Trên gương mặt coi như xinh đẹp của An Tiểu Bội chợt trở nên hoảng sợ, đám người kia xưa nay luôn uy hiếp nàng, điều này đã làm trong lòng nàng khắc sâu sợ hãi.
- Sợ cái gì, mau đưa số điện thoại cho tôi biết, tôi sẽ lập tức để người ta truy tung số điện thoại này.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn An Tiểu Bội, người phụ nữ này không xinh đẹp, hơn nữa lá gan lại quá nhỏ.
Hạ Thiên vừa nói vừa bấm số điện thoại của Tiểu Yêu Tinh:
- Vợ, giúp anh kiểm tra một số điện thoại.
- Chồng, anh đang ở đâu? Anh mau quay lại đi, ngày nào Sama cũng hỏi anh ở đâu.
Tiểu Yêu Tinh ở bên kia dùng giọng mất hứng nói.
- À, nói cho cô ấy biết, vài ngày nữa anh sẽ đến, cô ấy sẽ được đi ra, không cần phải trốn trong nhà em.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó đi vào chính đề:
- Trước tiên mau giúp anh kiểm tra số điện thoại, anh có số, số này đang được một số điện thoại khác gọi đến, em xem có tìm được đối phương hay không.
- Được rồi, chồng.
Tuy Tiểu Yêu Tinh không quá tình nguyện nhưng vẫn phải đồng ý.
Lúc này An Tiểu Bội mới kịp phản ứng, nàng lập tức nói số điện thoại của mình ra.
- Được rồi, bây giờ cô tiếp điện thoại đi.
Sau khi Hạ Thiên cúp điện thoại thì nói với An Tiểu Bội.
Điện thoại đã đổ chuông khá lâu, An Tiểu Bội cũng không dám tiếp tục làm chậm trễ thời gian, nàng tranh thủ nhận điện thoại:
- Alô, là tôi, An Tiểu Bội.
- Sao bây giờ mới nghe điện thoại?
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng đàn ông, âm thanh trầm thấp, đồng thời còn có chút bất mãn.
- Vừa rồi bên cạnh có người, không tiện nghe điện thoại.
An Tiểu Bội vội vàng giải thích.
- Có lấy được hàng chưa?
Người đàn ông ở bên kia lập tức đi vào chính đề.
- Còn…còn chưa.
An Tiểu Bội dùng giọng bất an trả lời.
- Còn chưa có sao? Cô đến thủ đô đã vài tháng, đến bây giờ còn chưa có gì? Tôi cảnh cáo cô, đừng giở trò, nếu không cô sẽ biết hậu quả.
Người đàn ông nổi giận.
- Không, tôi đang tìm cơ hội, thật sự, tuy ở tại Sử gia nhưng cha mẹ và anh của Bằng Phi đều đang ở phòng thí nghiệm, tôi căn bản không thể đi vào.
An Tiểu Bội vội vàng giải thích, giọng điệu cũng có chút bối rối.
- Đừng tìm lý do với tôi, tôi muốn biết kết quả, tôi cho cô thêm ba ngày, tôi mặc kệ cô dùng biện pháp gì, nếu trong ba ngày chưa lấy được hàng, tôi sẽ làm cô ân hận cả đời.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia dùng giọng lạnh lùng nói ra những lời này rồi cúp điện thoại.
- Điều này…Làm sao bây giờ? Bằng Phi, làm sao bây giờ?
Bọn họ chỉ cho em ba ngày, em nếu không làm gì được cho bọn họ, sợ rằng bọn họ có thể làm mọi chuyện… …
An Tiểu Bội chợt luống cuống tay chân, có vẻ rất bối rối.
- Im miệng!
Hạ Thiên trừng mắt nhìn An Tiểu Bội:
- Nếu cô cứ ồn ào như vậy, tôi sẽ không quan tâm đến chuyện này nữa.
An Tiểu Bội chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng ngậm miệng.
- Ông xã, điện thoại kìa… …
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Là Tiểu Yêu Tinh điện thoại đến, Hạ Thiên lập tức nghe máy, hắn thuận miệng hỏi:
- Vợ, kiểm tra được số điện thoại từ đâu gọi đến không?
- Đã kiểm tra xong, từ Singapore điện thoại đến.
Tiểu Yêu Tinh nhanh chóng trả lời, sau đó lại tranh công:
- Chồng chồng, em nói cho anh biết, em không những kiểm tra được số điện thoại kia gọi từ nơi nào, em còn biết đối phương là ai.
Tiểu Yêu Tinh không đợi Hạ Thiên mở miệng mà tiếp tục khoe khoang:
- Hì hì, nói cho anh biết, em là người lợi hại, bản sao giọng nói của đối phương được em xử dụng phần mềm cải biến âm thanh và tìm được âm thanh nguyên thủy, vì vậy em sẽ tìm ra đối phương.
- Vợ Tiểu Yêu Tinh, chờ em tìm ra được đối phương rồi nói mình lợi hại có được không?
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Được rồi, em sẽ truy tìm.
Lòng nhiệt tình của Tiểu Yêu Tinh bị Hạ Thiên dập tắt, nàng dùng giọng mất hứng nói một câu, sau đó cúp điện thoại.
Hạ Thiên đặt điện thoại xuống và nói với An Tiểu Bội:
- Tên uy hiếp cô ở Singapore, nhưng tôi không có hứng đi Singapore, vì vậy dù biết rõ hắn là ai tôi cũng không đi bắt, cô nên nghĩ biện pháp kéo hắn đến thủ đô đi.
- Được, nhưng, Hạ tiên sinh, hắn ta không thể đến thủ đô, hắn không cho tôi biết rõ thân phận, sao có thể đến thủ đô?
An Tiểu Bội cẩn thận nói, giống như đã hơi sợ Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt mất hứng nhìn An Tiểu Bội:
- Sao cô ngốc vậy? Cô không biết nghĩ biện pháp gì sao?
" Tôi…tôi… …
An Tiểu Bội chợt lúng túng không biết nói gì cho phải, nàng không thấy mình ngốc, nhưng nàng cũng không dám phản bác. Tuy Hạ Thiên nhìn thì có vẻ không đáng sợ nhưng thực tế lại rất đáng sợ, hơn nữa tâm tính cũng không tốt, không quá kiên nhẫn.
- Hừ, thấy cô cũng không có biện pháp, coi như tôi đưa ra một ý kiến giúp cô.
Hạ Thiên dù không muốn quan tâm đến vấn đề này, nhưng hắn thấy kẻ uy hiếp An Tiểu Bội rất có thể là nhóm người Dịch Tri Ngôn, vì vậy hắn quyết tâm giải quyết chuyện này.
Hạ Thiên thoáng dừng lại rồi nói ra kế hoạch của mình:
- Người kia không phải cho cô ba ngày sao? Cô lợi dụng thời gian này mà nói mình lấy được một tài liệu, để hắn đến thủ đô lấy hàng.
- Nhưng bọn họ nhất định sẽ để tôi đi gửi bưu kiện.
An Tiểu Bội khẽ trả lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Tiểu bội, điều này cũng có thể thực hiện, em nói là bản thảo viết tay không rõ ràng, chúng ta trước tiên dùng điện thoại di động chụp hình, cố ý làm cho hình ảnh hơi mờ, hoặc chúng ta có thể nói bản thảo rất nhiều, đều trong USB, không thể nào gửi bưu kiện, cũng nói ở nhà anh không có điều kiện lên mạng, hoặc bị người ta kiểm tra rất kỹ. Nói chung em có thể tìm một cái cớ để yêu cầu giao tài liệu tận tay bọn họ.
Sử Bằng Phi ở bên cạnh khẽ nói.
- Cô xem, đàn ông của cô thông minh hơn nhiều, tóm lại các người chịu khó nghĩ cớ để cho tên kia đến thủ đô lấy tài liệu, sau đó tôi sẽ bắt tên kia là được.
Hạ Thiên tán thưởng Sử Bằng Phi một câu, hắn cảm thấy những ý kiến của Sử Bằng Phi cũng không tệ.
- Vậy cũng được, Hạ tiên sinh, tôi sẽ cùng thương lượng với Bằng Phi, xem phải làm thế nào để bọn họ tin tưởng.
An Tiểu Bội cũng không có ý kiến gì khác, chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
- Được rồi, các người cứ chậm rãi thương lượng, đợi đến khi tên ngốc ở Singapore mắc câu thì gọi điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu.
- Được, Hạ thần y, chúng tôi cũng không muốn tiếp tục quấy rầy anh.
Sử Bằng Phi ngược lại có thể thấy Hạ Thiên căn bản không có hứng thú với An Tiểu Bội, tất nhiên hắn thấy đây là chuyện tốt, nếu tên này có hứng thú với vị hôn thê của mình thì phiền toái lớn.
Sử Bằng Phi thức thời nhanh chóng đưa An Tiểu Bội rời khỏi Bạch Ngọc Lâu, Hạ Thiên không muốn ra ngoài đi dạo cũng ở lại Bạch Ngọc Lâu uống trà, hắn tiêu diệt một chút Đại Hồng Bào cực phẩm của Bạch Tiểu Lỗi, sau đó nhìn giờ, phát hiện đã đến mười một giờ, hắn thầm nghĩ có nên dùng cơm trưa ở đây hay không.
Hạ Thiên đang chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ đưa bữa trưa đến, nhưng lúc này Bạch Tiểu Lỗi đã điện thoại đến.
- Đại ca, Thường Đông Lâm xảy ra chuyện rồi.
Điện thoại vừa nối thông thì Bạch Tiểu Lỗi đã vội vàng nói.
… …
Hầu như tất cả mọi người đều không ngờ Thường Đông Lâm sẽ xảy ra chuyện không may, dù là cục trưởng cục công an thành phố La Dân Sinh hay Bạch Tiểu Lỗi và Hạ Thiên đều không thể ngờ Thường Đông Lâm xảy ra chuyện. Tuy trước khi Thường Đông Lâm xảy ra chuyện không may thì đang bị giam ở cục công an thành phố, nhưng ai cũng nghĩ rằng với địa vị của Thường Đông Lâm thì sẽ rất an toàn, sẽ không ai ra tay với lão.
Vì không sợ chuyện sẽ xảy ra mà chỉ sợ chuyện ngoài ý muốn, vì vậy La Dân Sinh thật ra đã tăng thêm bảo vệ để đảm bảo tính an toàn của Thường Đông Lâm, lão nhốt Thường Đông Lâm trong một gian riêng, cố ý để cho thân tính của mình đến xem. Tuy La Dân Sinh lần này không thể không điều động cảnh sát đến bắt người Thường gia, nhưng lão biết rõ, nếu Thường Đông Lâm gặp chuyện không may, sợ rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nhưng những sắp xếp có vẻ cẩn thận kia vẫn có cạm bẩy, trước đó nửa giờ Thường Đông Lâm nói muốn đi vệ sinh, mà trên đường đi vệ sinh Thường Đông Lâm bị người ta đâm hai dao, tuy tên hung thủ bị bắn chết ngay tại chỗ nhưng tính mạng của lão cũng bị đe dọa, hiện nay đang được cố gắng cứu chữa ở bệnh viện.
Khi Hạ Thiên và Sở Dao đến bệnh viện thì Thường Đông Lâm còn đang được cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu có một đám người đang lo lắng đứng đợi. Thường Tiểu Bảo và vợ Thường Tiểu Lan, Thường Tiểu Bình, thậm chí cả Thường Vinh đều đã được thả ra, mà Bạch Tiểu Lỗi cũng chạy đến, ngoài ra còn có hai cảnh sát ở đây.
- Đại ca.
Khi thấy Hạ Thiên thì Bạch Tiểu Lỗi đi đến bắt chuyện.
- Thiên ca, anh đến rồi.
Thường Tiểu Bảo cũng vội vàng đi đến, sau đó hắn tỏ ra không chờ đợi được mà nói:
- Thiên ca, em không tin đám bác sĩ kia, nếu không anh vào chữa thương cho ông của em đi.
Đám người còn lại cũng nhìn Hạ Thiên, rõ ràng bọn họ hy vọng Hạ Thiên có thể cứu người, dù là hai tên cảnh sát cũng hy vọng Hạ Thiên làm như vậy. Dù sao nếu Thường Đông Lâm chết đi thì đám cảnh sát bọn họ đừng hòng sống yên ổn, ngày thường thì hắc đạo sẽ không làm quá, thấy cảnh sát sẽ cố gắng lẩn trốn, cũng không tìm phiền toái với cảnh sát, nhưng nếu Thường Đông Lâm chết thì những người kia có trả thù hay không, điều này khó nói.
- Chồng, bây giờ anh có thể chữa cho ông Thường được không?
Sở Dao cũng khẽ hỏi một câu, thật ra nàng biết Hạ Thiên có năng lực cứu chữa cho Thường Đông Lâm, nhưng nàng cũng không muốn phá hư kế hoạch của hắn. Dù sao bây giờ mọi người cũng cho rằng Hạ Thiên không riêng gì công lực biến mất, ngay cả y thuật cũng không còn, bây giờ nếu hắn chữa trị cho Thường Đông Lâm thì coi như khó thể tiếp tục giả vờ bị thương.