- Tôi không làm bữa sáng cho anh.
Kiều Phượng Nhi thở phì phò trả lời một câu, sau đó nàng chợt phát hiện có gì đó không đúng:
- Này, anh gọi tôi là gì, tôi cũng không phải là nha đầu của anh, không phải là Phượng nha đầu.
- Tôi nào có gọi cô là Phượng nha đầu?
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
- Tôi nghe rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Hoàng Nhi, cậu nghe được không? Cậu làm chứng cho mình, có phải anh ta gọi mình là Phượng nha đầu không?
- Điều này, Phượng Nhi, Hạ Thiên hình như không gọi cậu là Phượng nha đầu.
Kiều Hoàng Nhi cẩn thận nói.
- Sao có thể? Tôi nghe thấy rõ ràng.
Kiều Phượng Nhi rất bất mãn:
- Này Hoàng Nhi, cậu cũng không phải hôm qua để anh ta nhìn thấy sạch láng mà bắt đầu ngã sang phía đó chứ?
- Phượng Nhi cậu nói lăng nhăng gì vậy?
Kiều Hoàng Nhi chợt xấu hổ:
- Tôi thấy Hạ Thiên gọi không sai, cậu đúng là nha đầu điên khùng.
- Đúng rồi, tôi thấy nên gọi cô là nha đầu điên khùng, cô vốn là nha đầu điên khùng, ngay cả Hoàng Nhi cũng cảm thấy đúng.
Hạ Thiên cười hì hì nói:
- Còn nữa, cô đừng vu tội tôi, tôi không thấy tất cả của Hoàng Nhi, cô ấy còn mặt quần lót, chỉ không mang nịt ngực mà thôi.
Kiều Hoàng Nhi đáng thương cảm thấy mình thật sự rất vô tội, hôm nay nàng bị trúng đạn hai lần, chỉ muốn chui xuống lỗ hổng nào dưới đất mà thôi.
- Anh!
Kiều Phượng Nhi chợt bị chọc tức, dám gọi nàng là Phượng nha đầu, như vậy nàng còn miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng gọi nàng là nha đầu điên khùng, như vậy thật sự khó nhịn, vì vậy nàng rống lên:
- Anh mới là kẻ điên, là lưu manh bị bệnh trâu điên.
- Chồng, Phượng Nhi, hai người cũng đừng tiếp tục làm rộn.
Kiều Tiểu Kiều cuối cùng cũng nhịn không được phải hòa giải, nàng có chút bất đắc dĩ:
- Hai người sao cứ mỗi lần gặp mặt là cãi nhau như vậy?
- Cái này gọi là oan gia à nha.
Kiều Hoàng Nhi khẽ thì thầm một câu.
- Oan gia cái đầu cậu.
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Kiều Hoàng Nhi.
- Được rồi, đừng tranh cãi nữa, Hoàng Nhi, mau ra ngoài mua bữa sáng. Phượng Nhi, em không cần làm bữa sáng, thu dọn chuẩn bị ăn sáng.
Kiều Tiểu Kiều mở miệng nói.
- Vâng, Kiều tiểu thư.
Kiều Hoàng Nhi ước gì có thể tranh thủ bỏ đi, vì vậy mà chạy đi ngay.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, nàng cũng không nói gì nữa mà trực tiếp đi vào toilet.
- Chồng, em muốn tắm, anh cứ ngồi đây đi.
Kiều Tiểu Kiều nói rồi rời đi, dù sao phòng ở trên Thần Tiên đảo cũng chỉ là tạm thời chuẩn bị, vì vậy cũng không đầy đủ tất cả, ví dụ như phòng tắm còn chưa được chuẩn bị tốt.
- Vợ, anh đi với em.
Hạ Thiên cười hì hì.
- Không cần đâu, em...Em thật sự có chút...
Kiều Tiểu Kiều đỏ mặt, nàng thật sự xấu hổ, không thể tiếp tục.
Khi thấy Kiều Tiểu Kiều như vậy thì Hạ Thiên đành gật đầu:
- Được rồi, anh sẽ ở đây chờ em.
Kiều Tiểu Kiều tuy đã có sức khỏe tốt nhưng vẫn rất mẫn cảm, phương diện này nàng chiến đấu rất yếu, tuyệt đối là một bà vợ yếu nhất của Hạ Thiên, vì vậy phần lớn thời gian tối qua hai người dành cho việc ngủ. Sáng nay tuy đã làm qua vài hoạt động nhưng vẫn chưa đủ để Hạ Thiên thỏa mãn, ngược lại còn có vẻ nửa vời, có chút khó chịu.
Kiều Tiểu Kiều lên lầu, vài phút sau, Kiều Phượng Nhi từ nhà vệ sinh đi ra, khi thấy Hạ Thiên ngồi trên ghế sa lông, nàng nhanh chóng tiến đến.
- Này, lưu manh đáng chết, tối qua anh đưa Kiều tiểu thư đi đâu?
Kiều Phượng Nhi hạ giọng nói.
- Liên quan gì đến cô?
Hạ Thiên không muốn trả lời.
- Tôi quan tâm đến tiểu thư không được sao?
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- Cô ấy là vợ tôi, có tôi quan tâm là được.
Hạ Thiên tức giận nói, ánh mắt chăm chú nhìn vào bộ phận hùng vĩ của Kiều Phượng Nhi, có chút không nỡ buông ra.
Kiều Phượng Nhi gần đây ăn mặc khá mát mẻ, khi ở trong nhà thì càng mát mẻ hơn.
Sau khi bộ vị kia trở nên lớn hơn, những bộ quần áo ít vải lại khó thể ngăn cản được, vì vậy nàng chỉ cần hơi nghiêng người thì chỗ đó sẽ lộ ra, càng làm cho bộ vị kia thêm mê người.
Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên Hạ Thiên được thấy, hắn cũng không phải lần đầu tiên được sờ qua, thậm chí vuốt ve xoa bóp. Nếu bình thường thì Kiều Phượng Nhi thật sự chẳng có mấy sức quyến rũ với hắn, nhưng từ tối qua đến giờ luôn bị Kiều Tiểu Kiều cho ăn nửa vời, bây giờ hắn thấy "bữa ăn xa hoa" của Kiều Phượng Nhi, vì vậy mà có chút khó khống chế.
- Lưu manh đáng chết, anh nhìn gì đấy?
Kiều Phượng Nhi chợt phát hiện Hạ Thiên đang nhìn mình.
- Nhìn ngực của cô, không phải cô nghĩ tôi nhìn quần áo của mình chứ?
Hạ Thiên hào hùng nói.
Kiều Phượng Nhi chợt chán nản, lưu manh này đã rình coi mà còn lớn tiếng như vậy à?
- Anh đúng là lưu manh chính cống, tối qua anh vừa ăn hết Kiều tiểu thư, bây giờ lại...
Kiều Phượng Nhi cắn răng, dùng giọng hung hăng nói với Hạ Thiên.
- Này, tôi không ức hiếp Tiểu Kiều.
Hạ Thiên cắt ngang lời của Kiều Phượng Nhi:
- Cô ấy là vợ tôi, tôi chỉ làm việc mình nên làm mà thôi. Còn nữa, cô đừng gọi tôi là lưu manh, nếu không tôi cũng chẳng ngại làm lưu manh. Trước kia cảnh sát tỷ tỷ gọi tôi là lưu manh thì tôi không ngại, nhưng bây giờ cô gọi, tôi sẽ làm ra vài chuyện lưu manh cho mà xem.
- Lưu manh đáng chết, anh đừng uy hiếp tôi, tôi không sợ anh, tôi sẽ hét lên anh là lưu manh...Á...Anh...Đừng...
Kiều Phượng Nhi cũng nhanh chóng mắng Hạ Thiên là lưu manh, từ ngày đầu tiên gặp mặt đến tận bây giờ, nàng cũng không sửa đổi cách xưng hô với hắn. Trước đó hắn cũng không quan tâm, mà nàng cũng đã quen cách xưng hô kia. Vì vậy bây giờ nghe nói hắn không cho phép nàng gọi là lưu manh, nàng tất nhiên mất vui, vì vậy cũng không tin hắn có thể làm gì mình. Nhưng bây giờ nàng đã hiểu, lời uy hiếp của đối phương là sự thật.
Khi Hạ Thiên dùng một tay kéo Kiều Phượng Nhi vào mình, sau đó cúi đầu lên ngực, nàng chợt vô thức hô lên kinh hoàng, sau đó muốn đẩy hắn ra. Nhưng nàng chợt phát hiện không biết vì sao mà toàn thân nhũn ra, hình như không còn chút sức lực nào. Nàng không quy kết nguyên nhân cho mình mà đổ tội cho hắn, nhất định là lưu manh kia động tay động chân với mình, vì ý nghĩ như vậy mà nàng đinh ninh là mình không tình nguyện, nàng chỉ không có cách phản kháng mà thôi.
Kiều Phượng Nhi có thể lên tiếng nhưng lúc này thật sự không hô cứu mạng, ánh mắt lại liên tục xoay chuyển, sợ bị người khác thấy tình cảnh vào lúc này. Lúc này trước ngực nàng truyền đến những cảm giác khác thường, nàng cũng đã từng bị Hạ Thiên tàn sát bừa bãi, bây giờ cảm giác quen thuộc chợt kéo đến, điều này làm nàng có chút xấu hổ, nàng giống như rất hoài niệm nó.
- Đừng, đừng ở chỗ này...Ư...Đổi chỗ đi...
Kiều Phượng Nhi vô thức khẽ nói, trong tiềm thức điều nàng không muốn Hạ Thiên ngừng tay, chỉ hy vọng hắn đổi chỗ, không phải là chỗ này, người ta có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng Hạ Thiên không có tính toán đổi chỗ, hắn vẫn tham lam gặm hai vị trí khổng lồ của Kiều Phượng Nhi, hai tay còn sờ loạn trên người, sau đó tiến vào vị trí thâm sâu nhất.
- Á!
Một tiếng hét sợ hãi từ bên ngoài truyền vào:
- Các người...
Kiều Phượng Nhi nghe được âm thanh này thì chợt giật mình thức tỉnh, nàng cũng không biết lấy đâu ra sức lực, như một con thỏ nhỏ nhảy ra khỏi lòng Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, anh là lưu manh.
Kiều Phượng Nhi dùng giọng xấu hổ mắng Hạ Thiên, sau đó nhanh chóng chạy lên lầu.
Kiều Hoàng Nhi đang dùng hai tay xách bữa sáng, nàng đứng sừng sững ngoài cửa.
Hạ Thiên thì tỏ ra vô tội:
- Nha đầu điên khùng muốn tôi thể hiện chút bản lĩnh lưu manh.
- À, tôi tin anh.
Kiều Hoàng Nhi không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nói ra một câu như vậy, sau đó nàng đặt bữa sáng lên bàn rồi lên lầu. Tất nhiên nàng cũng không phải đi tìm Kiều Phượng Nhi, nàng đi gọi Kiều Tiểu Kiều xuống dùng cơm.
- Thiếu gia.
Một âm thanh dịu dàng vang lên, Cố Hàm Sương đi đến bên cạnh Hạ Thiên không một tiếng động, nàng dùng giọng ân cần hỏi:
- Cậu không sao chứ? Khí tức có chút rối loạn...
- Sương nha đầu, bây giờ tôi có chút việc, nhưng sẽ không có việc gì...
Hạ Thiên cuối cùng không quan tâm đến bữa sáng, hắn chụp lấy Cố Hàm Sương rồi lóe người lên lầu, trước tiên nên ăn Sương nha đầu giải khát thì hay hơn.
Thành phố Giang Hải với Hạ Thiên chính là nơi cực kỳ vui sướng, thời gian vui vẻ tuy thoải mái như cũng qua đi rất nhanh, hai ngày đã qua, Hạ Thiên sẽ phải quay về Thanh Phong Sơn.
Khi lên Thanh Phong Sơn thì Hạ Thiên lại cùng ở với Nguyệt Thanh Nhã một ngày một đêm, đến ngày hôm sau hắn mới xuống núi, nhưng lúc này bên cạnh lại có một người, là Dạ Ngọc Mị.
Khi bọn họ rời khỏi Thanh Phong Sơn, Tống Ngọc Mị ở trên Thanh Phong Sơn lại có chút lo lắng.
- Chị Nguyệt, có nên để em lén đi theo bọn họ không?
Tống Ngọc Mị rõ ràng không yên lòng.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ lắc đầu:
- Ngọc Mị, với công lực của em, nếu đi theo thì Tiểu Mị và Hạ Thiên sẽ phát hiện ra ngay. Hơn nữa điều quan trọng là nếu em đi theo, chỉ sợ Tiểu Thiên sẽ bỏ thời gian ở với em, vì vậy lần này không ai được chen vào sự việc giữa hai người bọn họ, chúng ta cứ như cho bọn họ một thế giới riêng.
Tống Ngọc Mị thở dài sâu kín, nàng biết rõ Nguyệt Thanh Nhã nói không sai, nàng hy vọng lần này Hạ Thiên có thể thành công.
- Ngọc Mị, thật ra chúng ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm.
Nguyệt Thanh Nhã lúc này nói thêm.
- Chị Nguyệt, chúng ta còn phải làm gì?
Tống Ngọc Mị có chút khó hiểu.
- Dù có tu vi Kim Đan Kỳ nhưng muốn thật sự là một người tu tiên, không những phải có nội công, còn phải có vũ kỹ, pháp thuật.v.v. Khoảng thời gian này chị sẽ dạy em những thứ đó.
Gương mặt của Nguyệt Thanh Nhã có chút ngưng trọng:
- Gần đây chị có một dự cảm không tốt, chúng ta sẽ gặp phải phiền toái rất lớn.