Vài phút sau Hạ Thiên bị Liễu Mộng kéo đến tổ quay phim, hai người vừa tiến vào phòng thì có nhiều người chào đón, ai cũng nhiệt tình chào hỏi Liễu Mộng.
Sau đó đám người Ngô An Phong cũng đi ra, khi thấy Liễu Mộng xuất hiện thì Ngô An Phong cuối cùng cũng thở ra một hơi.
- Chị Mộng Mộng, chị đã đến rồi.
Địch Viện chạy đến, nàng bây giờ thật sự rất thân với Liễu Mộng.
- Liễu tiểu thư, cô đến rất đúng lúc, có một việc cần thương lượng với cô.
Ngô An Phong tuy là đạo diễn nhưng cực kỳ khách khí với Liễu Mộng:
- Phương diện kịch bản, cô xem có nên sửa chữa một chút không?
- Sửa thế nào?
Liễu Mộng thuận miệng hỏi, nàng cũng cảm thấy rất bình thường với chuyện tổ quay thay đổi kịch bản, vì nàng thường hay làm trò xằng bậy nên không thể không sửa, vì thế sau khi nghe nói sửa đổi thì cũng không có gì kỳ quái.
- Là thế này, nam và nữ nhân vật chính thật sự có quá ít cảnh ở cùng nhau, tôi cảm thấy thiếu thiếu gì đó, ngày hôm qua Lục Tiềm lại có lời đề nghị, tôi cảm thấy lại rất
tốt. Cậu ấy nói nam nữ nhân vật chính nên cho thêm nhiều cảnh gắn kết tình cảm, sau đó đến phần cuối là hôn môi, như vậy sẽ hoàn mỹ hơn, người xem cũng thích kết cục đại đoàn viên như vậy.
Ngô An Phong dùng giọng không nhanh không chậm nói.
- À, thì ra tên khốn muốn lặn xuống đất nói bậy bạ sao?
Liễu Mộng chợt mất hứng:
- Đầu óc anh ta có vấn đề à? Hèn gì gọi là lặn xuống mặt đất (Lục Tiềm), đúng là cái tên có ý nghĩa.
- Khụ, khụ...
Bên cạnh truyền đến tiếng ho khan, không phải của ai khác, chính là Lục Tiềm.
- Làm gì vậy? Chú em có bệnh sao? Không thì ho cái gì?
Liễu Mộng trừng mắt nhìn Lục Tiềm:
- Chú em muốn quay cảnh hôn sao? Chú em muốn chiếm tiện nghi à? Có tin chị để cho tiểu bại hoại đánh chú không? Này, tiểu bại hoại.
Liễu Mộng cảm thấy có chút kỳ quái, có người muốn chiếm tiện nghi của nàng, tiểu bại hoại sao không có phản ứng? Nhưng nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Hạ Thiên không ở bên cạnh mình, hắn đã chạy đi đâu mất biệt.
- Chị Mộng Mộng, Hạ Thiên ở chỗ đó.
Địch Viện kéo tay Liễu Mộng chỉ vào một góc.
Liễu Mộng nhìn vào, thì ra Hạ Thiên đang ngồi trên một cái ghế trong góc, hắn đang ngủ o o, hèn gì không có phản ứng, thì ra là như vậy.
- Này, tiểu bại hoại, tỉnh lại.
Liễu Mộng chợt mất hứng, nàng chạy đến Hạ Thiên, kéo hắn lên khỏi ghế.
- Chị Mộng, chị cứ quay phim đi, để tôi ngủ một lát.
Hạ Thiên cuối cùng bị đánh thức, hắn dùng giọng bất đắc dĩ nói. Thật sự là hắn rất buồn ngủ, từ tối hôm trước đến hôm qua, hắn thật sự chưa được ngủ ngon, còn chưa
được nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ rất muốn làm một giấc.
- Này, tiểu bại hoại, cậu ngủ thì tôi cùng người ta quay cảnh hôn nhau đấy nhé?
Liễu Mộng mất hứng nói.
Hạ Thiên chợt tỉnh ngay:
- Chị Mộng, đứa nào muốn quay cảnh hôn chị? Đùa với đại ca sao?
- Là chú em muốn lặn trên đất kia.
Liễu Mộng chỉ vào Lục Tiềm đứng cách đó không xa với vẻ mặt khó coi:
- Chú em kia rõ ràng muốn đạo diễn sửa kịch bản, muốn quay cảnh hôn chị, rõ ràng muốn chiếm tiện nghi...
- Á... Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Liễu Mộng còn chưa nói dứt lời thì Lục Tiềm đã gào lên rồi bay ra khỏi cửa chính.
Hạ Thiên lại giống như không chuyển động:
- Chị Mộng, tôi đã đạp tên kia bay khỏi đây, bây giờ tôi tiếp tục ngủ.
Hạ Thiên nói ngủ là ngủ, hắn ngồi xuống ghế, chưa đến mười giây sau đã tiến vào mộng đẹp.
- Ai bảo tối qua cùng chị Nguyệt cả đêm.
Liễu Mộng lầm bầm một câu, ngược lại cũng không đánh thức Hạ Thiên mà nhìn Ngô An Phong:
- Đạo diễn, tôi muốn sửa lại kịch bản, không cần nam nhân vật chính.
Đám người ở đây nghe nói như vậy thì không khỏi chóng mặt, không cần nam nhân vật chính? Lục Tiềm chẳng phải sẽ phải cút xéo sao?
- Chị Mộng Mộng, không có nam nhân vật chính hình như sẽ không tốt, chị không cần cùng quay phim với anh ấy, không cần đóng cảnh hôn nhau là được.
Địch Viện khẽ lên tiếng khuyên nhủ.
Ngô An Phong dùng ánh mắt cảm kích nhìn Địch Viện, tuy bộ phim này nữ nhân vật chính là Liễu Mộng, nhưng nếu không có nam nhân vật chính thì sẽ cực kỳ khiếm khuyết.
- Tóm lại cần phải thay đổi tên muốn lặn xuống đất kia, hắn bị điên, tôi cũng không muốn diễn với hắn.
Liễu Mộng cuối cùng cũng nói ra lời bất mãn với Lục Tiềm, người này muốn chiếm tiện nghi của nàng, còn muốn hôn môi mới chết nữa chứ.
Ngô An Phong chợt đau đầu, phải biết rằng Lục Tiềm bây giờ là diễn viên nổi tiếng, kỹ thuật cũng rất cao, nếu thay đổi thì rất phiền.
- Liễu Mộng, cô đừng quá đáng.
Âm thanh tức giận từ ngoài cửa truyền vào.
Âm thanh này tất nhiên xuất phát từ Lục Tiềm, hắn chỉ bị Hạ Thiên đá văng mà thôi, lần này cũng không sinh ra án mạng. Nhưng bộ dạng của hắn rất khốn khổ, mặt mũi
bầm dập, rõ ràng vừa mới bị ăn đất, bị đá văng không nhẹ.
- Sao chú em lại vào đây?
Liễu Mộng chợt mất hứng:
- Chú có tin chị đây gọi tiểu bại hoại dậy cho ăn đòn không?
- Liễu Mộng, cô để bạn trai đánh tôi cũng được, nhưng bây giờ lại muốn không có nam nhân vật chính, cô không thấy mình chẳng nói lý lẽ sao?
Lục Tiềm tức giận nhìn Liễu Mộng.
- Chị đây vốn không nói lý lẽ bao giờ.
Liễu Mộng rất kỳ quái:
- Còn nữa, phim là chị bỏ tiền làm, chị muốn đổi ai cũng được, vì vậy chị nhất định phải đổi chú em, bây giờ chú em có thể đi, chú không đi thì chị sẽ để tiểu bại hoại cho ăn đòn.
- Liễu Mộng, nếu cô dám đổi tôi, tôi sẽ không cho tổ quay phim một ngày an lành.
Lục Tiềm dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói.
Những người khác đều không nói gì, kể cả đạo diễn Ngô An Phong. Bọn họ đã cùng làm việc lâu ngày với Liễu Mộng, ai cũng biết nàng chưa từng nói lý lẽ, còn nàng muốn đổi ai thì cứ tự nhiên, đây là sự thật, tuy trên danh nghĩa là phim đầu tư từ Kiều gia, nhưng Ngô An Phong thấy rất rõ, Kiều gia và Liễu Mộng là một.
- Tiểu bại hoại...Thôi bỏ, tiểu bại hoại đang ngủ, chị cũng lười gọi.
Liễu Mộng gọi Hạ Thiên một câu, phát hiện hắn không có phản ứng, vì vậy tiến lên đá văng Lục Tiềm ra ngoài, sau đó nói:
- Chú em cuốn gói đi đi.
Khi thấy Lục Tiềm bị đá văng ra ngoài thì mọi người có chút đồng tình, đồng thời cũng thấy tên này quá ngốc, hèn gì người ta nói đám diễn viên thường không thông
minh. Người nào cũng biết trong tổ làm phim thì Liễu Mộng là kẻ không thể đắc tội, nhưng sao tên kia lại không biết?
Ngô An Phong coi như hiểu rõ, nhân vật nam chính phải thay đổi, nhưng Lục Tiềm trước kia đã quay rất nhiều cảnh, có nên dùng đến không?
- Chị Mộng Mộng, bây giờ không có nam nhân vật chính, thật sự không dễ làm.
Địch Viện rất đặt nặng bộ phim này, vì nàng thấy mình không còn là nhân vật "cực kỳ phụ" trong bộ này, nàng thấy mình có thể là diễn viên lưu danh thiên cổ.
- Nếu không thì chị và tiểu bại hoại sẽ quay cảnh hôn nhau.
Liễu Mộng cười hì hì chỉ vào Hạ Thiên đang ngủ:
- Để cho tiểu bại hoại làm nhân vật chính là được.
- Liễu tiểu thư, Hạ tiên sinh chỉ sợ không có thời gian đâu.
Hoắc Nham nhịn không được phải nói.
- Hình như cũng đúng.
Liễu Mộng suy nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu:
- Cậu ấy chỉ thích quay cảnh trên giường mà thôi, nhưng cảnh trên giường sao có thể quay? Vì vậy tôi thấy nên sửa lại kịch bản.
- Chị Mộng Mộng, chị muốn sửa thế nào?
Địch Viện hỏi, sau đó nhắc nhở một câu:
- Chị Mộng Mộng, nếu không có nam nhân vật chính thì thật sự không tốt, chị có thể cho nhân vật nam chính ít xuất hiện cũng được, cũng không cần quay cảnh nóng cũng được.
- À, có nam nhan vật chính cũng đúng, hắn có thể thích tôi, muốn theo đuổi tôi, điều này là bình thường, vì tôi rất đẹp, chắc chắn sẽ có nhiều người yêu thích. Đoạn cuối phim cho nam nhân vật chính trở lại thành phố, tôi ở trên núi và tiểu bại hoại hôn nhau, cứ như vậy đi, tôi thấy vậy là rất tốt.
Liễu Mộng nhanh chóng nói.
Liễu Mộng nhìn Hạ Thiên ngủ mà không khỏi mất hứng:
- À, tiểu bại hoại ngủ cả ngày, nếu không thì trong phim cho cậu ấy là một người bệnh. Hì hì, tôi là tiên tử chăm sóc chồng sinh bệnh, tuy bên ngoài có anh chàng đẹp trai
theo đuổi, nhưng tôi vẫn không thích, vẫn về núi cùng chồng. Một tiên nữ như vậy ai cũng thích chứ? Mọi người thấy có phải không?
- Ôi, chị Mộng Mộng, tôi cảm thấy ý kiến của chị là rất hay, ai cũng thích kết cục viên mãn, kết cục như của chúng ta là rất mới lạ.
Địch Viện tán thưởng một câu, sau đó nhìn Ngô An Phong:
- Đạo diễn Ngô, ông cảm thấy thế nào?
- À, tôi cảm thấy sáng ý của Liễu tiểu thư khá tốt, chúng ta có thể cùng nhau sửa chữa, có lẽ không có vấn đề.
Ngô An Phong cũng khẽ gật đầu.
- Này, trước tiên nên lợi dụng tiểu bại hoại đang ngủ để quay cảnh tôi và cậu ấy hôn nhau đi.
Liễu Mộng có chút hưng phấn.
Ngô An Phong ngây người, sau đó có chút chần chừ, cuối cùng gật đầu nói:
- Được, trước tiên chuẩn bị máy.
- À, đổi địa điểm.
Liễu Mộng chạy đến bế Hạ Thiên lên, mà đám người Ngô An Phong cũng bắt đầu chuẩn bị, Hạ Thiên ngủ rất say, căn bản không chút phản ứng.
Mười phút sau mọi người chuẩn bị xong, Liễu Mộng và Hạ Thiên chuẩn bị hôn nhau, mà khi Liễu Mộng động môi hắn, cuối cùng hắn cũng tỉnh, coi như một nụ hôn cuồng nhiệt.
- Xong!
Vài phút sau Ngô An Phong thỏa mãn vung tay, nụ hôn này đã xong, nhưng Hạ Thiên và Liễu Mộng vẫn còn tiếp tục hôn nhau.
Sau khi hôn thêm vài chục giây, Liễu Mộng chợt vùng ra, sau đó nàng nói:
- Này, các người đều ra ngoài, chúng tôi muốn diễn cảnh giường chiếu, không cần ghi hình.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng thức thời bỏ đi nhường phòng cho Hạ Thiên và Liễu Mộng. Lúc này cả hai cũng không khách khí mà bắt đầu cảnh giường chiếu, tuy trước đó Hạ Thiên rất buồn ngủ, nhưng khi song tu cùng Liễu Mộng, hắn sẽ không buồn ngủ.
Bọn họ đóng cảnh giường chiếu cả ngày, tất nhiên cũng không phải hoạt động cả ngày, căn bản là làm xong hoạt động thì ngủ đến tối.
- Tiểu bại hoại, tối nay chúng ta có lên núi không?
Sau khi ăn xong bữa tối, Liễu Mộng hỏi Hạ Thiên.