Trước đó vài ngày A Cửu vốn đi theo Y Tiểu Âm cùng luyện tập Phiêu Miểu bộ pháp và "nữ đánh người", nhưng nàng nhanh chóng phát hiện một sự kiện, dù nàng có luyện thế nào cũng có khoảng cách rất lớn với tiểu thư, Phiêu Miểu bộ pháp của nàng không thể nào nhanh bằng, cũng không uy lực bằng. Cuối cùng nàng mới xác định một việc, đó chính là muốn luyện tốt Phiêu Miễu bộ pháp kia thì phải có chân khí cường đại làm cơ sở, nếu không thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
A Cửu cũng biết tiểu thư của mình vốn không có cơ sở luyện tập võ công nhưng lại đột nhiên có được chân khí hùng mạnh, điều này hoàn toàn là công lao của tên Hạ
Thiên kia. Nhưng tên khốn kia đã dùng Nghịch Thiên Bát Châm gì đó để tẩy tủy cho tiểu thư, để cho tiểu thư trở thành cao thủ. Vì vậy bây giờ nàng nghe hắn nói muốn tẩy tủy cho mình, dù nàng cũng rất căm hận hắn, nhưng cũng không khỏi động tâm.
- Đúng vậy, tôi sẽ tẩy tủy cho cô, dù sau này có người nổ súng trước mặt cô, cô cũng có thể né tránh, nếu cô phát hiện có người nổ súng với vợ Y Y của tôi, dù cô phản ứng
chậm cũng có thể đỡ đạn cho vợ tôi.
Hạ Thiên nhanh chóng nói:
- Này, rốt cuộc cô có muốn tẩy tủy không? Tôi đã nói rồi, tôi rất ít khi tẩy tủy giúp người không phải là vợ của mình, nếu không phải vì sự an toàn của vợ Y Y, cô sẽ
không được hưởng điều tốt này.
Hạ Thiên nói lời này coi như nửa thật nửa giả, trước kia hắn cảm thấy nghịch thiên đệ tứ châm chỉ có thể sử dụng cho vợ, nhưng thực tế sau này cũng không phải chỉ dùng cho vợ hắn, ví dụ như nha đầu Thạch Thuần. Mà bây giờ hắn đã học xong đệ ngũ châm, hắn bắt đầu cảm thấy uy lực của đệ tứ châm là không quá lớn, ngẫu nhiên dùng cho người không phải là vợ mình cũng chẳng có gì không được.
Tất nhiên dù là như vậy thì Hạ Thiên cũng không tùy tiện tẩy tủy cho người ta, dù không phải là vợ thì ít nhất cũng có liên hệ với vợ hắn, trước đó có Thạch Thuần là em gái của Vân Thanh, bây giờ có A Cửu là nha đầu của Y Tiểu Âm. Cuối cùng hắn vẫn là suy nghĩ cho vợ mình, làm việc có lợi cho vợ.
- A Cửu, cứ để cậu ấy tẩy tủy.
Y Tiểu Âm nhịn không được phải nói một câu, nhưng nàng cũng không vì an toàn cho mình, mà nàng nghĩ cho A Cửu. Nàng không muốn sự kiện như hôm nay tiếp tục phát sinh, cũng không hy vọng lần sau A Cửu trúng đạn lại tiếp tục cầu xin sự trợ giúp của Hạ Thiên.
- Vâng, tiểu thư.
A Cửu vốn cũng đã động lòng, Y Tiểu Âm đã nói như vậy thì nàng cũng đồng ý.
Hạ Thiên cũng không nói nhảm, trực tiếp đâm ngân châm lên người A Cửu, nghịch thiên đệ tứ châm tẩy tủy lại được tái hiện trên người A Cửu.
... ....
Thành phố Giang Hải.
Phân cục công an quận Đông.
Trong đội cảnh sát hình sự, lúc này đám cảnh sát không có việc gì để nói, bắt đầu tụ tập tán nhảm.
- Này, anh nói xem sao hôm nay cục trưởng Lãnh còn chưa đến?
Đặt câu hỏi chính là một cảnh sát vừa mới được điều đến chưa lâu tên là Ngô Tiểu Lỵ, vì nàng là người mới nên mỗi ngày đều đến rất sớm, sợ đi làm muộn. Nhưng trước
kia không phải là nàng đến sớm nhất, vì trước khi nàng đến thì cục trưởng Lãnh Băng Băng đã có mặt ở phòng làm việc rồi.
Ngô Tiểu Lỵ quan sát nhiều ngày và phát hiện Lãnh Băng Băng là người đi làm sớm nhất, nhưng hôm nay đã chín giờ mà cục trưởng còn chưa đi làm, điều này đúng là
không bình thường.
- Sao tôi biết được?
Người Ngô Tiểu Lỵ đang nói chuyện chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Đồng Giang:
- Tiểu Lỵ, cục trưởng Lãnh hôm nay ngủ lấy sức, cũng không có gì.
- Nguyên nhân cục trưởng Lãnh ngủ nướng chỉ có một.
Một tên cảnh sát khác nói với vẻ mặt mập mờ:
- Nhất định là tối qua Hạ Thiên đến chỗ cục trưởng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Hạ Thiên, Hạ Thiên là ai?
Ngô Tiểu Lỵ là người mới, gần đây Hạ Thiên lại không đến phân cục quận Đông, vì vậy lúc này nàng còn chưa biết có một nhân vật như vậy.
- Còn là ai nữa, chính là bạn trai của cục trưởng Lãnh. Tôi nói này, Tiểu Lỵ, Hạ Thiên là một nhân vật hùng mạnh nhất thành phố Giang Hải chúng ta, cô đừng nên chọc vào.
Một cảnh sát dùng giọng hảo tâm nói với Ngô Tiểu Lỵ, tất nhiên hắn cũng chưa hẳn có ý tốt, vì Ngô Tiểu Lỵ cũng chỉ có chút xinh đẹp mà thôi.
- Đừng đoán bậy, theo tôi được biết thì bây giờ Hạ Thiên cũng không ở trong thành phố Giang Hải.
Đồng Giang lắc đầu:
- Cục trưởng Lãnh trễ nãi có lẽ là vì nguyên nhân khác... À, chào cục trưởng.
Đồng Giang còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên thấy Lãnh Băng Băng bước nhanh đến, vì vậy vội vàng bắt chuyện.
- Chào cục trưởng... ....
Những người khác cũng vô thức mở miệng chào hỏi Lãnh Băng Băng, nhưng bọn họ lập tức phát hiện một sự kiện kỳ quái, đó là Lý Bình căn bản không quan tâm đến bọn họ, chỉ vội vàng đi vào toilet.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, hôm nay Lãnh Băng Băng có vẻ không được bình thường.
- Để tôi đi xem.
Ngô Tiểu Lỵ xung phong tiến vào toilet, nhưng khi mới đến cửa thì nàng đã nghe thấy âm thanh nôn mửa từ bên trong truyền ra, nàng đi vào và lại phát hiện Lãnh Băng Băng đang cúi đầu trên bồn rửa mặt và liên tục nôn ói.
- Cục trưởng Lãnh, chị không sao đấy chứ?
Ngô Tiểu Lỵ không nhịn được phải hỏi.
Lãnh Băng Băng liếc mắt nhìn Ngô Tiểu Lỵ, sau đó khoát tay không nói gì, chỉ tiếp tục nôn ói.
Ngô Tiểu Lỵ còn định nói điều gì thì thấy Lãnh Băng Băng khoát tay nói đi ra, vì vậy nàng cũng không dám làm gì, chỉ có thể rời khỏi toilet và đi về văn phòng của đội cảnh sát hình sự.
- Tiểu Lỵ, cục trưởng làm sao vậy?
Đồng Giang vội vàng hỏi.
- Không biết, chị ấy đang nôn ói, có phải buổi sáng ăn thứ gì đó không tốt?
Ngô Tiểu Lỵ nói với vẻ mặt mê man.
- Nôn ói?
Bên cạnh có tên cảnh sát nói:
- Chẳng lẽ là mang thai?
- Sao?
Ngô Tiểu Lỵ chợt ngẩn ngơ:
- Không phải chị ấy còn chưa kết hôn sao?
- Chưa kết hôn thì thế nào? Thì không được kết hôn sao?
Một người khác ngáp một cái nói:
- Nói cho đúng, sợ rằng cả đời này cục trưởng Lãnh của chúng ta cũng không thể nào kết hôn.
- Vì sao không kết hôn?
Ngô Tiểu Lỵ rất mê man:
- Cục trưởng Lãnh của chúng ta xinh đẹp như vậy, thậm chí còn đẹp hơn đám ngôi sao trong phim, dáng người cũng không kém đám người mẫu, nếu chị ấy muốn gả ra
ngoài, sợ rằng có cả triệu đàn ông muốn chạy đến.
- Tiểu Lỵ nói như vậy cũng không được, người khác muốn kết hôn nhưng phải xem chị ấy có muốn gả hay không, vì điều kiện của cục trưởng thật sự là rất tốt.
Một người khác nói:
- Ví dụ như cô vậy, cô muốn lấy chồng cũng sẽ có rất nhiều người muốn cưới, nhưng cô nào có chịu gả ra ngoài?
- Không phải các người nói bạn trai của cục trưởng là Hạ Thiên gì đó sao?
Ngô Tiểu Lỵ có chút kỳ quái:
- Chẳng lẽ cục trưởng không thể gả cho Hạ Thiên kia?
- Điều này...Hình như cũng không thể nào gả...Hạ Thiên kia có rất nhiều phụ nữ, cũng không phải chỉ có một mình cục trưởng Lãnh của chúng ta.
Một tên cảnh sát lên tiếng.
- Sao? Không thể nào?
Ngô Tiểu Lỵ hầu như kêu lên thành tiếng:
- Anh nói cục trưởng Lãnh của chúng ta làm vợ bé cho người ta sao?
- Đừng nói nhảm!
Đồng Giang khẽ lên tiếng quở trách, không cho Ngô Tiểu Lỵ tiếp tục nói:
- Các người đừng nói lung tung, sau này cũng đừng nhắc đến chuyện này, nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cục trưởng.
- Vâng, đội trưởng.
Ngô Tiểu Lỵ khẽ lên tiếng.
Những người khác cũng thức thời không nói lời nào, vì bọn họ hiểu rõ hơn so với Ngô Tiểu Lỵ, Lãnh Băng Băng thật sự không phải là người mà bọn họ có thể nghị luận.
Mà mọi người cũng nhanh chóng phát hiện mình rất may mắn, trước khi bọn họ dừng nghị luận một phút thì Lãnh Băng Băng đã quay lại, nếu bọn họ không dừng sớm thì chỉ sợ nàng sẽ nghe thấy.
Nhưng Lãnh Băng Băng lại nói một câu làm mọi người ngây ngốc:
- Không cần nghị luận chuyện riêng của tôi, lần này coi như xong, lần sau sẽ không giống như thế này nữa đâu.
Mọi người chợt phát mộng, đồng thời cũng cảm thấy khó tưởng, nơi này cách toilet rất xa, âm thanh của bọn họ cũng không quá lớn, sao Lãnh Băng Băng có thể nghe thấy được?
Lãnh Băng Băng quét mắt nhìn mọi người rồi nói:
- Tôi mang thai, là con của Hạ Thiên, các người không nên suy đoán lung tung, tôi cũng không phải không dám cho người khác biết.
- Điều này...Cục trưởng Lãnh, chúc mừng chị.
Đồng Giang có chút chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng chúc mừng.
- Cục trưởng, tôi nghe nói lúc mang thai thì rất hay nôn ói, rất thích ăn chua, nếu không tôi đi mua giúp chị một bịch ô mai nhé?
Ngô Tiểu Lỵ lúc này cũng bắt đầu lên tiếng nịnh nọt Lãnh Băng Băng.
- Không cần!
Lãnh Băng Băng nhàn nhạt nói một câu, sau đó nàng đi vào phòng làm việc của mình, cũng thuận tay đóng cửa lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai dám nói thêm điều gì.
Lãnh Băng Băng ngồi xuống trong phòng làm việc, nàng vô thức sờ lên bụng, tuy bây giờ bụng nàng còn chưa có biến hóa, nhưng nàng đã biết bên trong là một sinh mệnh nhỏ, một đứa bé thuộc về nàng và Hạ Thiên. Nàng bắt đầu thích ngủ, thỉnh thoảng còn nôn mửa, tuy còn chưa đi bệnh viện kiểm tra nhưng trước đó Hạ Thiên nói không sai, nàng thật sự đã mang thai.
- Cũng không biết khi nào thì hắn quay về?
Trong đầu Lãnh Băng Băng chợt hiện lên hình bóng của Hạ Thiên, nàng có chút chần chừ, cuối cùng lấy điện thoại ra bấm số của Hạ Thiên.
... ....
Thủ đô, Y Nhân Các.
Hạ Thiên đã hoàn thành quá trình tẩy tủy cho A Cửu, mà A Cửu với cơ thể rất bẩn sau khi tẩy tủy lại đang được Y Tiểu Âm ôm đi tắm rửa. Hạ Thiên lấy điện thoại ra định gọi cho vợ Mị Nhi, để vợ Mị Nhi sắp xếp người đến bảo vệ Y Tiểu Âm.
Nhưng Hạ Thiên còn chưa kịp điện thoại thì Lãnh Băng Băng đã gọi đến.
Hạ Thiên tất nhiên tiếp điện thoại không chút do dự:
- Băng Băng, chị nhớ tôi sao?
- Ừ, có chút nhớ cậu.
Giọng điệu của Lãnh Băng Băng rất dịu dàng, nàng có chút chần chừ, sau đó lại bổ sung một câu:
- Tôi đã thật sự có mang.
- Băng Băng, tôi biết rõ chị mang thai.
Hạ Thiên cũng không có phản ứng gì đặc biệt, vì hắn trước kia đã biết Lãnh Băng Băng thụ thai thành công rồi.
- Bây giờ tôi nôn ói rất nhiều, hôm nay đã ói hết bữa sáng, ăn đồ chua cũng không hiệu quả.
Lãnh Băng Băng còn nói thêm:
- Cậu có biện pháp gì hay để tôi không nôn ói nữa không?