- Ôi, đúng là ngực to không não.
Hạ Thiên lắc đầu cảm khái:
- Thứ này sao có thể gọi là uy hiếp? Tối đa cũng chỉ coi là dụ dỗ mà thôi.
- Lưu manh đáng chết, không được phép nói tôi ngực to mà không não.
Kiều Phượng Nhi nhanh chóng tan vỡ:
- Ngực tôi không phải do anh làm lớn lên sao?
- Vậy cô là người ngu ngốc sẵn rồi, không ai nghi oan cho cô.
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Tôi chỉ bảo cô ngoan lên một chút, cô lại bảo tôi uy hiếp, không phải ngốc thì là gì?
- Anh không dụ dỗ tôi thì là gì?
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Tôi không muốn làm một bà phù thủy trường sinh bất tử.
- Cô mới là bà phù thủy.
Hạ Thiên lập tức mất hứng:
- Cô mắng vợ tôi, có tin tôi đánh cô không? Cô đừng nói hươu nói vượn, bây giờ tôi sẽ biến cô thành bà phù thủy bây giờ.
- Hừ, tóm lại tôi không muốn trường sinh bất tử để làm nha hoàn của anh, không muốn cái gì cũng phải nghe lời anh.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói:
- Đừng cho là tôi không biết lưu manh anh nghĩ gì, anh muốn dụ dỗ tôi, sau đó chiếm tiện nghi phải không?
- Còn không tự nhận mình ngực to không não nữa sao?
Hạ Thiên ngáp một cái:
- Tôi chỉ muốn cô làm một bữa cơm mà thôi, nếu cô không làm thì tôi nói Kiều Hoàng Nhi làm, tôi cũng không tin cô ấy không làm cho mình một bữa cơm. Khi cô ấy làm cơm xong, tôi sẽ tẩy tủy, như vậy cô ấy có thể tiếp tục làm nha hoàn cho Tiểu Kiều, còn cô, phải xem Tiểu Kiều có muốn một bà già không.
- Hoàng Nhi nấu cơm không ngon như tôi.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói, sau đó dùng ánh mắt không quá tin tưởng nhìn Hạ Thiên:
- Này, thật sự chỉ muốn để tôi làm một bữa cơm thôi sao? Có phải tôi nấu cơm, anh cũng giúp tôi làm đệ tứ châm tẩy tủy?
Kiều Phượng Nhi cũng biết sự thần kỳ của đệ tứ châm tẩy tủy, nếu nói nàng không hoàn toàn động tâm, điều này tuyệt đối là giả, nhưng nàng cảm thấy Hạ Thiên sẽ không có lòng tốt như vậy. Nếu nàng chủ động cầu cạnh thì sợ đối phương sẽ làm khó. Hơn nữa nàng nghe nói Hạ Thiên chỉ tẩy tủy cho các bà vợ mà thôi, vì vậy nàng dù động tâm nhưng cũng không cưỡng cầu, vì dù sao thì nàng cũng hiểu, những chuyện thế này chẳng thể nào cưỡng cầu cho được.
Nhưng bây giờ Hạ Thiên nói chỉ cần một bữa cơm sẽ tẩy tủy cho Kiều Phượng Nhi, đây là một cơ hội khó có được, nàng thật sự không muốn bỏ qua. Điều duy nhất làm nàng lo lắng chính là tên lưu manh này nói chuyện không quá chắc chắn, sợ rằng chỉ muốn cố ý trêu đùa nàng mà thôi.
- Này, nếu vừa rồi tôi nói cô nấu cơm, sau đó cô lập tức làm cơm thì tôi nhất định sẽ tẩy tủy. Nhưng bây giờ phải xem tâm tình của tôi thế nào, nếu cô làm cơm và để tôi
ăn ngon, tôi sẽ giúp cô tẩy tủy, nếu không thì cô chờ sau này có cơ hội, ráng biểu hiện, tôi sẽ cho cô thêm cơ hội để được tẩy tủy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Kiều Phượng Nhi chợt tức giận:
- Tôi cũng không làm cho anh.
- Nếu tối nay cô không nấu cơm, sau này dù cô có biểu hiện thì tôi cũng sẽ không tẩy tủy.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi rất tức giận:
- Anh rõ ràng uy hiếp người khác.
- Vừa rồi tôi đã nói rồi, đây là dụ dỗ, không phải là uy hiếp.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Kiều Phượng Nhi:
- Tôi chưa bao giờ uy hiếp người khác, nếu cô không muốn làm cơm, tôi sẽ lên lầu tìm Hoàng Nhi.
- Này, tôi sẽ nấu cơm cho anh, nếu anh ăn và hài lòng, có thể tẩy tủy cho tôi và Hoàng Nhi?
Kiều Phượng Nhi thở phì phò nói.
- Sao cô muốn tẩy tủy cùng Hoàng Nhi?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Tôi và Hoàng Nhi vẫn luôn là vệ sĩ của Kiều tiểu thư, chúng tôi đều có thói quen cùng nhau phục vụ Kiều tiểu thư, tôi cũng không muốn sau này chỉ có một người theo Kiều
tiểu thư.
Kiều Phượng Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu:
- Được rồi, nếu tôi cảm thấy vui, tôi sẽ tẩy tủy cho cả hai người.
- Anh cần nói giữ lời.
Kiều Phượng Nhi nhanh chóng nói một câu, sợ Hạ Thiên đổi ý, vì vậy không chờ hắn lên tiếng, nàng đã nhanh chóng chạy vào bếp:
- Trước tiên tôi đi nấu cơm cho anh.
Nhìn bóng lưng của Kiều Phượng Nhi, Hạ Thiên nở nụ cười quái dị, sau đó lầm bầm:
- Phụ nữ ngực lớn thật sự rất dễ lừa gạt.
Ngay sau đó Hạ Thiên lại lắc đầu:
- Cũng không đúng, ngực của cảnh sát tỷ tỷ cũng rất lớn, nhưng chị ấy rất thông minh. À, xem ra Kiều Phượng Nhi quá ngốc.
Nếu Kiều Phượng Nhi nghe được như vậy thì nhất định sẽ hạ độc vào thức ăn để xử lý Hạ Thiên.
Đáng tiếc là Kiều Phượng Nhi không nghe được những lời như vậy của Hạ Thiên, vì vậy bây giờ nàng đang cố gắng chuẩn bị cho hắn một bữa tối thật thịnh soạn. À, nếu nói một cách nghiêm khắc thì phải là ăn khuya, vì hắn dùng bữa cơm này cũng đã đến mười hai giờ đêm.
- Thế nào? Anh có hài lòng không?
Sau khi thu dọn chén đũa, Kiều Phượng Nhi dùng giọng vội vàng hỏi Hạ Thiên. Nếu nói nàng không quan tâm đến vấn đề này thì rõ ràng là không thể, có lẽ không phải người nào cũng muốn trẻ mãi không già, nhưng mỗi người phụ nữ chắc chắn sẽ luôn muốn tuổi xuân được giữ lại, ví dụ như một người phụ nữ khá xinh đẹp như Kiều Phượng Nhi, nàng luôn hy vọng mình có thể mãi trẻ đẹp.
Hạ Thiên suy nghĩ có vẻ rất chân thành, sau đó lắc đầu:
- Chưa thỏa mãn.
Kiều Phượng Nhi chợt bị chọc tức:
- Này, có phải anh cố ý không? Anh không hài lòng mà ăn sạch sẽ vậy à? Không còn chút nào dư thừa, tôi hầu như không cần rửa chén nữa.
- À, không biết ai nói, lãng phí thực phẩm là thói quen xấu, tôi chỉ không muốn lãng phí thực phẩm mà thôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Anh.
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên, bộ ngực sữa chợt phập phồng, chỗ này vốn khá hùng vĩ, bây giờ càng mạnh mẽ bùng sóng:
- Lưu manh anh đang nói ngược sao?
- Tôi chưa từng nói ngược.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Tôi thật sự cảm thấy ăn không ngon, tài nấu nướng của cô tuy rất tốt nhưng không bằng hai vị đầu bếp trong nhà hàng Rome.
- Cái gì mà nhà hàng Rome, anh đến Ý mà ăn.
Kiều Phượng Nhi căm giận nói.
- À, Ý thì hơi xa, tôi muốn đi thì sẽ không thể nào tẩy tủy cho cô, cô muốn tôi sang Ý sao?
Hạ Thiên tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
- Anh đi đâu thì...Cái gì?
Kiều Phượng Nhi nói một nửa thì chợt cảm thấy có gì đó là lạ:
- Này, anh...Anh vừa nói gì? Anh nói anh sẽ tình nguyện dùng Nghịch Thiên Bát Châm để tẩy tủy cho tôi sao?
- Đúng vậy, tuy tôi ăn và cảm thấy không mấy hài lòng, nhưng tốt xấu gì cô cũng bỏ ra hơn nửa giờ để nấu nướng, vì vậy tôi coi như vung tay giúp cô tẩy tủy.
Hạ Thiên hời hợt nói.
- Sao anh lại đột nhiên trở nên hảo tâm như vậy?
Kiều Phượng Nhi dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Hạ Thiên, nàng cảm thấy điều này không quá bình thường.
- Này, rốt cuộc cô có muốn tẩy tủy không?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
- Anh...Anh chờ chút, tôi đi gọi Hoàng Nhi xuống.
Kiều Phượng Nhi tuy cảm thấy Hạ Thiên không phải bình thường, nhưng chuyện tốt thế này rơi xuống đầu, nàng cảm thấy khó thể bỏ qua. Dù người này có âm mưu gì thì
cũng chịu thôi, vì dù sao nàng cũng đã bị lưu manh này chiếm nhiều tiện nghi, bộ vị nào đó của nàng đã bị hắn xoa bóp không biết bao nhiêu lần, cũng không thiếu phần của hắn.
Kiều Phượng Nhi tất nhiên không biết, thật ra tối nay nàng có làm cơm hay không thì Hạ Thiên cũng sẽ tẩy tủy cho nàng và Kiều Hoàng Nhi. Nguyên nhân rất đơn giản, vì vợ hắn cần sự phục vụ của hai nha hoàn này, sau này Thần Tiên đảo sẽ không phải chỉ có hắn và các bà vợ, ít nhất còn cần có đám nha hoàn đáng tin, nếu không chẳng lẽ thứ gì bọn họ cũng phải tự làm sao? Rõ ràng bồi dưỡng vài nha hoàn là rất tốt.
Hạ Thiên thấy Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi là hai nha hoàn khá tốt, bộ dạng còn khá đẹp, cũng rất trung thành với Kiều Tiểu Kiều. Vì vậy thực tế hắn đã chuẩn bị tẩy tủy cho Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi, dù sao nếu hai nàng không thể sống được lâu, thì sao có thể phục vụ cho các bà vợ?
Còn những gì Hạ Thiên đã nói với Kiều Phượng Nhi, chẳng qua chỉ muốn cố ý chọc cho nàng sốt ruột mà thôi, hắn cũng không biết mình vì sao thích đâm chọc cô nàng này như vậy, có lẽ ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt thì nàng cũng đã thường xuyên gây khó cho hắn.
- Này, chúng ta có thể bắt đầu được chưa?
Kiều Phượng Nhi nhanh chóng đưa Kiều Hoàng Nhi xuống.
- Được rồi, trực tiếp vào phòng tắm, lát nữa các cô còn phải tắm rửa.
Hạ Thiên đứng người lên đi vào phòng tắm.
Kiều Phượng Nhi và Kiều Hoàng Nhi cũng vào theo, Kiều Phượng Nhi có chút không cam lòng, Kiều Hoàng Nhi thì có chút mê man, nàng hoàn toàn không ngờ chuyện tốt
này sẽ rơi xuống đầu mình.
Kiều Hoàng Nhi thấy Hạ Thiên giúp Kiều Phượng Nhi tẩy tủy là bình thường, vì nàng thấy hai người bọn họ tuy thường xuyên cãi nhau nhưng sớm muộn gì cũng cùng đến cùng đi. Trong mắt nàng thì đã coi Kiều Phượng Nhi là một nửa người phụ nữ của Hạ Thiên, sau khi Cố Hàm Sương đến đây thì nàng cảm thấy sau này Kiều Phượng
Nhi nhất định sẽ giống như Cố Hàm Sương, sẽ là nha hoàn cùng giường, vì vậy tẩy tủy cho Kiều Phượng Nhi cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Nhưng Kiều Hoàng Nhi chợt phát hiện mình cũng được hưởng đặc quyền như vậy, điều này làm nàng cảm thấy quỷ dị. Nàng và Hạ Thiên dù đã quen biết rất lâu nhưng giữa hai bên thật sự không trò chuyện nhiều, muốn nói là quen thuộc thì cũng có chút miễn cưỡng, nhưng nếu nói cả hai có quan hệ thân mật, như vậy cũng không phải.
Kiều Hoàng Nhi suy nghĩ mà cho rằng đây là Hạ Thiên yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng thấy hắn như vậy nhất định là nể mặt Kiều Tiểu Kiều và Kiều Phượng Nhi, dù sao ba nàng cũng đã ở cùng nhau nhiều năm rồi.
- Các người từng người lên một, tôi sẽ tẩy tủy cho cả hai.
Hạ Thiên nhìn Kiều Phượng Nhi, ánh mắt xoay chuyển:
- Cởi quần áo ra.
- Sao?
Kiều Phượng Nhi chợt mất vui:
- Sao phải cởi?
- Cô hỏi nhiều vậy làm gì?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Khi tôi giúp cô mát xa ngực, không phải cũng cởi sao?
- Khi đó chỉ cởi áo thôi.
Kiều Phượng Nhi xấu hổ phản bác.
- Cô không muốn tẩy tủy thì thôi, không tin thì đi mà hỏi Tiểu Kiều, xem khi tôi tẩy tủy cho cô ấy có cởi sạch ra không?
Hạ Thiên dùng giọng mất hứng nói.
Kiều Phượng Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng có chút do dự, sau đó khẽ cắn môi:
- Cởi thì cởi, có gì mà sợ?