Hổ, nếu làm theo suy nghĩ của hắn đúng là làm mướn không công cho người khác.
Đột nhiên tên học viên cao gầy kia giơ tay phải lên cao.
Trong mắt Mạnh Hổ lại thoáng qua một tia kinh ngạc, thầm nghĩ tên tiểu tử kia đã thông suốt nhanh như vậy sao, nếu đúng vậy thì quả là hắn có tư duy vô cùng nhạy bén.
Lập tức Mạnh Hổ đưa tay ra làm một cử chỉ mời, cao giọng hỏi:
- Vị học viên này có ý kiến gì sao? xem tại TruyenFull.vn
Tên học viên kia lập tức đứng dậy, cao giọng hỏi:
- Tướng quân đại nhân tôn kính, những lời vừa rồi của ngài ta có thể hiểu như vầy hay không? Thân là một quân nhân hay một quan quân, lý tưởng của chúng ta phải là xâm lược, xâm lược, không ngừng xâm lược, làm cho quân đội của nước địch vì bảo vệ đế quốc của chúng mà bọc thây da ngựa?
Mạnh Hổ không đáp mà hỏi lại:
- Có phải giáo trình của học viện dạy các ngươi rằng đế quốc yêu hoà bình, không thích chiến tranh?
Tên học viên cao gầy gật đầu:
- Dạ đúng, chẳng lẽ yêu hoà bình không tốt sao? Không thích chiến tranh có chỗ nào không đúng hay sao?
Mạnh Hổ trầm giọng:
- Yêu hoà bình đương nhiên không có gì là không tốt, không thích chiến tranh cũng không có gì là không tốt, cho tới bây giờ chiến tranh chính là nhơ bẩn, tàn bạo, đầy máu tanh. Nếu như có thể lựa chọn, hẳn không ai muốn gây ra chiến tranh, thế nhưng ta muốn nói với các ngươi, ai cũng có thể có quyền yêu hoà bình, chỉ có quân nhân là không, vì chức trách của quân nhân chính là đánh giặc, chính là giết chóc!
Diệp Hinh Dư cạnh đó bất giác mấp máy đôi môi đỏ mọng, cố nén không cắt ngang lời Mạnh Hổ.
Thật ra đề tài này tối qua nàng và Mạnh Hổ đã từng tranh luận, thậm chí còn tranh luận vô cùng kịch liệt.
Diệp Hinh Dư cho rằng Mạnh Hổ là một kẻ ủng hộ đường lối bạo lực trần trụi. Nàng cho rằng quân đội không được giống như Mạnh Hổ miêu tả, quân đội phải là lực lượng duy trì hoà bình, mà không phải là công cụ bạo lực trong tay chính trị gia.
Nói đến đây, dường như Mạnh Hổ cũng nhớ đến cuộc tranh luận tối qua, quay lại liếc nhìn Diệp Hinh Dư một cái rồi mới nói tiếp:
- Giáo trình của học viện dạy các ngươi rằng đế quốc yêu chuộng hoà bình, đế quốc không thích chiến tranh. Thế nhưng bây giờ ta nói rõ ràng cho các ngươi biết, tất cả điều đó đều là rác rưởi, truyền thống của đế quốc chính là hiếu chiến!
-… Năm xưa Quang Huy Đại đế bất quá chỉ là Tổng đốc biên cương của Quang Minh vương triều, cuối cùng trở thành đại đế lập quốc của đế quốc Quang Huy, dựa vào cái gì? Chính là dựa vào quân đội! Cho nên một quân nhân chân chính của đế quốc là phải hiếu chiến, cho tới bây giờ thế giới Trung Thổ vẫn tôn trọng kẻ thắng, không ai thương hại cho kẻ thất bại!
Tên học viên trẻ tuổi cao gầy kia gật đầu, lại nói:
- Tướng quân đại nhân tôn kính, ta còn một vấn đề nữa!
Mạnh Hổ vừa đưa tay ra dấu mời, tên học viên nọ lại hỏi:
- Nghe nói tướng quân đại nhân luyện binh có một câu khẩu hiệu: " Sống chết có nhau, tuyệt không từ bỏ, vững như bàn thạch, tuyệt không bỏ mặc!". Tướng quân đại nhân có thể giải thích ý nghĩa của câu khẩu hiệu này hay không?
Mạnh Hổ giọng lãnh khốc:
- Đầu tiên ta sửa khái niệm sai lầm của ngươi đã! Lời ấy không phải là khẩu hiệu, mà là niềm tin!
Tên học viên cao gầy đỏ ửng mặt mày, hơi khom người tạ lỗi:
- Tướng quân đại nhân, vừa rồi ta dùng từ không đúng, xin tạ lỗi vậy!
Mạnh Hổ khoát khoát tay, nói tiếp:
- Trước khi giảng giải về niềm tin, ta muốn nói với các ngươi rằng, quân đội là một đoàn thể, từ ăn ngủ, huấn luyện cho đến chiến đấu đều mang tính chất đoàn thể. Mỗi một tên binh sĩ trong quân đội đều là một bộ phận trong đoàn thể ấy, hễ bất cứ một bộ phận nào có vấn đề đều làm yếu đi lực chiến đấu của quân đội rất nhiều!
- …Nếu như lấy một cánh quân mà so sánh với một người, thì thống soái, quan quân và binh sĩ bình thường chính là đầu, thân mình và tứ chi của người ấy. Một người bất luận đầu của hắn có thông minh đến mức nào, nếu như không có tứ chi thì hoàn toàn không làm được gì cả. Cũng cùng đạo lý như thế, một cánh quân bất luận thống soái có tài giỏi đến đâu nhưng nếu không có binh sĩ tuân lệnh hắn thì hắn cũng hoàn toàn không làm được gì cả!
Tên học viên cao gầy hơi trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Ta có thể hiểu như vầy không, một cánh quân muốn trở nên mạnh mẽ, thì tướng quân và toàn thể binh sĩ phải sống chết cùng nhau, vinh nhục cùng nhau?
- Nhạc Mông, ngươi không cảm thấy rằng ngươi quá ngờ nghệch hay sao??
Tên học viên cao gầy vừa dứt lời, một tên học viên tướng mạo đường đường đột nhiên đứng dậy nói với giọng châm biếm:
- Chúng ta là quý tộc, sau khi tốt nghiệp gia nhập vào quân đội ít nhất cũng là tướng lĩnh cấp bậc liên đội trưởng trở lên. Thế nhưng ngươi lại muốn cùng sống chết, cùng vinh nhục với bọn binh sĩ ti tiện, ngươi không cảm thấy quá ngờ nghệch hay sao?
Rất nhiều tên học viên vội vàng phụ hoạ theo, nhìn tên học viên cao gầy tên Nhạc Mông với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Thế nhưng tên học viên có tên là Nhạc Mông lại có vẻ rất bình thản, không hề vì ánh mắt khinh bỉ của các bạn đồng học mà tức giận, lại càng không có biểu hiện gì quá khích. Hắn giống như một nam tử đã trưởng thành từng trải sự đời, biểu hiện ra một khí độ rộng rãi điềm đạm ung dung.
Mạnh Hổ trong lòng lấy làm kinh ngạc.
Những tên học viên công tử tự phụ xuất thân là giòng máu quý tộc căn bản không hiểu được cái gì là quân đội, ở trong học viện quân sự đọc thêm nhiều sách một chút cũng có thể trở thành tướng quân chân chính. Nhưng nếu để loại học viên như vậy làm tướng quân, cầm quân ra trận căn bản là phạm tội, đến lúc đó không chỉ là nỗi bất hạnh của riêng một cá nhân, mà là cả một cánh quân, thậm chí là cả quốc gia!
Thế nhưng tên học viên trẻ tuổi tên là đế quốc Minh Nguyệt kia cũng thật sự khiến cho Mạnh Hổ chú ý, tên tiểu tử này quả thật không đơn giản chút nào, đối với đạo cầm quân của Mạnh Hổ rất là nhạy bén. Mạnh Hổ chỉ đơn giản dùng một ví dụ so sánh giữa cơ thể một con người và một cánh quân, thế nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn đã lĩnh hội lập tức đạo lý trong đó, không giống đám học viên còn lại căn bản là hoàn toàn không hiểu Mạnh Hổ muốn nói cái gì.
Thậm chí trong lòng Mạnh Hổ bắt đầu le lói sát cơ, bởi vì phương châm sống của Mạnh Hổ chính là có ta thì không địch, có địch thì không có ta. Một khi phát hiện có nguy hiểm, không cần biết nó tiềm ẩn hay là thực tế, hắn đều tìm mọi cách diệt trừ. Mà tên học viên tên gọi Nhạc Mông trước mắt này, không còn nghi ngờ gì đúng là có tiềm lực để trở thành danh tướng sau này, chính là một nhân vật nguy hiểm!
Dường như cảm nhận được sát ý dấy lên trong mắt Mạnh Hổ, tên học viên tên gọi Nhạc Mông đột nhiên cất tiếng hỏi:
- Tướng quân đại nhân, ta có nói sai chuyện gì không?
Mạnh Hổ đột nhiên bừng tỉnh, sát cơ trong mắt thoáng chốc rút lui nhanh như nước thuỷ triều, dù sao nơi đây cũng là đế đô Lạc Kinh, không phải đang ở hành tỉnh Tây Bộ nơi Mạnh Hổ muốn làm gì thì làm. Lập tức Mạnh Hổ gật đầu nhẹ nhàng với học viên tên gọi Nhạc Mông kia, đoạn nói:
- Không, ngươi không nói sai gì cả, ngươi rất khá, trong tương lai ngươi nhất định trở thành một tướng quân vĩ đại, ta bảo đảm!
Trong lúc này, gần như tất cả các học viên đều lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí ngay cả Diệp Hinh Dư cũng thoáng chút kinh ngạc. Bọn họ không thể ngờ rằng, Nhạc Mông có danh xưng là "phế vật" lại được Mạnh Hổ đánh giá cao như vậy, không ngờ còn nói tương lai hắn nhất định có thể trở thành tướng quân vĩ đại, phế vật sao thể trở thành tướng quân được chứ?