- Tổ trưởng, tình huống có chút không đúng, chúng tôi đã xem xét hộp đồ kia, căn bản không còn gì.
Trong điện thoại vang lên âm thanh bất an.
- Nhanh vậy sao? Không ai theo dõi à?
Mị Nhi vội vàng hỏi.
- Theo dõi rất chặt, nhưng thật sự vẫn không hiểu sao lại biến mất.
Đầu dây bên kia nói.
- Được rồi, các anh đứng đó chờ lệnh.
Mị Nhi cúp điện thoại, nàng đang định nói với Hạ Thiên, đúng lúc phát hiện hắn đi về túi chứa đồ, sau đó mở ra.
Mị Nhi lóe người đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng nhìn vào bên trong rồi không khỏi mắng một câu:
- Đúng là gặp quỷ, chúng ta bị chơi xỏ, thứ bên trong đã sớm bị đưa đi.
Hai nhân viên Ám tổ cũng đi đến, khi thấy ngăn chứa trống trơn, bọn họ cũng choáng váng.
- Khi chúng ta đến đây, các anh có thấy ai động vào tủ đồ này không?
Mị Nhi hỏi.
- Không có, chúng tôi đều theo rất sát.
Tên đặc công trả lời.
- Cái bên cạnh này thì sao?
Hạ Thiên hỏi.
- Cái này có người đặt đồ vào, nhưng không có người lấy ra, có lẽ không có vấn đề.
Hạ Thiên lại mở tủ ra, bên trong trống không, sau đó hắn lại đưa tay vào xem xét, lại nhíu mày.
- Sao vậy?
Mị Nhi thấy vẻ mặt Hạ Thiên không đúng thì vội hỏi.
- Bên trong chiếc tủ kia có thông với chiếc này.
Hạ Thiên trả lời:
- Ồ, không phải chỉ hai cái này thông với nhau, phải có năm cái thông với nhau.
- Gặp quỷ, có người giở trò với tủ đồ này rồi.
Vẻ mặt một tên đặc công chợt biến đổi:
- Có quá nhiều ngăn chứa nên tôi cũng không để ý, với lại túi đóng gói cũng khác biệt, tôi cũng không ngờ.
- Cho tôi xem.
Mị Nhi kéo Hạ Thiên ra, sau đó bắt đầu kiểm tra bên trong, một lát sau nàng lắc đầu:
- Chiếc gói đã bị thay đổi, dụng cụ theo dõi cũng bị bọn họ tìm được, còn để lại bên trong. Vì vậy nhìn thì có vẻ không nhúc nhích, thực tế bọn họ đã lấy đi rồi.
Mị Nhi dừng lại một chút rồi nói:
- Cũng may tôi sắp xếp người lắp đặt camera, bây giờ tôi sẽ cho người kiểm tra, xem có thể tìm ra tên kia hay không. Còn nữa, các người nhanh chóng sắp xếp bảo vệ Sử Bằng Phi và An Tiểu Bội, đề phòng bất trắc.
- Tổ trưởng, chúng tôi đi sắp xếp ngay.
Hai tên đặc công gặt đầu.
- Được rồi, các anh đi đi, chuyện nơi này do tôi xử lý.
Mị Nhi phất tay.
Hai tên đặc công bỏ đi, Mị Nhi lại lấy điện thoại ra, vài phút sau nàng cúp điện thoại và quay đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chúng ta chờ vài phút, bọn họ sẽ tìm ra tên kia, đến khi bọn họ gửi hình đến, chúng ta có thể tìm người.
- Vợ Mị Nhi, tôi căn bản cảm thấy chúng ta không cần chờ hình gửi đến.
Hạ Thiên mở miệng nói.
Mị Nhi có chút kỳ quái:
- Vì sao?
- Vì tôi thấy được cô ta.
Hạ Thiên chỉ vào cách đó không xa:
- Vợ Mị Nhi, tôi thấy thứ kia trên người cô ta.
Mị Nhi không khỏi sững sờ:
- Cậu nói nhân viên siêu thị kia sao?
- Đúng vậy, chính là cô ta.
Hạ Thiên khẽ gật đầu:
- Thật ra tôi vừa đến đã phát hiện cô ấy nhiều lúc liếc mắt nhìn, lúc đầu tôi cũng tưởng mình quá đẹp trai, vì vậy có người nhìn là bình thường, cũng không quan tâm.
Mị Nhi nghe vậy thì không khỏi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, đúng là.
Hạ Thiên tiếp tục nói:
- Nhưng một lát sau thì cô ta rõ ràng không nhìn tôi, tôi đẹp trai như vậy mà không nhìn, điều này nhất định không tầm thường, vì vậy cô ta nhất định có vấn đề.
- Cậu đúng là quá sức gượng ép.
Mị Nhi tức giận nói:
- Trong siêu thị này có bao nhiêu cô gái không nhìn anh, chẳng lẽ bọn họ đều có vấn đề?
- Vợ Mị Nhi, tóm lại chị nên tin tôi, cô gái kia chắc chắn có vấn đề, trước tiên chị bắt cô tai lại, sau đó lục soát, không chừng có thể biết được những thứ kia đang ở đâu.
Hạ Thiên vẫn kiên định ý kiến của mình.
- Này, cậu nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc làm sao cậu biết cô ấy có vấn đề?
Mị Nhi nhìn cô nhân viên siêu thị rồi hỏi một câu:
- Đừng nói đến vấn đề đẹp trai này nọ, cậu chắc chắn có nguyên nhân khác.
- Vợ Mị Nhi, nếu chị không bắt cô ta lại, cô ta sẽ bỏ chạy.
Hạ Thiên lại cười hì hì nói.
Hạ Thiên còn chưa nói dứt lời thì cô nhân viên siêu thị kia đột nhiên chạy vào bên trong, mà nàng vừa chạy đi thì Mị Nhi cũng xác định đối phương có vấn đề. Mị Nhi cũng không tiếp tục bình luận với Hạ Thiên, nàng lóe lên xuất hiện phía sau cô gái kia, sau đó vung tay giữ lấy vai đối phương, cô nhân viên này chỉ kịp kêu lên một tiếng khá nhỏ rồi không thể nhúc nhích.
- Cứu mạng, ăn cướp, có cướp... ....
Cô nhân viên siêu thị chợt gào lên.
Vô tình có nhiều người nhìn về phía bên này, lúc này trong siêu thị có rất nhiều người, mà đám nhân viên siêu thị khác cũng chạy về phía bên này, rõ ràng chuẩn bị hỗ trợ.
- Cảnh sát phá án.
Mị Nhi hừ một tiếng, sau đó nàng bẻ ngoặt tay cô nhân viên này lại. Tất nhiên nàng không phải là cảnh sát, nhưng đôi khi nàng sẽ lấy thân phận của cảnh sát, dù sao thì cảnh sát đối với người thường cũng dễ hiểu hơn, nếu nàng nói mình là đặc công Ám tổ, sợ rằng người thường nghe xong cũng chẳng hiểu gì.
Mị Nhi cũng không quan tâm có nhiều người nhìn, nàng đưa cô nhân viên ra ngoài, sau đó nhanh chóng hỏi Hạ Thiên:
- Xem trên người cô ta có gì không?
Lúc này Hạ Thiên mới đến bên cạnh Mị Nhi, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái một lúc rồi lắc đầu:
- Vợ Mị Nhi, có gì đó hơi lạ, hình như cô gái này không phải là đặc công.
- Nói đi, cô lấy món đồ trong tủ và để đâu rồi?
Mị Nhi nhìn chằm chằm vào cô gái rồi lạnh giọng hỏi.
- Không...Không liên quan đến tôi, tôi...Tôi chỉ giúp người ta cầm... ....
Cô nhân viên siêu thị lắp bắp nói.
- Tôi hỏi cô thứ đó đang ở đâu?
Giọng điệu của Mị Nhi càng thêm lạnh lùng.
- Ở chỗ đó... ....
Cô nhân viên siêu thị nâng tay lên chỉ vào cách đó không xa:
- Có...Có người cho tôi một khoản tiền, để tôi lấy món đồ trong tủ ra, tôi...Tôi không biết người đó là ai... ....
Mị Nhi nhanh chóng tìm được phần tài liệu mà An Tiểu Bội đã chuẩn bị, nhưng nàng thật sự không vui nổi, vì cô gái nhân viên siêu thị này không phải là người trong tổ chức của Dịch Tri Ngôn, chỉ là một cô nhân viên bình thường mà thôi. Nói cách khác thì hành động lần này xem như thất bại.
- Xem ra đối phương không bị mắc lừa, bây giờ cậu tính toán thế nào?
Mị Nhi khẽ hỏi Hạ Thiên.
- Trước tiên đưa cô gái này về thẩm vấn cái đã.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi nói.
- Vậy thì được, chúng ta đưa cô ấy về căn cứ.
Mị Nhi gật đầu, lúc này nàng thật sự không còn biện pháp nào khác.
Mị Nhi vừa nói xong và nhận được ảnh chụp, so sánh một chút thì phát hiện đúng là cô gái này. Lúc đầu nàng chưa mặc quần áo nhân viên siêu thị, sau khi lấy được đồ vật trong tủ thì nàng mới mặc quần áo vào.
Mị Nhi không quan tâm đến những người kia, nàng đưa cô nhân viên ra khỏi siêu thị, đẩy đối phương lên xe, sau đó chạy về căn cứ Ám tổ.
- Vợ Mị Nhi, chờ chút.
Hạ Thiên lại mở miệng.
- Sao vậy?
Mị Nhi hỏi.
- Trên lầu bên kia có người dùng kính viễn vọng quan sát bên này. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
Hạ Thiên chỉ vào tòa lầu đối diện:
- Tôi cảm thấy hắn đang nhìn mình. Ủa, không đúng, tên ngốc kia thấy tôi thì muốn chạy, quả nhiên có vấn đề, trước tiên tôi chộp hắn lại rồi nói sau.
Hạ Thiên chợt biến mất, hắn dùng tốc độ mà người thường khó thể bắt kịp mà chạy về phía tầng cao của khu thương mại, trên đó có một tên đàn ông dùng kính viễn vọng quan sát đang chuẩn bị bỏ đi. Đáng tiếc là tốc độ của người này không đủ nhanh, vừa mới đi đến cửa thì Hạ Thiên đã phá cửa sổ tiến vào.
Tên đàn ông vừa thấy động sau lưng thì quay đầu, hắn thấy Hạ Thiên, vẻ mặt chợt biến đổi lớn. Nhưng hắn còn chưa kịp nói ra câu nào thì phát hiện mình mất đi năng lực hoạt động, sau đó cũng thấy không còn phát ra âm thanh nào. Một giây sau hắn phát hiện cơ thể mình bay lên, sau đó lại thấy mình ở trong một chiếc Audi.
- Vợ Mị Nhi, chúng ta đi thôi.
Hạ Thiên nói, đồng thời lấy ra một cây ngân châm đêm lên người cô nhân viên siêu thị, cô gái này lập tức hôn mê. Sau đó Hạ Thiên dùng châm đâm lên người tên đàn ông.
Mị Nhi cũng không hỏi gì, nàng chỉ lái xe chạy về phía căn cứ Ám tổ.
Mười phút sau Mị Nhi nghe thấy tên đàn ông vừa bị bắt đến đang trả lời những câu hỏi của Hạ Thiên.
Khi quay về căn cứ thì Hạ Thiên cũng tỏ ra thoải mái:
- À, lại thu phục được một tên nữa, vợ Mị Nhi, người này giao cho chị.
- Đợi Mộc Hàm thức dậy thì giao cho cô ấy.
Mị Nhi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Hạ Thiên, cuối cùng nàng không nhịn được phải hỏi:
- Này, có phải cậu vừa thôi miên đối phương?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên thành thật thừa nhận.
- Sau khi bị cậu thôi miên, có phải cậu nói gì thì đối phương cũng nghe theo?
Mị Nhi lại hỏi.
- Đương nhiên rồi.
Hạ Thiên vẫn gật đầu không chút do dự.
Mị Nhi há hốc miệng giống như muốn hỏi điều gì đó, nhưng cuối cùng nàng cũng không nói nên lời. Lúc này trong lòng nàng có chút lo lắng, sắc lang này có thể thôi miên mình không?
Mị Nhi suy xét lại và cảm thấy ý nghĩ của mình có hơi dư thừa, ít nhất lúc này sắc lang vẫn không thôi miên nàng, nếu không chẳng phải hắn đã thích làm gì thì làm rồi sao?
- Mộc Hàm có lẽ đã bị tên sắc lang này thôi miên, nếu không thì sao lại tốt với hắn như vậy?
Mị Nhi thầm nói, nàng quyết định không nên đề cập đến chuyện này nữa, nếu sắc lang này thật sự bị nàng nhắc nhở, thật sự thôi miên nàng, như vậy sẽ không xong. Nàng cũng không muốn là búp bê trong tay hắn.