Vân Thanh lại lắc đầu:
- Hoàng tiên sinh, vừa rồi cũng không có ai tạt axit lên người tôi.
Người được gọi là Hoàng tiên sinh nghe như vậy thì chợt sững sờ:
- Luật sư Vân, nhưng có người chứng kiến người phụ nữ điên Chương Phỉ tạt axit lên người cô mà.
- Vậy thì họ nhìn lầm rồi.
Vân Thanh thản nhiên nói.
Hoàng tiên sinh nhìn Vân Thanh, sau đó hắn nở nụ cười:
- Luật sư Vân, anh biết rõ em thiện lương, nhưng em thiện lương cũng không có tác dụng với người phụ nữ điên Chương Phỉ.
- Hoàng tiên sinh, anh ly hôn với Chương Phỉ, cũng thành công bảo vệ tài sản, bây giờ Chương Phỉ đã bị thương và đưa vào bệnh viện, anh cần gì phải khăng khăng đuổi giết như vậy?
Trong giọng nói của Vân Thanh có vài phần bất đắc dĩ, sau đó nàng di chuyển chủ đề:
- Hoàng tiên sinh, anh còn chuyện gì không? Nếu không thì tôi còn cùng bạn dùng cơm.
Hoàng tiên sinh tất nhiên nghe rõ giọng điệu đuổi khách của Vân Thanh, nhưng sau đó hắn cũng không bỏ đi mà dùng ánh mắt rất sâu sắc nhìn Hạ Thiên, sau đó tiếp tục:
- Luật sư Vân, đây là bạn trai của em sao?
- Hoàng tiên sinh, đây là chuyện của tôi, cũng không cần nói rõ với anh.
Vân Thanh rất bất mãn, nàng không trả lời vấn đề của đối phương.
- Vậy thì được, luật sư Vân, tôi sẽ không quấy rầy chị dùng cơm với bạn trai.
Hoàng tiên sinh cuối cùng cũng thức thời bỏ đi, nhưng trước khi đi hắn còn nhìn kỹ Hạ Thiên, giống như ghi nhớ hình dáng của đối phương.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng của Hoàng tiên sinh mà có chút vui sướng:
- Tuy người đàn ông kia có vẻ rất chán ghét nhưng lại khá thông minh, biết tôi là bạn trai của chị Vân Thanh. Nguồn truyện: Truyện FULL
Khoảnh khắc này Vân Thanh hoàn toàn không biết nói gì hơn, sau đó nàng phản bác:
- Hạ tiên sinh, tôi không phải bạn gái của cậu.
- Chị Vân Thanh, vừa rồi chị không phủ nhận, như vậy rõ ràng là thừa nhận, chị đã thừa nhận làm bạn gái của tôi, sao bây giờ lại đổi ý?
Hạ Thiên nhìn Vân Thanh, bộ dạng rất chuyên chú:
- Chị Vân Thanh, không thể tùy tiện đổi ý, nếu không sẽ bị đánh đòn.
- Hạ tiên sinh, vừa rồi tôi chỉ gạt Hoàng Triết mà thôi, cũng không muốn anh ta tiếp tục đến quấn lấy tôi.
Vân Thanh có chút bất đắc dĩ.
- Sao? Chị Vân Thanh, tên họ Hoàng ngu ngốc kia dám có ý với chị à?
Hạ Thiên có chút tức giận:
- Chị Vân Thanh, sao không nói sớm? Nếu nói sớm thì em đánh văng hắn ra ngoài rồi.
Vân Thanh dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, người này vừa rồi còn khen đối phương thông minh, bây giờ lại chuyển sang ngu ngốc, đổi giọng cũng không nhanh vậy chứ?
- Hạ tiên sinh, đây là chuyện riêng của tôi, cậu cũng không cần quan tâm, chúng ta dùng cơm thôi.
Vân Thanh cũng không tiếp tục dây dưa ở vấn đề này, nàng cầm đũa và bắt đầu dùng cơm.
- Chị Vân Thanh, tôi biết chị đang dối người, vừa rồi rõ ràng có người tạt axit, chị lại nói không, bây giờ nhất định đang lừa tôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Vì vậy thật ra chị cũng không lừa gạt tên họ Hoàng ngu ngốc kia mà trong lòng thật sự coi tôi là bạn trai.
Trong lòng Vân Thanh chợt phiền muộn, có loại người này sao? Nàng nhìn Hạ Thiên mà nghĩ mãi không hiểu, người này sao lại tự kỷ như vậy, nhất định cho rằng mình thích hắn sao?
- Tôi không gạt cậu, tôi chỉ có chút đồng tình với Chương Phỉ mà thôi.
Vân Thanh không cho mình là người lừa gạt, vì vậy nàng tiếp tục giải thích:
- Chương Phỉ là người phụ nữ vừa rồi muốn tạt axit lên người tôi.
- Chị Vân Thanh, người ta muốn tạt axit lên người chị, vậy mà chị còn đồng tình sao?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, chẳng lẽ Vân Thanh đồng tình cũng có chút tràn lan?
- Những gì Chương Phỉ gặp phải rất đáng thương.
Vân Thanh khẽ thở dài, nàng quyết định kể chuyện này ra để Hạ Thiên khỏi "dai".
Chuyện xưa thật ra rất tục, Chương Phỉ và Hoàng Triết là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp không lâu thì kết hôn. Hai người cùng dốc sức làm ăn vài năm thì mở được một công ty nhỏ, lại vài năm trôi qua và công ty nhỏ thành công ty lớn, có vài chục triệu tài sản. Sau đó bắt đầu chữ "tục", người đàn ông có tiền thì đồi bại, Hoàng Triết nhanh chóng trở thành kẻ xấu.
Tất nhiên đàn ông gọi là đồi bại thường chỉ đi tìm gái, Hoàng Triết tìm rất nhiều vợ bé ở bên ngoài, nổi danh phong lưu gái gú.
Những năm nay đàn ông kiếm vợ bé cũng là bình thường, tìm vợ bé mà bị vợ to phát hiện ra cũng là chuyện thường ở huyện, vì vậy chuyện Hoàng Triết ôm "rận" cũng bị Chương Phỉ phát hiện ra, Chương Phỉ ồn ào muốn ly hôn.
Hoàng Triết cũng muón ly hôn thật sự, nhưng hắn không chia tài sản cho Chương Phỉ, vì cho rằng công ty phát triển đến quy mô hiện tại là công lao của một mình hắn. Nhưng Chương Phỉ không cho là như vậy, nàng muốn ít nhất là một nửa, hơn nữa vì Hoàng Triết là người sai lầm trước, vì vậy theo pháp luật thì nàng phải được chia nhiều hơn mới đúng.
Sau đó đoạn ly hôn còn tục hơn, nhưng Hoàng Triết lại làm những việc không tầm thường.
Hoàng Triết tìm được bạn trai của Chương Phỉ, mối tình đầu của nàng là một người đàn ông phong nhã, nhưng bây giờ người này phát triển không được tốt. Hoàng Triết cho người này một trăm ngàn, để tên này quyến rũ Chương Phỉ, lúc này Chương Phỉ vì bị chồng phản bội nên lập tức trầm mê.
Tuy Hoàng Triết theo "gái" bên ngoài rất nhiều lần, Chương Phỉ chỉ "theo trai" vài lần, nhưng không may, Chương Phỉ không có chứng cứ của Hoàng Triết, mà nàng chỉ đi vài lần nhưng lại có chứng cứ vô cùng xác thực. Sau đó Hoàng Triết tố cáo Chương Phỉ lên tòa án, yêu cầu ly hôn, còn bắt Chương Phỉ phải bồi thường.
Cuối cùng Chương Phỉ hầu như trắng tay, vì vậy mà gần như tan vỡ.
Luật sư của Hoàng Triết là Vân Thanh, vì có chứng cứ đó mà thắng kiện. Nhưng Chương Phỉ cũng không đi tìm Hoàng Triết, nàng lại đổ ập lên đầu Vân Thanh. Vì vậy hôm nay vừa có kết quả xử án thì Chương Phỉ đã đến tạt axit.
Không thể không nói tâm địa của Vân Thanh là rất tốt, nàng cảm thấy Chương Phỉ rất đáng thương, vì vậy không xem xét chuyện đối phương tạt axit lên người mình. Nhưng nàng không ngờ, nếu Hạ Thiên không xuất hiện, bây giờ đã không đến lượt nàng cảm thấy người khác đáng thương, mà là người ta cảm nàng đáng thương.
- Đại sư phụ quả nhiên nói không sai, người đáng thương tất có chỗ đáng trách.
Hạ Thiên cảm thấy Chương Phỉ rất đáng hận, thiếu chút nữa người này đã phá đi gương mặt xinh tươi của chị Vân Thanh, như vậy không đáng hận sao? Người này muốn tạt axit, sao không tạt vào ông chồng khốn kiếp kia?
Cuối cùng Vân Thanh cảm thấy mình không có tiếng nói chung với Hạ Thiên, vì vậy dứt khoát vùi đầu dùng cơm. Sau khi dùng cơm xong nàng lại lấy cơ để vội vàng bỏ đi, đối với nàng thì sau này không gặp mặt Hạ Thiên nữa sẽ tốt hơn.
Hạ Thiên có chút buồn bực, chị Vân Thanh sao chạy đi mất rồi? Nhưng hắn cũng không đuổi theo, dù sao cũng chưa ra tòa, sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp mặt.
Hạ Thiên đi ra khỏi nhà hàng thì một chiếc Mercedes Benz dừng ngay bên cạnh.
- Này anh bạn, lên xe trò chuyện vài câu.
Cửa xe mở ra, người này chào hỏi Hạ Thiên, đó là Hoàng Triết.
Khi thấy Hoàng Triết thì Hạ Thiên đã vui sướng, chính hắn muốn dạy cho đối phương một bài học, bây giờ lại tự động đến cửa, không vui sao được?
Ánh mắt Hạ Thiên xoay chuyển vài vòng, hắn lên xe rồi ngồi xuống tay lái phụ.
- Tôi là Hoàng Triết, cậu xưng hô thế nào?
Hoàng Triết mỉm cười hỏi.
- Tôi là Hạ Thiên.
Hạ Thiên trả lời.
Khi thấy Hạ Thiên biết phối hợp thì Hoàng Triết rất thỏa mãn:
- Anh bạn Hạ Thiên, cậu là bạn trai của luật sư Vân sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu.
- Anh bạn, tôi vì luật sư Vân mà đã bỏ ra vài trăm ngàn, cậu đột nhiên chắn ngang cướp đoạt luật sư Vân, hình như không tốt lắm.
Hoàng Triết tiếp tục nói.
Hạ Thiên trừng mắt, hắn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hoàng Triết:
- Ông cho chị Vân Thanh có giá vài trăm ngàn thôi sao?
- Đúng vậy, tôi đưa cho luật sư Vân vài trăm ngàn tiền phí, đối với vụ án đó thì luật sư nào cũng có thể thắng kiện, tôi cố ý tìm cô ấy, tất nhiên không phải vì vụ án, mà vì cô ấy.
Hoàng Triết nói ra mục đích thật của mình:
- Này anh bạn, nhìn cậu cũng dễ nói chuyện, không bằng chúng ta thương lượng, tôi cho cậu năm trăm ngàn, cậu dâng luật sư Vân cho tôi, thế nào?
- Tốt!
Hạ Thiên đồng ý ngay.
Hoàng Triết chợt ngẩn ngơ, hắn không ngờ Hạ Thiên đồng ý sảng khoái như vậy.
- Này anh bạn, đây là cậu đồng ý, không được thay đổi đấy nhé.
Hoàng Triết nhanh chóng phục hồi tinh thần trở lại, hắn ký ngân phiếu đưa cho Hạ Thiên:
- Đây là năm trăm ngàn, cậu cầm đi thì không được tiếp tục xuất hiện bên cạnh Vân Thanh.
- Tốt.
Hạ Thiên nhận chi phiếu rồi nói:
- Này, ông co thể tiện đường đưa tôi về nhà được không.
- Không có vấn đề.
Khi thấy Hạ Thiên sảng khoái như vậy thì Hoàng Triết cũng đồng ý rất vui vẻ:
- Cậu ở đâu?
- Đường Đông Sơn.
Hạ Thiên trả lời.
Hoàng Triết khởi động xe, hắn chạy đến đường Đông Sơn.
- Xe của ông có vẻ rất tốt.
Hạ Thiên ngồi được một lúc thì nói.
- Đây là đương nhiên, giá vài trăm ngàn đấy.
Hoàng Triết có chút đắc ý, trong giọng nói có chút hương vị khoe khoang.
- À, đây là thắng sao?
Hạ Thiên chỉ xuống chân Hoàng Triết.
- À, đúng vậy.
Hoàng Triết có chút bực bội, người này không biết cái thắng là gì sao?
- Đây là chân ga à?
Hạ Thiên chỉ vào một chỗ khác.
- Đúng, là chân ga.
Hoàng Triết tiếp tục gật đầu, trong lòng càng bực bội, người này hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì.
- À, Hoàng đại ca, tôi phải về gấp, anh đi nhanh một chút được không?
Hạ Thiên trừng mắt nói.
- Được thôi.
Hoàng Triết trả lời, hắn giẫm chân ga, xe tăng tốc.
Tốc độ càng lúc càng nhanh, Hoàng Triết muốn nhả ga nhưng ngạc nhiên phát hiện bàn chân không thể chuyển động, vẫn ấn chân ga. Lúc này xe liên tục tăng tốc, đã hơn hai trăm kilomet một giờ.
- Này, anh bạn, giúp tôi giẫm thắng.
Hoàng Triết vội vàng la lên với Hạ Thiên.
- Anh đúng là ngu ngốc.
Hạ Thiên nhìn Hoàng Triết, hắn chân thành nói một câu, sau đó mở cửa đi ra.