Hạ Thiên tất nhiên lắc đầu:
- Không phải, là vợ khác.
- Hạ Thiên, khai báo cho thành thật một chút.
Mao Bưu không nhịn được:
- Sao cậu có nhiều vợ như vậy?
- Này, tôi nhiều vợ không liên quan gì đến anh.
Hạ Thiên nhìn Mao Bưu:
- Nếu anh ghen ghét thì cứ nói thẳng... ....
- Tôi ghen ghét sao? Tôi... ....
Mao Bưu muốn nổi giận.
- Mao Bưu!
Cát Lỗi khẽ quát một tiếng.
Mao Bưu lập tức câm miệng, nhưng ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên đã không tốt lành gì.
- Hạ Thiên, cậu phả nói ra người phụ nữ mà tối qua đã ở cùng, chúng tôi cần liên lạc với người phụ nữ đó để chứng thực.
Cát Lỗi vẫn bảo trì tâm trí bình hòa, không hổ danh là cảnh sát hình sự có thâm niên.
- Được rồi, nhưng bây giờ các anh đừng gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy còn đang ngủ.
Hạ Thiên dặn dò, sau đó nói ra số điện thoại của Liễu Vân Mạn.
Đáng tiếc đám cảnh sát hình sự không nghe lời Hạ Thiên, bọn họ có được số điện thoại thì cũng lập tức liên hệ với Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn đang chuẩn bị đi làm thì nghe tin Hạ Thiên bị bắt, vì vậy nàng tranh thủ chạy đến cục cảnh sát, trên đường đi còn điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, mà Kiều Tiểu Kiều thì gọi cho Kiều Đông Hải, sau đó Kiều Đông Hải gọi cho Hoàng Hải Đào. Cuối cùng Kiều Đông Hải biết lần này phiền phức lớn.
Kim Cương đã chết, mà trước khi chết lại bị Hạ Thiên đập hai chai bia lên đầu, điều này trăm người nhìn thấy, mà Hạ Thiên cũng chính miệng thừa nhận. Dù Hạ Thiên đập hai chai bia lên đầu mà Kim Cương không chết, có kẻ khác ra tay giết chết Kim Cương, nhưng điều này không có chứng cứ, hơn nữa pháp y cũng cho rằng Kim Cương bị chết do đầu va chạm mạnh.
Nói cách khác cảnh sát đã thừa nhận Kim Cương chết trong tay Hạ Thiên, vấn đề ở chỗ cố ý đánh chết người hay ra tay phòng vệ, rõ ràng cảnh sát không cho rằng Hạ Thiên ra tay phòng vệ.
Dựa theo logic của cảnh sát thì Kim Cương chỉ muốn đánh Hạ Thiên tàn phế, nhưng khi đó hắn còn chưa ra tay, vì vậy không tính là phòng vệ. Điều này làm cho Kiều Đông Hải rất bực bội, nói như vậy Hạ Thiên phải để người ta đánh trước mới coi là phòng vệ sao?
Thật ra Kiều Đông Hải biết vấn đề không phải là điều này, vấn đề là có người muốn đẩy chết Hạ Thiên, mà người này chính là Lâm Tử Hào bị cướp mất vị hôn thê.
Lâm Tử Hào từng là đệ nhất thiếu gia Giang Hải, tất nhiên năng lượng của hắn là rất lớn. Thực tế cha Lâm Tử Hào chính là bí thư tỉnh ủy Lâm Hà của thành phố Bình Hải. Dù đối với thành phố Giang Hải thì Lâm gia chỉ là người đến từ bên ngoài, cũng không có căn cơ quá sâu ở đây, nhưng Lâm Hà dù sao cũng là quan lớn nhất tỉnh Bình Hải, lời của lão có mấy người dám phạm vào?
Mà điều làm cho Kiều Đông Hải cảm thấy quái dị chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh Bình Hải là Kỷ Nam cũng nhúng tay vào vụ này, yêu cầu cục công an phá án công bằng, không cần vì áp lực mà để cho kẻ tình nghi chạy thoát. Lời nói của Kỷ Nam đã ép xuống đầu Hoàng Hải Đào, để lão không vì áp lực của Kiều gia mà thả Hạ Thiên, vì vậy lúc này Hoàng Hải Đào sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thực tế Nhị thúc của Kiều Đông Hải là phó chủ tịch Kiều cũng đã nói rõ, Kiều gia sẽ không đếm xỉa đến vụ này, lúc này tình hình của Hạ Thiên lại càng không tốt.
Tuy Kiều gia không đếm xỉa nhưng Kiều Đông Hải thì không thể không quan tâm, hắn tự mình đến cục cảnh sát gặp mặt Hạ Thiên.
- Hạ Thiên, lần này có người muốn ép cậu, Nhị thúc nói Kiều gia không thể giúp, nhưng tôi sẽ dùng danh nghĩa tư nhân để giúp cậu.
Kiều Đông Hải mở miệng nói:
- Tôi đã hỏi người ở cục cảnh sát, bọn họ nói cậu thừa nhận giết chết Kim Cương, có phải vậy không?
- Không phải tôi giết.
Hạ Thiên có chút khó chịu:
- Những tên cảnh sát này bị gì vậy? Nếu không phải cảnh sát tỷ tỷ bảo đến đây thì tôi sẽ chẳng quan tâm, vào đây liên tục bị hỏi, rốt cuộc đến lúc nào mới cho tôi ra?
Kiều Đông Hải lộ ra nụ cười khổ:
- Hạ Thiên, cậu phải chuẩn bị tâm lý, sợ rằng cậu sẽ bị giữ lại ở đây thời gian dài.
- Địa phương khốn kiếp này không chút thú vị, tôi cũng không muốn đợi lâu.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Tôi còn muốn dùng cơm trưa với cảnh sát tỷ tỷ.
- Hạ Thiên, tôi sẽ nghĩ biện pháp, nhưng trưa nay sợ rằng cậu sẽ không được ra ngoài.
Kiều Đông Hải chỉ còn cách nói thật.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Bọn họ không cho đi thì tôi tự đi.
Kiều Đông Hải lập tức hoảng sợ:
- Hạ Thiên, cậu đừng chạy trốn, như vậy càng phiền toái.
- Có gì mà sợ, nếu tôi muốn đi thì chẳng ai giữ lại được.
Hạ Thiên dùng giọng không quan tâm nói.
Kiều Đông Hải có chút nhức đầu, sao mới thuyết phục Hạ Thiên không trốn đi đây?
Kiều Đông Hải có chút trầm ngâm rồi mở miệng nói:
- Hạ Thiên, thật ra lần này cũng không tính là phiền toái. Bây giờ Phương Khôn đã chết, vì có Vân Mạn làm chứng nên cậu đã thoái khỏi hiềm nghi, còn quan hệ với Isabella, Liễu Vân Mạn đã nói rất rõ ràng, tối qua hai người mới quen nhau, vì vậy phiền phức của cậu là không cao. Bây giờ phiền phức của cậu chính là phòng vệ làm Kim Cương tử vong.
- Kim Cương không phải do tôi đánh chết.
Hạ Thiên nhịn không được phải xen vào một câu.
Kiều Đông Hải lắc đầu:
- Hạ Thiên, không tìm thấy những căn cứ mới về thương tổn của Kim Cương, vì vậy sự việc này chỉ có thể đổ lên đầu cậu. Nhưng việc này cũng không quá nghiêm trọng, thế này đi, tôi sẽ nhanh chóng tìm luật sư bảo lãnh cho cậu, cậu kiên nhẫn chờ, có lẽ trưa nay sẽ được ra ngoài.
Kiều Đông Hải nói như vậy nhưng trong lòng không nắm chắc, vì Lâm Tử Hào muốn Hạ Thiên, nếu không có Lâm Tử Hào chặn ngang thì việc này chỉ dừng lại ở mức phòng vệ. Vốn sự việc Kim Cương chết đi cũng không có nhiều người đồng tình, nhưng Lâm Tử Hào lại xuống tay làm sự việc không còn giống như trước đó. Mà cục cảnh sát chắc chắn sẽ không cho Hạ Thiên được bảo lãnh, Lâm Tử Hào sao có thể cho Hạ Thiên được thả ra dễ dàng như vậy?
- Được rồi, nếu đến trưa bọn họ không thả thì tôi sẽ bỏ đi.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Kiều Đông Hải đang định nói vài lời thì cửa phòng thẩm vấn đã bị đẩy ra, Cát Lỗi tiến vào.
- Hạ Thiên, cậu có thể đi.
Vẻ mặt Cát Lỗi rất cổ quái.
- Cái gì?
Kiều Đông Hải tưởng mình nghe lầm.
- Có người tự thú, tự thừa nhận âm thầm ra tay với Kim Cương khi được đưa đến bệnh viện, đồng thời còn thừa nhận đã giết chết Phương Khôn, đã bắt được hung phạm, Hạ Thiên tất nhiên phải được thả.
Cát Lỗi giải thích một câu, hắn biết rõ địa vị của Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải không nói gì, nói như vậy chạy qua chạy lại nữa ngày cứ xong như thế sao? Có người tự thú thì hắn sẽ không cần phải làm gì, Hạ Thiên cũng không sao.
Trong đầu Hạ Thiên chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn hỏi một câu:
- Có phải người tự thú là Isabella không?
Cát Lỗi dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hạ Thiên:
- Sao cậu biết?
- Người phụ nữ Isabella kia tự thú rồi sao?
Kiều Đông Hải cũng rất ngạc nhiên.
Kiều Đông Hải khựng lại một chút rồi nói:
- Hừ, quan tâm làm gì, Hạ Thiên, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên nhìn Cát Lỗi rồi hỏi:
- Isabella đang ở đâu, tôi muốn gặp cô ấy?
- Vừa đúng lúc Isabella cũng đề xuất muốn gặp cậu.
Cát Lỗi nhìn Hạ Thiên với ánh mắt kỳ quái:
- Đây là điều kiện duy nhất để cô ấy khai chi tiết.
Kiều Đông Hải nghe thấy như vậy thì giật mình, không phải nói Isabella mới quen Hạ Thiên à? Sao bây giờ hắn lại thấy quan hệ giữa hai người là không tầm thường?
Vài phút sau Hạ Thiên từ phòng thẩm vấn này đến một gian phòng thẩm vấn khác, tất nhiên hắn bây giờ không còn là kẻ tình nghi, mà ở trong phòng thẩm vấn kia hắn nhìn thấy Isabella gợi cảm xinh đẹp.
Isabella vẫn ăn mặc như tối qua nhưng bây giờ có thêm một chiếc còng, khi thấy Hạ Thiên tiến vào thì nàng nở nụ cười quyến rũ, sao đó còn dùng giọng nhơn nhớt hô một tiếng:
- Chồng.
Vẻ mặt Cát Lỗi cùng vào theo Hạ Thiên chợt trở nên cổ quái, người phụ nữ này là vợ của Hạ Thiên thật sao?
- Cảnh sát, các anh có thể ra ngoài một chút được không? Tôi có chuyện muốn nói với chồng.
Isabella cười hì hì với Cát Lỗi, điều này làm cho Cát Lỗi cảm thấy không tốt. Người phụ nữ này giết hai người mà làm như chưa có gì xảy ra, hơn nữa còn không có vẻ giống tội phạm bị bắt, làm người ta sinh ra cảm giác như nàng đến đây du lịch.
- Tôi cho hai người một phút.
Cát Lỗi phất tay với đám cảnh sát trong phòng thẩm vấn, sau đó mọi người cùng đi ra.
Hạ Thiên nhìn Isabella, hắn bất mãn nói:
- Chị Isabella, chị cũng quá vô dụng, giết người cần phải rõ ràng như vậy sao? Sao lại để người ta bắt được?
Isabella trừng mắt nhìn Hạ Thiên rất quyến rũ:
- Cậu không giết người mà bị bắt, còn vô dụng hơn cả chị.
Isabella tiến đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ghé miệng vào tai hắn rồi khẽ nói:
- Chín giờ tối nay chờ chị ở phòng 104 khách sạn Dật Hải, chị đã đặt sẵn phòng, dùng tên cậu, nhớ đấy, đi một mình thôi.
Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn chợt cảm thấy một đôi môi mềm áp lên mặt mình, Isabella hôn hắn, sau đó nàng cười rồi quay lại ghế ngồi xuống.
Đúng lúc này Cát Lỗi cũng tiến vào:
- Đã đến giờ.
Hạ Thiên nhìn Isabella, sau đó hắn đi ra ngoài, hắn biết nàng nắm chắc cơ hội chạy trốn, như vậy hắn cũng không cần lo lắng. Còn vì sao nàng giết Phương Khôn và Kim Cương, đến tối hỏi sau.
- Hạ Thiên, chúng ta về tòa nhà Kiều gia, Tiểu Kiều đang đợi.
Khi thấy Hạ Thiên đi ra thì Kiều Đông Hải vội nói, Hạ Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tất nhiên phải thông báo cho Kiều Tiểu Kiều, sau đó lại điện thoại cho Nhị thúc. Vị phó chủ tịch tỉnh họ Kiều rất thỏa mãn.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến gì, nhưng hai người vừa rời khỏi khu vực của tổ trọng án thì gặp mặt Khâu Minh từ bệnh viện quay về.