- Đúng vậy, Liễu tiểu thư, chỉ cần chữa tốt cho Tiểu Đông, chúng tôi có thể trả giá tất cả.
Mạnh Tiểu Mi lúc này cũng nói, nàng cũng không còn khóc, nhìn qua có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều.
- Bành tiên sinh, Mạnh tiểu thư, tôi tạm thời không thể đồng ý với anh chị bất kỳ điều gì, tôi chỉ hy vọng hai người hiểu, Hạ Thiên có tình nguyện chữa bệnh cho con của anh chị hay không, đây là chuyện của cậu ấy, tôi không thể nào làm chủ được.
Liễu Vân Mạn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Trước tiên anh chị có thể để lại số điện thoại liên lạc, tôi sẽ trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên, đến lúc đó sẽ báo cho hai anh chị.
- Cám ơn Liễu tiểu thư.
Bành Tuấn Tài lộ ra vẻ cảm kích, hắn lấy ra một tờ danh thiếp đưa cho Liễu Vân Mạn:
- Đây là phương thức liên lạc của tôi, điện thoại của tôi mở máy suốt ngày, có thể gọi đến bất cứ lúc nào.
Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu, nàng nhận lấy danh thiếp rồi hô lên:
- Giai Giai, đưa Bành tiên sinh và Mạnh tiểu thư ra ngoài.
Giai Giai chính là tên cô gái trẻ vừa rồi, tên đầy đủ là Uông Giai Giai, thật ra nàng còn là một sinh viên, nhưng năm nay sẽ tốt nghiệp, lúc này xem như đang thực tập.
Uông Giai Giai nhanh chóng tiến vào, sau đó đưa ba người Mạnh Tiến Tài ra ngoài.
Liễu Vân Mạn khẽ thở ra một hơi, nàng suy nghĩ, hay là điện thoại cho Hạ Thiên?
Chuyện này nhất định phải giải quyết cho tốt, nhưng đến lúc này nàng cũng không biết nên giải quyết theo hướng nào, tất nhiên phải thương lượng với Hạ Thiên mới được.
Hạ Thiên vừa rời khỏi tập đoàn Thần Y chưa lâu đã nhận được điện thoại của Liễu Vân Mạn, sau đó hắn chạy đến khu nuôi dưỡng trẻ em cơ nhỡ, mà người ở đây đều đã
biết đến hắn, vì vậy mà hắn trực tiếp đi đến phòng làm việc của Liễu Vân Mạn.
- Hạ Thiên, lần này là lỗi của tôi, tôi đã không suy nghĩ kỹ càng, thật ra tôi nên sớm nghĩ đến vấn đề sẽ có người dùng phương pháp này để giúp cho con mình được chữa bệnh.
Liễu Vân Mạn có chút bất an, nàng nói rõ sự việc cho Hạ Thiên.
- Chị Vân Mạn, chị là vợ tôi, sao có thể sai được?
Hạ Thiên lại không cho là đúng:
- Không sao, bọn họ muốn ném con vào đây thì cứ tự nhên, dù sao bọn họ ném con vào thì sau này đừng hòng lấy về, bọn họ nếu thật sự cam lòng ném con đi, tôi chữa bệnh cho bọn trẻ là được.
- Nhưng như vậy sẽ vi phạm bản ý của chúng ta.
Liễu Vân Mạn có chút khó khăn:
- Chúng tôi vốn muốn giúp những đứa trẻ thật sự cần giúp đỡ, bọn cúng bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, không có người thân quan tâm chăm sóc, không có ai yêu thích chúng nó, vì vậy chúng nó mới cần đến chúng ta. Tuy chúng ta thu nhận trẻ nhỏ, nhưng chúng ta cũng đồng thời yêu cầu những bậc cha mẹ không nên vứt bỏ con mình, hy vọng các bậc cha mẹ có thể có trách nhiệm của mình. Nhưng nếu chúng ta nói cho bọn họ biết, chúng ta
sẽ chữa bệnh cho bọn họ, đây không phải là cổ vũ bọn họ vứt bỏ con mình sao?
- Tóm lại tôi cảm thấy dù bất kỳ nguyên nhân gì, nếu ném con đi cũng không phải thứ gì tốt.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn thật sự không có bất kỳ hảo cảm nào những kẻ vứt bỏ con mình.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi cảm khái nói:
- Làm người quả nhiên phải an phận, bây giờ rất nhiều người biết tôi là Hạ thần y, thậm chí muốn tôi chữa bệnh, điều này thật sự quá phiền toái. Vài ngày trước có người tìm Khả Khả, bây giờ có người tìm chị, cũng không biết sau này có người nào khác tìm đến những bà vợ khác không?
- Bây giờ cậu muốn an phận cũng khó, không riêng gì tôi tuyên truyền về cậu, thậm chí cả Mộng Oánh của tập đoàn Thần Y cũng tuyên truyền về cậu. Tôi thấy sau này chỉ sợ khó tránh khói có nhiều người chủ động tìm đến, yêu cầu cậu chữa bệnh cho bọn họ.
Liễu Vân Mạn có chút sầu lo:
- Nếu chúng ta không chú ý đến cũng không tốt, nhưng người bệnh quá nhiều thì chúng ta cũng không thể quản hết, như vậy cậu sẽ cực kỳ bận rộn, cậu nói xem, chúng ta phải áp dụng phương pháp thế nào?
- Chị Vân Mạn, không cần quan tâm nhiều như vậy, tôi chữa cho ai thì sẽ chữa, không chữa thì không chữa, ai cũng không làm gì được.
Hạ Thiên lại không cho là đúng:
- Nếu ai đến gây phiền, tôi sẽ cho hắn biết tay.
- Hạ Thiên, tuy cậu nói rất đúng, nhưng tôi cảm thấy, nếu chúng ta nghĩ ra được biện pháp tốt, sắp xếp vài yêu cầu, như vậy sau này sẽ đỡ phiền toái. Chúng ta nên thiết lập một tiêu chuẩn, như vậy sẽ không có phiền toái nữa.
Liễu Vân Mạn nhìn Hạ Thiên, nàng dùng giọng chân thành nói.
- Thật ra nếu tiếp tục dựa theo tiêu chuẩn của tôi cũng rất tốt, cứu sống mười triệu, cứu chết để lại mười ngàn, như vậy không tiền sẽ không trị, cho dù có tiền cũng phải hẹn trước. Đúng rồi, vợ Y Y rất am hiểu những chuyện này, không bằng chúng ta tìm chị ấy để thương lượng một chút.
Hạ Thiên chợt nhớ đến Y Tiểu Âm, nàng cũng là thần y ở thủ đô, tuy có rất nhiều người muốn tìm nàng chữa bệnh nhưng hình như cũng không bận rộn, hình như không có
quá nhiều người bệnh.
- Y Tiểu Âm?
Liễu Vân Mạn cũng có nghe thấy vị thần y ở thủ đô kia, nhưng nàng chưa từng được gặp mặt.
- À, đúng rồi, chính là cô ấy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Tôi cảm thấy sau này chuyện chữa bệnh cứ giao cho chị ấy, chị ấy rất có kinh nghiệm. Đúng rồi, chị ấy còn có rất nhiều bệnh viện, những người muốn tìm tôi chữa bệnh có
thể đưa đến bệnh viện của vợ Y Y, nếu như là những bệnh chỉ có mình tôi chữa được thì cũng mặc kệ, nếu vợ Y Y có thể chữa tốt, tôi cũng không quan tâm, như vậy sẽ không có nhiều người tìm tôi.
- Rất tốt, cậu trước hết cùng thương lượng với cô ấy.
Liễu Vân Mạn gật đầu, sau đó lại hỏi một câu:
- Nhưng mà, Hạ Thiên, chúng ta thật sự để cho Bành Tuấn Tài phải vứt con lại trong này sao? Thật ra tôi cảm thấy đề nghị của Bành Tuấn Tài là rất tốt, anh ấy đưa con
cho chúng ta chữa bệnh, sau này anh ấy sẽ giúp chúng ta làm từ thiện, như vậy sau này chúng ta tiếp nhận nhiều trẻ, nhân thủ sẽ ngày càng nhiều.
- Chị Vân Mạn, chị cảm thấy như vậy là tốt thì cứ làm như vậy.
Hạ Thiên thuận miệng đồng ý.
Liễu Vân Mạn chợt ngẩn ngơ:
- Cậu, cậu thật sự đồng ý?
- Chị Vân Mạn, thật ra tôi không thích đề nghị của tên kia, nhưng tôi biết chị thích làm như vậy, tất nhiên tôi sẽ đồng ý, ai bảo chị là vợ tôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Chồng, cậu thật tốt.
Liễu Vân Mạn có chút cảm động, khoảnh khắc này khó ức chế nổi, vì vậy mà ôm lấy cổ hôn Hạ Thiên.
Hạ Thiên chợt vui vẻ, Vân Mạn quá nhiên biết rõ ý nghĩa của phòng làm việc, quá chủ động.
Giữa trưa, trong căn tin, Liễu Vân Mạn và Hạ Thiên cùng dùng cơm.
Trước đó Liễu Vân Mạn đã tiêu hao nhiều thể lực trong phòng làm việc, vì vậy mà bây giờ Liễu Vân Mạn có nhu cầu cấp thiết cần bổ sung thể lực, đồng thời nàng còn tự nói với mình, sau này nên ẩn nhẫn một chút, không nên quá chủ động, nếu nàng chủ động thì phải vận động, quá vất vả.
Hạ Thiên ăn rất nhanh, sau khi ăn xong thì bắt đầu điện thoại cho Y Tiểu Âm.
- Làm gì vậy?
Y Tiểu Âm vẫn nhận điện thoại nhưng giọng điệu không chút dễ nghe.
- Vợ Y Y, người sợ nổi tiếng heo sợ mập, bây giờ tôi có chút phiền toái.
Hạ Thiên tỏ ra rất trịnh trọng:
- Nhưng không có vấn đề, tôi rất xem trọng chị, vì vậy nhiệm vụ cứu vớt chồng sẽ được giao cho chị.
- Thế nào? Bây giờ không phải cậu khỏe như heo sao?
Y Tiểu Âm tức giận nói.
Hạ Thiên chợt mất hứng:
- Vợ Y Y, sao chị lại mắng mình như vậy?
- Tôi mắng mình khi nào?
Y Tiểu Âm hừ một tiếng.
- Chị mắng tôi là heo, nhưng chị là vợ tôi, vậy không phải chị là heo mẹ sao? Vợ Y Y, rõ ràng là chị mắng mình, thật ra điều này cũng không có vấn đề, nhưng trên đời này sao có heo nào đẹp như chị?
Hạ Thiên dùng giọng thấm thía nói:
- Thật ra, vợ Y Y, chị có thể mắng mình là hồ ly tinh. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Cậu mới là hồ ly tinh.
Y Tiểu Âm tức giận mắng một câu rồi cúp điện thoại.
- Đàn ông sao lại là hồ ly tinh?
Hạ Thiên lắc đầu, vợ Y Y hôm nay quá ngốc.
Hạ Thiên tiếp tục gọi đến, Y Tiểu Âm không nhấc máy.
Hạ Thiên tiếp tục điện thoại đến, sau đó Y Tiểu Âm cuối cùng cũng nhận máy:
- Cậu có thôi đi không? Cậu có gì thì cứ nói, tôi không rãnh nói chuyện với cậu.
- Vợ Y Y, tôi đã nói với chị rồi, gần đây tôi rất nổi tiếng, sau này thì sao? Hình như có rất nhiều người muốn tìm tôi để chữa bệnh, nhưng vấn đề là tôi phải tìm thời gian ở
cùng mọi người, sao có thời gian chữa bệnh cho người ta?
Hạ Thiên cuối cùng cũng nói đến chính sự.
Y Tiểu Âm không đợi Hạ Thiên nói xong, nàng chen lời:
- Cái này đâu có vấn đề.
- Vợ Y Y, tôi cảm thấy chị rất có kinh nghiệm ở phương diện này, vì vậy tôi nghĩ muốn để chị giúp đỡ ngăn cản đám người kia. À, sau này nếu có người tìm tôi chữa bệnh, tôi sẽ để cho bọn họ tìm chị, chị không phải có rất nhiều bệnh viện sao? Những bệnh nhỏ nhặt thì cho bệnh viện chữa, bệnh viện không chữa được thì vợ Y Y chữa, nếu chị không chữa được thì tôi chữa. À, nhớ để bọn họ phải đặt lịch xếp hàng, tốt nhất là mười ngày nửa tháng một bệnh nhân, như vậy thì tốt.
Hạ Thiên dùng tốc đội cực nhanh nói ra ý tưởng của mình.
- Ý của cậu là, sau này dù ai đến tìm cậu chữa bệnh đều phải thông qua bệnh viện của tôi?
Y Tiểu Âm trầm mặc một lúc mới mở miệng hỏi.
- Không sai, chính là như vậy.
Hạ Thiên dùng giọng khẳng định trả lời.
Y Tiểu Âm ở đầu dây bên kia trầm mặc không nói, nàng thật sự không muốn dây dưa với kẻ này, mỗi lần như vậy nàng đều khó thể nào từ chối, bây giờ hắn đưa ra lời đề
nghị cũng làm cho nàng tương đối động tâm. Chỉ có trời mới biết danh nghĩa của Hạ Thiên sẽ đem đến cho bệnh viện của nàng bao nhiêu người bệnh, mà y thuật của Hạ Thiên cũng có thể làm cho bệnh viện của nàng có được danh tiếng độc nhất vô nhị. Tuy nàng không muốn tiếp tục liên hệ thân mật với Hạ Thiên, nhưng nàng phát hiện mình khó thể từ chối lời đề nghị này.