- Vợ, rốt cuộc chị cũng trở lại.
Hạ Thiên cuối cùng cũng vui vẻ, người đẹp tóc vàng này không phải là ai khác, ngoài Mộc Hàm thì không còn một người đẹp tóc vàng thứ hai có thể trực tiếp tiến vào trong phòng làm việc của Mị Nhi.
- Chồng, cậu nói muốn tôi, vì vậy tôi tất nhiên sẽ quay về. Mộc Hàm cười quyến rũ, sau đó chủ động hôn lên môi Hạ Thiên.
Hai người cứ như vậy mà ôm hôn nhau không chút kiêng kỵ, bốn tay cũng lục lọi trên người đối phương, chưa đến một lúc sau thì động tác trở nên có hơi quá. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Này, hai người không thể đổi địa điểm thân mật với nhau sao?
Mị Nhi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nàng căm giận nói.
Lúc này động tác của hai người mới dừng lại.
- Chồng, chúng ta đến ký túc xá thôi.
Mộc Hàm khẽ nói.
- Vợ Mị Nhi, tôi đi trước, tối nay sẽ lại đến cùng chị.
Hạ Thiên ôm lấy Mộc Hàm rồi nhanh chóng biến mất.
Mị Nhi nhìn vào tư liệu trước mắt, tâm tình chợt trở nên không xong. Lúc này nàng cuối cùng nàng cũng ý thức được, tuy đôi khi nàng cảm thấy Hạ Thiên ở bên cạnh rất phiền, nhưng nàng lại thích hắn ở bên cạnh như vậy. Bây giờ hắn đi, nàng cảm thấy có chút không thoải mái, mà quan trọng hơn, nàng biết Hạ Thiên đi cùng với Mộc Hàm.
- Sắc lang chết tiệt, cả ngày chỉ biết làm chuyện hư hỏng.
Mị Nhi thầm mắng Hạ Thiên một câu, tuy nàng đã sớm ngờ rằng Mộc Hàm quay về thì Hạ Thiên sẽ không quấn lấy mình, trước đó nàng thậm chí còn ngóng trông Mộc Hàm về sớm một chút. Nhưng đến khi Hạ Thiên đi cùng Mộc Hàm, trong lòng nàng chợt cảm thấy không thoải mái, lòng người đúng là kỳ diệu.
Xa cách lâu ngày thắng tân hôn, tất nhiên tối nay Mộc Hàm sẽ không giữ lại bất kỳ thứ gì mà tùy ý để Hạ Thiên sủng ái, tùy ý để hắn hoạt động trên người mình.
Một đêm triền miên, sáng sớm hôm sau Mộc Hàm mới lười biếng vô lực ghé lên người Hạ Thiên và tiến vào mộng đẹp.
Hạ Thiên lại không thể ngủ, vì hắn vừa nhắm mắt chuẩn bị ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, đồng thời còn có âm thanh của Mị Nhi:
- Này, thức dậy.
- Vợ Mị Nhi, tôi còn chưa ngủ.
Hạ Thiên ngáp một cái.
- Không ngủ cũng ra đây cho tôi.
Mị Nhi tức giận nói, nàng nghe nói hắn còn chưa ngủ thì thêm mất hứng, người này còn chưa ngủ, chẳng lẽ nói hắn cùng Mộc Hàm làm việc cả đêm sao?
Cửa phòng mở ra, sau đó Mị Nhi cảm thấy vòng eo của mình bị xiết chặt, cơ thể bị bế lên. Một giây sau nàng phát hiện mình đã nằm trên giường, nếu nói một cách nghiêm khắc thì nằm bên dưới người Hạ Thiên.
- Cậu làm gì vậy?
Mị Nhi có chút tức giận, nàng nhìn Hạ Thiên không mảnh vải che thân, lại nhìn Mộc Hàm đang ngủ trần như nhộng ở bên cạnh, vì vậy vẻ mặt không khỏi có hơi đỏ, nàng nói:
- Sắc lang.
- Vợ Mị Nhi, tôi biết tối qua không đến với chị, cho nên bây giờ chúng ta ngủ chung cũng tốt.
Hạ Thiên nhắm mắt lại, giọng điệu có chút mơ hồ.
- Ai muốn ngủ chung với cậu?
Mị Nhi có chút dở khóc dở cười, sắc lang này đúng là tự mình đa tình, vì thế nàng bực bội cấu véo hắn:
- Mau, có việc cần hoàn thành, cậu làm xong thì muốn ngủ sao cũng được.
- Vợ Mị Nhi, tôi không có hứng thú đi gặp đám người tổ kiểm tra đặc biệt ngu ngốc kia, chị để cho bọn họ cút đi là được.
Hạ Thiên thuận miệng nói, hắn còn nhớ rõ chuyện này, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn ôm vợ ngủ, không muốn tiếp thu thẩm tra.
- Không phải chuyện thẩm tra, tổ kiểm tra đặc biệt đã không đến, nghe nói không cần thẩm tra, bọn họ cảm thấy cậu là tổ trưởng Ám tổ hợp cách.
Mị Nhi tức giận nói.
Hạ Thiên ngẩn người, cuối cùng hắn cũng mở mắt, sau đó thuận tay tháo kính râm của Mị Nhi xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp. Lúc này tinh thần của hắn đã khá hơn nhiều, không còn mệt mỏi rã rời.
- Vợ Mị Nhi, rốt cuộc là có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Rất nhiều chuyện.
Mị Nhi tức giận nói:
- Cậu chỉ nhớ ngủ với Mộc Hàm thôi sao? Hôm nay cậu còn phải chữa thương cho đám người Ám tổ, còn phải tiếp tục dạy mọi người kỹ thuật bắn súng. Mặt khác sự kiện về An Tiểu Bội cậu cũng mặc kệ sao? Căn cứ vào lời nói của cô ta, đối phương nói chín giờ sáng nay mang theo tư liệu đặt ở tủ chứa đồ của siêu thị, bây giờ đã tám giờ, cậu còn chưa đi sao?
- Vợ Mị Nhi, tôi nhớ đã nói sẽ ngủ với chị.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội.
Gương mặt Mị Nhi hơi đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó vùng vẫy:
- Thả tôi ra, cậu đã đồng ý không được làm loạn, bây giờ lại làm càn.
- Vợ Mị Nhi, chị hôn tôi, tôi sẽ thức dậy.
Hạ Thiên vẫn không buông Mị Nhi ra, vì hắn có thể thấy, bây giờ Mị Nhi cũng không tức giận.
- Không được.
Mị Nhi trừng mắt nhìn hạ thiên.
- Mị Nhi, chị hôn chồng một cái đi.
Mộc Hàm ở bên cạnh lầm bầm.
Mị Nhi ngẩn ngơ, nàng nhìn về phía Mộc Hàm:
- Chị còn chưa ngủ?
- Ngủ cũng bị các người đánh thức.
Mộc Hàm ngáp một cái:
- Chị mau hôn chồng đi, tôi rất buồn ngủ, hai người cứ làm loạn như vậy thì sao có thể ngủ được?
- Này, thả ra, cậu cần phải thức dậy.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, gần đây tôi rất giữ lời.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Mị Nhi trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng khẽ hôn lên mặt hắn. Nhưng hắn đã sớm đoán được nàng sẽ dùng chiêu này, vì vậy hắn khẽ di chuyển, đưa môi đến đón, vì vậy kế hoạch của Mị Nhi thất bại, môi đào của nàng bị Hạ Thiên bắt gọn.
Mà lần này Hạ Thiên hôn nàng vài phút mới buông ra. Hai gò má của Mị Nhi chợt đỏ ửng, nàng dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, nhưng cũng không nói gì, vì nàng thấy đối phương bắt đầu mặc quần áo rời khỏi giường.
Còn Mộc Hàm, chỉ trong chốc lát đã tiếp tục ngủ. Thể lực của nàng thật sự không tốt bằng Hạ Thiên, hơn nữa lại làm những hoạt động quá tiêu hao thể lực, mà quan trọng là tối qua nàng rất chủ động, vì vậy sẽ mệt hơn Hạ Thiên.
Mười phút sau.
Hạ Thiên ăn xong bữa sáng, hắn đi theo Mị Nhi vào sân huấn luyện, vài trăm nam nữ đặc công hôm qua cũng đã chờ sẵn trong sân.
- Tốt lắm, cũng giống như hôm qua, hôm nay tôi kiểm tra kỹ thuật bắn súng của mọi người xem có cầu tiến hay không, đừng lãng phí thời gian của tôi, bây giờ mau nổ súng.
Hạ Thiên muốn tốc chiến tốc thắng, không muốn mất nhiều thời gian ở đây.
Lúc này mọi người đều phối hợp, cũng không do dự mà rút súng xạ kích. Hôm qua bọn họ đã tận mắt thấy được sự lợi hại của Hạ Thiên, biết rõ thứ này căn bản không thể làm hắn bị thương.
Vài phút sau Hạ Thiên kéo ra một nhóm người, hắn dùng giọng thỏa mãn nói:
- Cũng không tệ lắm, mọi người rất cầu tiến, căn bản không có vấn đề.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi gọi vài người:
- Anh, anh, và anh...Các anh chị có kỹ thuật khá tốt, không cần đặc biệt huấn luyện, bình thường nên nổ súng tìm cảm giác là được.
Nhóm người này có số lượng năm mươi, rõ ràng rất cầu tiến.
Những người còn lại được Hạ Thiên chia thành hai nhóm.
- Kỹ thuật bắn súng của các anh chị có chút vấn đề, nhưng phương pháp xạ kích đã không còn vấn đề. Nói cách khác, các người chỉ cần luyện tập theo những gì tôi nói trước đó là được, tôi nghĩ các anh chỉ cần cố gắng là sẽ có kết quả tốt.
Hạ Thiên nói với nhóm người đầu tiên, sau đó lại nhìn nhóm thứ hai:
- Các anh có chút vấn đề, đầu tiên là tố chất tâm lý không tốt, nổ súng thường căng thẳng, còn anh, tư thế không đúng, vai hơn thấp, đúng, phải là như vậy... ....
Mị Nhi thấy Hạ Thiên huấn luyện mọi người mà không khỏi có chút bội phục, sắc lang này thật sự có ánh mắt khá tốt, luôn có thể nhìn ra nhược điểm của người khác. Nếu hắn thật sự làm huấn luyện viên, hằng năm sẽ có được rất nhiều đặc công vĩ đại. Đáng tiếc là người này chắc chắn sẽ không chịu như vậy, hắn chỉ tình nguyện lên giường với phụ nữ mà thôi.
- Tốt lắm, dựa theo lời của tôi, hai tổ các anh tiếp tục huấn luyện kỹ thuật bắn súng. Còn các người, kỹ thuật bắn súng đã không còn vấn đề, tôi sẽ dạy các người những chương trình mới.
Hạ Thiên nhanh chóng bắt đầu chương trình học tiếp theo:
- Không ít người cảm thấy súng là thứ quan trọng nhất, vì ai cũng có súng, mà súng cũng có uy lực rất lớn. Nhưng thực tế thì nhiều chỗ không thể mang theo súng, cũng không phải ai cũng giống như Tam sư phụ của tôi, giấu súng mà kẻ khác không thể tìm ra. Vì vậy nhiều
khi bắn súng giỏi cũng chưa chắc được sử dụng.
Khi thấy mọi người chân thành nghe giảng, Hạ Thiên cũng khá thỏa mãn, vì vậy hắn tiếp tục:
- Nếu so sánh với kỹ thuật bắn súng thì một cây đao sắc bén sẽ là vũ khí quan trọng, bây giờ tôi muốn dạy các người một bộ đao pháp. À, thật ra đây là thứ tôi tự nghĩ ra, rất ít khi sử dụng, nhưng tôi tin sẽ có tác dụng lớn với mọi người.
Đám người kia nghe được lời nói của Hạ Thiên thì có chút hưng phấn, bọn họ đều hiểu lời nói của Hạ Thiên, thật ra nhiều khi súng không có tác dụng, nhưng giấu một con dao nhỏ trên người thì dễ hơn giấu súng.
- À, tôi tin các người cũng đã luyện qua đao pháp, trước kia huấn luyện viên của các người có phải nói, dù dùng bất kỳ vũ khí nào, các người đều phải dùng chiêu thức đơn giản nhất, mà mục tiêu cũng chính là bộ vị trí mạng nhất của kẻ địch không?
Hạ Thiên quét mắt nhìn mọi người.
- Đúng vậy, tổ trưởng, trước kia chúng tôi đều học như vậy, đã ra tay là phải trí mạng.
Một nam đặc công trả lời.
- Thật ra điều này là không sai, nhưng phải xem đối thủ của các người là ai. Nhưng phần lớn đối thủ của mọi người đều là đặc công, bọn họ cũng tiếp nhận huấn luyện giống các người.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Bọn họ cũng biết cổ họng và trái tìm là vị trí yếu hại, như vậy sẽ xuất hiện vấn đề.