Đối với rất nhiều thành phần tri thức thì khoảng thời gian cuối tuần dành để ngủ, Lục Huy cũng không ngoại lệ, bình thường mỗi ngày hắn đều thức dậy trước bảy giờ, hôm nay hắn ngủ đến mười giờ còn chưa thức dậy, mãi đến khi điện thoại vang lên.
- Alo, xin hỏi là ai vậy?
Lục Huy không chần chừ, hắn lập tức nhận điện thoại, vì bình thường hắn ngủ và chưa bao giờ tắt điện thoại, vì sợ công ty có chuyện gấp.
- Anh là Lục tiên sinh phải không?
Trong điện thoại truyền đến một giọng nói rất động lòng người.
- Là tôi, xin hỏi chị là?
Lục Huy rất muốn tìm từ trong trí nhớ ra chủ nhân của giọng nói này, nhưng dù hắn nghĩ khắp cũng không nhớ ra, cuối cùng hắn xác nhận mình chưa từng gặp người này.
- Tôi là Ninh Khiết, hôm qua chồng tôi mượn anh mười đồng, cậu ấy muốn trả lại anh một trăm ngàn, nếu Lục tiên sinh đang rảnh, làm phiền nói địa chỉ cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đến trả tiền cho anh.
Âm thanh động lòng người chợt giải thích, nhưng Lục Huy nghe vậy mà cảm thấy mơ hồ.
- Sao? Chị nói gì?
Lục Huy bây giờ vốn không quá tỉnh ngủ, hắn nghe nói như vậy thì càng không tỉnh táo, mình còn nằm mơ sao?
Sau khi người ở đầu dây bên kia lặp lại một lần nữa, cuối cùng Lục Huy cũng nghe rõ ràng, hắn cũng nhớ đến sự việc liên quan đến mười đồng tiền này. Hắn nhớ sáng qua mình gặp được một tên thanh niên quái dị, tên kia có vẻ sinh bệnh nhưng sau đó lại đánh ngất đám bác sĩ đến cấp cứu, người này ăn mặc không giống ăn mày nhưng lại mượn hắn mười đồng tiền để đi xe buýt và tự xưng là sẽ trả lại một trăm ngàn, nhưng cuối cùng hắn cũng cho đối phương mười đồng tiền, cũng nói không cần trả lại một trăm đồng.
- Điều này, Ninh tiểu thư, tiền này cũng không cần trả lại, mười đồng mà thôi, chỉ là chuyện nhỏ.
Lục Huy nhớ đến sự việc thì vội vàng mở miệng.
Lục Huy quả thật căn bản không ngờ đối phương sẽ trả mười đồng tiền đã mượn, càng không ngờ đối phương sẽ trả lại một trăm ngàn, lúc đó hắn chỉ vội đi làm, sau đó lại quên khuấy đi mất. Nhưng hắn cũng không ngờ bây giờ có người điện thoại cho mình, thật sự muốn trả tiền, hơn nữa còn là một trăm ngàn.
- Lục tiên sinh, chồng tôi là người nói lời giữ lời, cậu ấy nói muốn trả cho anh một trăm ngàn, như vậy sẽ trả một trăm ngàn, vì vậy làm phiền anh nói địa chỉ, chúng tôi sẽ đến trả tiền.
Ninh Khiết ở đầu dây bên kia vẫn kiên trì muốn trả tiền.
- Điều này, Ninh tiểu thư, dù thật sự muốn trả tiền, nhiều nhất chỉ cần trả mười đồng mà thôi, tôi cũng không muốn một trăm ngàn... ....
Lục Huy chợt ngẩn ngơ nói, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời đã bị cắt đứt.
- Lục tiên sinh, tôi đã nói rồi, chồng tôi là người nói lời giữ lời, cậu ấy cũng không quan tâm chút tiền như vậy, vì thế chúng tôi trả lại anh một trăm ngàn, cũng không thiếu một phân nào. Kính xin anh nói cho tôi biết địa chỉ, để chúng tôi đến tìm.
Ninh Khiết ở đầu dây bên kia có vẻ mất kiên nhẫn.
- Được rồi, tôi ở thôn Thành Trung, các người đến có thể điện thoại cho tôi.
Lục Huy có chút chóng mặt, cuối cùng hắn cũng nói địa chỉ cho đối phương, thầm nghĩ đối phương có lẽ cũng chỉ nói như vậy mà thôi, cũng chưa chắc đến đây tìm mình.
Đợi đối phương cúp điện thoại thì Lục Huy vẫn còn ngây ngốc trong chốc lát, sau đó bên cạnh vang lên âm thanh bực bội:
- Lục Huy, ai điện thoại cho anh vậy? Cái gì là Ninh tiểu thư? Cái gì là một trăm ngàn? Anh và cô ta nói chuyện gì vậy?
Người mở miệng chính là bạn gái của Lục Huy, là Tô Cầm, ở trong thành phố mà trước kia Lục Huy từng công tác. Thật ra gia thế của Tô Cầm là khá tốt, cha là nhân viên nhà nước, tuy không phải là quan lớn nhưng gia cảnh cũng rất tốt, hơn nữa nàng lại rất xinh xắn nên có rất nhiều người theo đuổi. Nếu nói về điều kiện thì có nhiều người điều kiện tốt hơn Lục Huy rất nhiều, nhưng cuối cùng Tô Cầm vẫn chọn Lục Huy, hơn nữa còn đi theo hắn đến một thành phố xa lạ, đến đây hai bên dốc sức làm việc. Vì vậy mà Lục Huy cảm thấy mình rất có lỗi với bạn gái, hắn cũng hy vọng mình có thể tìm ra một cuộc sống tốt hơn cho bạn gái.
Nhưng sau khi vào thành phố này thì Tô Cầm cũng bắt đầu có chút lo lắng, vì sau khi đến đây thì nàng phát hiện rất nhiều cô gái xinh đẹp. Điều này cũng bình thường, ở một quốc gia mà đàn ông nhiều hơn phụ nữ thì Cảng Thành lại là thành phố phụ nữ nhiều hơn đàn ông, vì vậy mà nơi đây có nhiều người đẹp cũng không phải điều gì kỳ lạ.
Tô Cầm ở quê thì có điều kiện rất tốt nhưng đến Cảng Thành lại chỉ là bình thường, tiền lương của nàng không bằng Lục Huy, hơn nữa bây giờ nàng xa cha mẹ, luôn cảm thấy thiếu an toàn. Vì vậy nàng quản Lục Huy khá chặt, bây giờ nghe hắn gọi điện thoại nhắc đến Ninh tiểu thư gì đó, điều này làm nàng kinh sợ.
Lục Huy cũng biết tâm tư của bạn gái, vì vậy hắn không hề giấu diếm, sau đó kể ra sự việc kỳ quái cho Tô Cầm.
- Thật hay giả vậy.
Tô Cầm nghe xong thì có chút nghi ngờ:
- Có chuyện này thật sao?
- Anh cũng không biết, anh nói không cần trả tiền, dù sao chỉ là mười đồng tiền mà thôi nhưng chị ta nói chồng mình nói là giữ lời, vì vậy anh cũng không có biện pháp. Để xem chút nữa bọn họ có đến hay không?
Lục Huy có chút bất đắc dĩ:
- Tô Cầm, việc này đừng cho là thật, nói không chừng chỉ là đùa cho vui mà thôi.
- Nếu thật sự trả cho anh một trăm ngàn, thì chúng ta thật sự gặp may mắn rồi.
Tô Cầm đột nhiên cảm thấy hưng phấn:
- Bây giờ chúng ta có một trăm ngàn gửi ngân hàng, có thêm một trăm ngàn nữa, chúng ta chỉ cần mượn cha mẹ thêm một trăm ngàn thì sẽ mua được một căn nhà nhỏ, tổng gái trị là một triệu nhưng trả trước ba trăm ngàn cũng được rồi.
- Điều này, Tô Cầm, nếu người ta thật sự đến đưa một trăm ngàn, em nói xem chúng ta có nhận tiền không?
Lục Huy còn đang rất do dự, hắn cảm thấy cho người ta mượn mười đồng tiền, bây giờ thu lại một trăm ngàn, thật sự khó thể nói nên lời.
- Thu, sao không thu? Dù sao người ta cũng không quan tâm đến một trăm ngàn, nếu anh không thu thì người ta sẽ mất hứng.
Tô Cầm dùng giọng không chút do dự nói.
Lục Huy suy nghĩ, hắn phát hiện điều này rất đúng, hắn đã nói không cần trả nhưng người phụ nữ trong điện thoại thật sự mất hứng.
Vì vậy Lục Huy khẽ cắn răng, quyết định nếu có người trả một trăm ngàn, hắn nhất định sẽ nhận.
Ninh Khiết và Hạ Thiên lúc này đang ngồi taxi, bọn họ đi về phía tây xã Thành Trung, Hạ Thiên từng có kinh nghiệm ngồi xe buýt chán nản một lần, bây giờ hắn thật sự không có hứng ngồi xe buýt.
Nếu dựa theo lẽ thường thì bọn họ sẽ mua xe hơi mới đúng, bọn họ vừa lấy được từ tên Vương Lực Hành kia mười triệu, mua xe không phải là vấn đề, nhưng vấn đề là Hạ Thiên không biết lái xe, Ninh Khiết cũng không biết lái xe.
Ninh Khiết đã từng có thời gian bị cận thị và chân dài chân ngắn, tất nhiên nàng sẽ không đi học lái xe, đợi khi nàng bình phục thì lại đi theo Tống Ngọc Mị học võ công, lúc đó nàng có xe chuyên trách, căn bản không cần học lái xe. Kết quả là đến bây giờ Ninh Khiết và Hạ Thiên vẫn chưa ai biết lái xe, tất nhiên sẽ chẳng mua xe. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bây giờ là cuối tuần nên phần lớn mọi người còn đang ngủ, vì vậy mà trên đường không có kẹt xe, chưa đến nửa giờ sau taxi đã chạy đến phía tây xã Thành Trung theo lời Lục Huy.
- Tiên sinh, đây là phía đối diện tây xã Thành Trung, chỉ cần đi qua cây cầu kia là được, tôi chỉ chạy đến đây thôi, hai người có thể đi bộ sang.
Xe taxi dừng lại ở ven đường, tên tài xế mở miệng nói.
- Đi, vợ, chúng ta xuống xe.
Hạ Thiên nghe nói như vậy thì lập tức đồng ý, hắn cũng thuận tay đưa cho lái xe một trăm đồng:
- Không cần thối.
Tên tài xế nhìn Hạ Thiên kéo Ninh Khiết xuống xe mà cám ơn một tiếng nhưng trong lòng thầm mắng ngu như heo, không phải đang giả vờ có tiền trước mặt bạn gái sao?
Đáng tiếc là Hạ Thiên không đọc được tâm tư của tên tài xế, nếu không hắn nhất định sẽ lấy lại tiền, thậm chí còn cho tên tài xế một trận nên thân.
Lúc này Hạ Thiên kéo Ninh Khiết đi lên cầu, chuẩn bị qua cầu đến phía tây xã Thành Trung. Hắn cho rằng mình rất giữ lời, đã đồng ý cho người ta một trăm ngàn thì sẽ đưa một trăm ngàn, dù sao đối với hắn thì một trăm ngàn cũng không đáng là gì.
Nhưng Hạ Thiên vừa đi được vài bước thì lại bị cản, một âm thanh phụ nữ truyền vào tai:
- Tiểu tử, chờ chút, quyên một đồng tiền đi.
Hạ Thiên nhìn lại, hắn phát hiện cản đường mình là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi, vì vậy dùng giọng kỳ quái nói:
- Sao phải cho cô một đồng? Cô là ăn mày sao?
Ninh Khiết nghe nói như vậy thì lập tức muốn cười, mà vài nhóm nam nữ bị người phụ nữ trung niên này ngăn lại cũng rất muốn cười. Người này rõ ràng là độc miệng, người ta rõ ràng là nói quyên tiền, hơn nữa là nói đến nghĩa vụ quyên tiền, hắn lại coi người ta là ăn mày, nhưng còn chăm chú hỏi người ta, đúng là mất mặt.
Người phụ nữ trung niên này họ Bạch, đám người đi cùng gọi nàng là chị Bạch, mà vài người bị chặn lại yêu cầu quyên tiền cũng biết chị Bạch này là thành viên của hội từ thiện Cảng Thành. Mỗi người chỉ bỉ ra một đồng tiền, vì vậy cũng không có gì, nếu kẻ nào không quyên tiền thì sợ rằng sẽ bị nói vài câu giáo dục đạo đức, điều này làm người ta cảm thấy rất phiền phức. Đặc biệt là những người mà trên người không có tiền lẻ, tuy bọn họ muốn cúng một đồng để chạy đi nhưng trên người chỉ có tờ một trăm đồng, đối phương lại bắt phải quyên tiền, điều này cực kỳ khó chịu, nếu quyên góp một trăm đồng sẽ rất đau lòng.
- Tiểu tử, chú em nói gì vậy? Ai là ăn mày? Ai là ăn mày? Hừ, đây là quyên tiền theo nghĩa vụ, biết cái gì gọi là quyên tiền không? Biết cái gì có nghĩa là giúp người làm niềm vui không? Chú em có biết... ....
Chị Bạch bắt đầu mất vui, vì vậy mà mở miệng dạy bảo Hạ Thiên.
Đám người bên cạnh dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hạ Thiên, chị Bạch kia có bản lĩnh chanh chua, điều này làm bọn họ rất đau đầu, trong nhóm đã có vài người lãnh giáo. Nhưng bọn họ cũng không muốn cãi nhau với chị Bạch này ở đây, nếu không bọn họ sẽ bị chụp mũ tội danh không đồng tình.
Nhưng Hạ Thiên lại nói:
- Tôi không nợ tiền chị, mà chị lại đòi tiền tôi ở đây, vì vậy chị là ăn mày. Vài ngày trước có một tên ăn mày nói cho tôi biết, phần lớn ăn mày là lừa đảo, mà tôi ghét lừa đảo, vì vậy một đồng cũng đừng hòng.