- Vợ Mị Nhi, đến tối rồi, tôi phải về nhà chứ?
Hạ Thiên nghiêm trang trả lời:
- Đàn ông đến tối mà không về nhà thì chẳng phải là đàn ông tốt, tôi là đàn ông tốt, vì vậy đến tối phải về nhà.
Mị Nhi thật sự không nhịn được mà trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu không phải là đàn ông tốt, vì đây đâu phải nhà cậu?
Dù Mị Nhi không có nghiên cứu về đàn ông, cũng biết Hạ Thiên không phải là đàn ông tốt. Loại đàn ông lăng nhăng thế này mà tốt sao? Chưa nó đâu xa, chỉ trong căn cứ Ám tổ này, hắn đã có ý với Mộc Hàm, nếu hắn là đàn ông tốt, sợ rằng trên đời này đầy đàn ông tốt.
- Vợ Mị Nhi nói đúng, tôi không phải là đàn ông tốt, tôi là đàn ông tốt nhất.
Hạ Thiên gật đầu:
- Đàn ông tốt cũng không đủ để miêu tả tôi đây.
Mị Nhi không nói gì, người này có lòng tự tin quá mạnh mẽ, hay da mặt dày như đít voi?
- Rốt cuộc cậu đến đây làm gì?
Mị Nhi không muốn tiếp tục tranh luận với Hạ Thiên.
- Vợ Mị Nhi, tôi đã nói rồi mà.
Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút buồn bực nhìn Mị Nhi:
- Tôi về nhà ngủ.
- Tôi cũng đã nói rồi, chỗ này không phải nhà của cậu, mà là ký túc xá của tôi.
Mị Nhi tức giận nói.
- Chỗ nào có vợ thì chỗ đó là nhà tôi. Vợ Mị Nhi, nhà của chị, tất nhiên cũng là nhà tôi.
Hạ Thiên nói với lý lẽ hùng hồn.
- Tôi không phải... ....
Mị Nhi thiếu chút nữa đã nói mình không phải là vợ của Hạ Thiên, nhưng nàng mới nói một nữa đã nuốt câu nói trở về, vì nàng chợt ý thức mình cũng không muốn nói ra những lời như vậy. Cuối cùng nàng dùng giọng lòng vòng nói:
- Hừ, tôi cũng không muốn quản cậu, cậu muốn làm gì thì cứ tự nhiên, nếu cậu ngủ ở đây tôi sẽ đi chỗ khác.
Hạ Thiên lập tức đón lời:
- Vợ Mị Nhi, tôi thật sự muốn làm gì cũng được sao?
- Tôi đã nói rồi, cậu không nghe thấy gì sao?
Mị Nhi hừ một tiếng.
Mị Nhi vừa dứt lời thì đã thấy vòng eo bị xiết chặt, nàng bị Hạ Thiên ôm vào lòng.
- Có tin tôi đuổi cậu ra ngoài không?
Mị Nhi có chút tức giận.
- Vợ Mị Nhi, chị vừa nói tôi thích làm gì thì làm, tôi muốn ôm chị, vì vậy mới làm.
Hạ Thiên tỏ ra vô tội, sau đó hắn tháo kính râm của Mị Nhi xuống. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Mị Nhi, trong mắt hắn có chút si mê, giọng điệu chợt như mộng như ảo:
- Vợ Mị Nhi, tôi muốn hôn chị.
- Không cho phép... ....
Mị Nhi lập tức kháng nghị, nhưng nàng vừa nói được vài chữ thì đã không thể nào nói được nữa, vì làn môi của nàng đã bị Hạ Thiên ngậm chặt.
Hạ Thiên khẽ mút chiếc lưỡi thơm tho của Mị Nhi, hơn nữa còn cố gắng ép chặt. Dù Mị Nhi không phản kháng nhưng cũng không hùa theo, nàng chỉ cố gắng tránh né. Lúc đầu hai người chơi trò mèo vờn chuột, nhiều cơ hội bắt được nhưng lắm lúc chạy thoát, điều này làm Hạ Thiên cảm thấy rất vui vẻ.
Không biết bao lâu thì Mị Nhi dùng sức đẩy Hạ Thiên ra, vì trước đó nàng có vẻ phối hợp, Hạ Thiên cũng không ngờ bị nàng đẩy ra, vì thế mới có chút bất ngờ.
- Nếu cậu tiếp tục ở lại tôi sẽ chẳng quan tâm đến cậu.
Mị Nhi dùng ánh mắt tức giận nhìn Hạ Thiên, lúc này gương mặt trắng nõn có hơi đỏ ửng.
Trong lòng Mị Nhi có chút bất đắc dĩ, nàng phát hiện mình thật sự khó thoát thủ đoạn của Hạ Thiên, bây giờ nàng nói không quan tâm đến hắn, sợ rằng cũng khó có bao nhiêu tác dụng.
- Vợ Mị Nhi, chị đừng nhỏ mọn như vậy.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Cậu còn nói tôi nhỏ mọn?
Mị Nhi chợt bùng nổ:
- Sao tôi lại nhỏ mọn? Tôi đã bị cậu ôm, cậu hôn, bị cậu xem sạch? Cậu ôm và hôn tôi, cậu nghĩ rằng tôi rất tùy tiện sao? Cậu còn nói tôi keo kiệt? Nếu cậu còn nói như vậy, cũng đừng đến gặp tôi.
- Nhưng tôi là chồng chị, chị phải hào phóng chút chứ?
Hạ Thiên ra vẻ vô tội.
- Cậu còn chưa phải là chồng tôi.
Mị Nhi tức giận nói:
- Đừng tưởng rằng tôi cho cậu chiếm chút tiện nghi, tôi sẽ là người của cậu.
- Vợ Mị Nhi, chị có thể tức giận, nhưng không thể không thừa nhận chẳng phải là vợ tôi.
Hạ Thiên có chút mất vui:
- Nếu chị còn tiếp tục không thừa nhận, tôi sẽ tét đít chị.
- Tôi không thừa nhận đấy, cậu đánh đi, đánh chết đi.
Mị Nhi tức giận nói, trong lòng nàng rất bực bội, điều này triệt để làm nàng phát tiết.
Thực tế Mị Nhi cũng không phải phản cảm Hạ Thiên, cũng không phải chán ghét làm phụ nữ của hắn, nếu nàng thật sự không có hảo cảm với Hạ Thiên, nàng sẽ chẳng chạy đến cố ý bảo vệ khi biết tin hắn bị thương. Điều làm nàng không thoải mái chính là hắn luôn thỉnh thoảng dùng thủ đoạn cưỡng chế mình, làm nàng sinh ra cảm giác giống
như bị ép buộc.
Phải biết rằng Mị Nhi là phụ nữ cực kỳ kiêu ngạo, đã từng có thời điểm nàng cho rằng trên đời này không có người đàn ông nào mạnh bằng mình, nhưng sau khi gặp mặt Hạ Thiên, tất cả đều thay đổi, trước mặt hắn thì cảm giác hùng mạnh của nàng biến thành hư ảo, chợt trở nên trói gà không chặt.
Biến hóa như vậy làm Mị Nhi cực kỳ không thích ứng, mà Hạ Thiên áp sát cũng làm nàng không thích ứng. Sâu trong lòng nàng luôn có một bóng tối, nàng luôn cảm thấy mình bị ép ở cùng một chỗ với hắn, mà tự tôn của nàng không cho phép mình làm như vậy.
Cũng vì như thế mà nàng cảm thấy dù bây giờ nàng có cảm giác khác với hắn, nàng vẫn muốn giữ khoảng cách với hắn.
Hạ Thiên nhìn Mị Nhi, chợt có chút sững sờ, hắn giơ tay lên muốn tát lên mông nàng, nhưng hắn lại không nỡ. Vì vậy hắn vung tay lên một lúc lâu, cuối cùng lại hạ xuống nói:
- Vợ Mị Nhi, tôi thấy tâm tình của chị hôm nay không được tốt, tôi tạm thời không đánh chị, lần này giữ lại, nếu lần sau chị còn nói mình không phải là vợ tôi, tôi sẽ cộng dồn lại.
- Cậu muốn đánh thì cứ đánh ngay bây giờ, tôi cũng muốn nói rõ ràng với cậu.
Mị Nhi hừ một tiếng:
- Tôi không muốn biết những người phụ nữ khác nghĩ thế nào, dù sao tôi cũng không muốn bị người khác ép buộc, nếu cậu thật sự xem tôi là vợ, trước khi tôi trở thành vợ chính thức của cậu, sau này cũng đừng làm như vậy trước mặt tôi.
- Vợ Mị Nhi, đêm nay chị làm sao? Sao lại không được như bình thường?
Hạ Thiên có chút kỳ quái.
- Bây giờ tôi rất bình thường, chỉ là cậu không bình thường.
Mị Nhi dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Sau này cậu đứng trước mặt tôi, cậu muốn làm gì đó thì phải hỏi tôi có đồng ý hay không. Nếu cậu cưỡng ép và không cho tôi cơ hội phản đối, tôi sẽ dứt khoát chết cho cậu xem, đợi đến khi tôi chết đi, để xem cậu muốn thế nào.
Hạ Thiên chợt ngẩn ngơ, vợ Mị Nhi giống như bị điên thế này.
- Nói một câu đi, cậu có đồng ý không? Đồng ý thì ở lại, không thì đi ra, đừng ở trong phòng tôi.
Mị Nhi nhìn Hạ Thiên, giọng điệu rất kiên quyết.
- Vợ Mị Nhi, tôi đồng ý là được.
Hạ Thiên lập tức đồng ý, nóng vội sẽ không tìm được vợ tốt, muốn tìm được vợ tốt quả nhiên không nên nóng vội. Vợ Mị Nhi giống như vợ Băng Băng trước đó, không thể làm quá nhanh, nếu không vợ sẽ "dông" mất.
Hạ Thiên thấy bây giờ Băng Băng đối với mình rất tốt, vì thế hắn cũng cảm thấy nên tạm thời thỏa hiệp với vợ Mị Nhi, sau này vợ Mị Nhi sẽ tốt với hắn như vợ Băng Băng.
Mị Nhi thấy Hạ Thiên đồng ý sảng khoái như vậy thì cảm giác tức tối cũng tiêu tan không ít, nàng bắt đầu cảm thấy người này cũng không phải loại người không chịu nói đạo lý. Có lẽ hắn như thế này cũng vì thói quen, vì Mộc Hàm cứ để mặc hắn thích làm gì thì làm, vì vậy hắn sinh thói thích làm gì thì làm, đối với người nào cũng như người nào.
- Đến tối tôi mới ngủ, nếu cậu muốn ngủ thì cứ đi ngủ trước, cậu ngủ trên giường, tôi ngủ dưới đất.
Mị Nhi lúc này mở miệng nói, giọng điệu hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Vợ Mị Nhi, thật ra bây giờ tôi cũng không muốn ngủ.
Hạ Thiên trả lời.
- Vậy cậu lên mạng hay xem tivi đi.
Mị Nhi thản nhiên nói:
- Tôi muốn luyện công.
- À, vợ Mị Nhi, chị nhắc tôi mới nhớ, tôi có một môn võ công tâm pháp muốn dạy cho chị, lần trước định dạy cho chị ở khách sạn, nhưng bị đám ngu ngốc kia ngăn cản, sau này chị cũng chạy đi mất, tôi cũng quên.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Mị Nhi nhíu mày:
- Nội công tâm pháp mới? Nhưng theo tôi biết thì nội công tâm pháp không tùy tiện thay đổi, đổi lại thì giống luyện lại từ đầu.
- Dưới tình huống bình thường thì không tùy tiện thay đổi, nhưng lần này không đổi không được. Vợ Mị Nhi, trước kia tôi chỉ dạy chị nội công tâm pháp bình thường, trước đó thần tiên tỷ tỷ có nói, nếu muốn chính thức trở thành người tu tiên thì phải tu luyện tâm pháp riêng, vì thế tôi muốn dạy chị tâm pháp tu tiên, như vậy sau khoảng thời gian nữa chị sẽ là tiên nữ.
Hạ Thiên nhanh chóng nói.
- Tu tiên?
Mị Nhi càng lúc càng mơ hồ:
- Cậu rốt cuộc nói gì vậy?
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi bừng tỉnh:
- À, vợ Mị Nhi, tôi hình như chưa nói với chị một vấn đề, bây giờ tôi nói, thật ra chúng ta bây giờ đã không phải người thường... ....
Hạ Thiên mất hơn một giờ mới giới thiệu cho Mị Nhi biết cái gì gọi là tu tiên, mà hắn cũng nói ra sự kiện về Thanh Phong Sơn với thần tiên tỷ tỷ. Hắn cảm thấy nên nói chuyện giữa mình và thần tiên tỷ tỷ cho các bà vợ khác biết, dù sao sau này thần tiên tỷ tỷ cũng sẽ xuống núi, mọi người sẽ cùng sống chung trong vui vẻ.
Mị Nhi nghe xong thì chợt sững sốt, sau đó mới hỏi một câu:
- Ý của cậu là, sau này chúng ta sẽ sống rất lâu, thanh xuân vĩnh trú, trường sanh bất lão?
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi, chị sẽ mãi mãi là vợ xinh đẹp của tôi.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Trừ chúng ta ra, ý của tôi là, theo như những gì cậu nói thì ngoài Tô tiểu thư cùng với những người phụ nữ kia của cậu, ngoài bọn họ ra, trên đời này còn người tu tiên nào không?
Mị Nhi suy nghĩ rồi hỏi, nàng cảm thấy chuyện này rất quan trọng, không phải đối với cá nhân nàng, mà còn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với Ám tổ và một số người khác.