*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
76.
Bạch Đoạn lo lắng, nhưng anh đang lo lắng chuyện khác.
"Anh sợ bố anh xảy ra chuyện gì rồi quá. " Anh nghiêm túc quay đầu lại.
"Anh đang nói cái gì vậy? Tết nhất." Tôi vỗ về anh.
"Không, em thử nghĩ đi." Anh mím môi "Anh rời Phù Châu lâu như vậy rồi, bố anh từ đó đến giờ cũng không nói tiếng nào; bây giờ lại là mẹ gọi anh về. Anh sợ lỡ bố xảy ra chuyện gì mà mẹ giấu không cho anh biết. "
Tôi vươn tay xoa xoa tóc anh: "Không phức tạp như vậy đâu, có khi bố anh muốn anh về mà lại ngại mở miệng thôi."
Anh trừng mắt nhìn tôi: "Em biết bố anh ngại luôn à?"
"Bố anh ngay từ đầu đã quyết tuyệt như vậy, giờ bảo nói chuyện nhẹ nhàng cũng khó. Bố anh quản lý gia đình, nếu bố anh không muốn thì mẹ cũng đâu thể gọi anh quay về? Anh là con trai một trong nhà, chạy đi mất gần một năm rồi, không thấy xót mới là lạ." Tôi ấn đầu anh tựa vào vai mình, "Hơn nữa, sức khỏe bố anh giờ cũng có thể đăng ký đi thi đấu ba môn phối hợp được luôn, sao có thể xảy ra chuyện gì."
Bạch Đoạn bị tôi nói đến phì cười, như an tâm hơn mà cọ cọ vào đầu vai tôi.
"Dù sao cũng đừng sợ, lần này bố anh chắc chắn đã mềm lòng rồi." Tôi dựa vào anh, "Em cùng anh trở về, anh an ủi bố xong em sẽ tới cầu hôn."
"Hôn cái gì hôn, ai thèm?" Anh khinh thường khịt mũi, trên mặt lại hiện lên sự vui mừng.
Lúc tôi thông báo Tết Nguyên đán năm nay tôi sẽ quay lại Phù Châu, ông ngoại là người đầu tiên không muốn. Tôi không đề cập đến Bạch Đoạn, nhưng thực sự có một số việc phải quay lại giải quyết; một là về viếng mẹ tôi, hai là nếu muốn góp vốn ở Châu Bang, cần phải rời tay vài bất động sản ở Phù Châu. Công việc kinh doanh của mẹ là một nút thắt trong lòng ông tôi, nghe xong ông không nói gì nữa, mắt ông hơi đỏ lên, nói rằng cháu về nhớ đem theo hoa hướng dương đến. Mẹ cháu từ nhỏ đã thích hoa hướng dương rồi.
Cậu cả có vẻ hơi nhíu mày, trước mặt người lớn cũng không nói lời nào, buổi tối cùng nhau về nhà, giọng cậu chợt ẩn ý, nói con muốn sống thế nào cậu không kiểm soát nữa, nhưng khi ông bà còn sống đừng có mà gây rắc rối gì.
Trong mắt cậu như lóe lên câu nói: Loại quan hệ này không bao giờ được lộ ra ánh sáng.
Tôi ngớ người một lúc, cười bảo cậu bi quan thật đấy.
Cậu trừng mắt nhìn tôi, nhàn nhạt chuyển đề tài, nói rảnh thì đi chúc tết Lão Hà cho cậu, mang theo một ít thuốc lá với rượu gì đó qua, trước đây người ta cũng từng chiếu cố con nhiều đấy.
Tôi vỗ vỗ cậu, nói vâng.
Tôi ăn một bữa tối đoàn tụ ở Nhai Bắc trước khi lên đường, rồi kéo Bạch Đoạn lên máy bay trở về Phù Châu. Sau khi xuống máy bay, tôi với Bạch Đoạn chia nhau ra, tôi tiễn anh lên taxi, dặn dò vài câu, lại chợt nhận ra thật sáo rỗng. Bạch Đoạn vỗ vỗ tôi: "Được rồi, đừng có điên cuồng như thế, đó là bố ruột anh mà, anh biết ông rõ nhất."
Tôi gật đầu, cách cửa kính xe nắm tay anh: "Dù sao anh về nhà cũng thông minh hơn một chút đi. Đừng lúc nào cũng để bố đánh. Anh cũng gần 30 rồi, bố anh đánh cũng mệt lắm đấy."
"Anh biết rồi." Anh trắng mắt liếc tôi một cái.
"Em cũng đau lòng lắm." Tôi lải nhải mãi: "Từ nay, ai đánh anh, em sẽ liều mình với người đó."
Anh ẩn ẩn cười, trông thật thích mắt. Tôi nhân lúc tài xế không để ý nhanh chóng hôn lên mu bàn tay anh, anh lườm tôi một cái, rụt tay về bảo xe lăn bánh.
Tôi trở về nhà, ngoại trừ lớp bụi dày đặc, trong nhà dường như không có gì thay đổi. Tôi đứng giữa căn nhà cũ kỹ thổn thức một hồi, rốt cuộc vẫn cảm thấy bụi trong nhà hơi chướng mắt, tôi gọi điện cho công ty quản lý tài sản nhờ nhân viên vệ sinh lên dọn dẹp phòng, rồi cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài tôi từ nhà riêng bước xuống lầu của tiểu khu, điều này đột nhiên khiến tôi ảo tưởng rằng tôi vẫn còn đang ở Phù Châu. Tôi theo thói quen bước ra khỏi cửa nhà thì quẹo đến gara lấy xe, lại một cảm giác thích thú mà bấy lâu nay tôi không có. Tôi lấy chìa khóa mở con xe Volvo đã đóng bụi dơ hầy, khởi động máy, theo bản năng lái xe về hướng Đại học y dược Phù Châu.
Chưa đầy một năm, thành phố Phù Châu cũng không có nhiều thay đổi, ngay cả con chó vàng béo ị của ông chủ tiệm bánh quẩy trước cửa vào bệnh viện cũng vẫn chưa già đi; một khung cảnh quen thuộc như vậy chẳng hiểu vì sao lại mang lại cho tôi một cảm giác buồn mang mác. Khi tôi bước vào bệnh viện liên kết, khoa ngoại trú vẫn y như cũ cả người lẫn cảnh, bác sĩ trẻ trực khoa cấp cứu là đàn em đại học của tôi, nhìn thấy tôi vẫn không có phản ứng gì: "Bác sĩ Hạ à, hôm nay khoa ngoại 1 anh trực ca nào? "
Tôi dở khóc dở cười: "Đúng rồi, là tôi."
"Ồ," Cậu ta lại vùi đầu viết y lệnh bác sĩ, "vừa rồi có một ca chấn thương bụng ngực liên hợp được đưa đến khoa ngoại 1 của anh đấy."
Tôi nín cười nói "được" với cậu ta, quay người đi về hướng ngoại 1, còn chưa vào thang máy, tôi đụng phải y tá trưởng của ngoại 1, mười ngón tay chị túm tôi đến sứt cả da: "Tiểu Hạ! Sao cậu lại về?"
Tôi mỉm cười: "Y tá Trương, em về đón năm mới."
Chị vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "Trời ơi cái thằng bé này... thật là, rời đi không nói lời nào, trở về cũng không nói lời nào!" Chị hơi quá hưng phấn, túm chặt lấy tôi, "Đi đi.., Để tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ Tiếu."
Tôi lon ton chạy theo sau chị: "Thầy Tiếu vẫn ổn chứ?"
"Cậu đấy, lúc cậu đi ông ta buồn chết lên chết xuống." Y tá trưởng trừng mắt nhìn tôi, "Nhưng bây giờ ổn rồi, bác sĩ Tiếu chuẩn bị kết hôn, cậu trở lại vừa đúng lúc uống rượu mừng."
"Kết hôn?" Tôi không nhịn được cười. "Ông ta cuối cùng cũng hết ế rồi à?"
"Này, nói cái gì!" Chị trừng mắt cười khanh khách, vươn tay đẩy tôi vào phòng làm việc, "Đi, đi, dập đầu xin lỗi sư phụ cậu đi."
Tôi loạng choạng suýt té, ổn định lại nhìn lên thì thấy Tiếu Nhạn Bình vẫn đang duy trì tư thế viết lời dặn của bác sĩ, tròn mắt nhìn tôi.
"Bác sĩ Tiếu, xem tôi đưa ai tới này?" Y tá trưởng vỗ vỗ tôi cười ha ha.
Tiếu Nhạn Bình vẫn mở to mắt nhìn tôi, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tiếu Nhạn Bình?" Tôi rất không tự nhiên kéo kéo ông ta.
"Hạ... Hạ Niệm Phi!" Ông hoàn hồn trở lại, đột nhiên đứng lên, một tay kéo tôi một tay chỉ thẳng vào chóp mũi của tôi, "Cậu.. cậu.... cậu..." Sau đó cau mày đau khổ nói: "Lại còn không biết xấu hổ mà quay về! Cái thằng oắt con chết dẫm này! Dạo.. này như thế nào... khỏe không... "
"Ơ...tại lúc đó, khi đó..." Không biết vì sao tôi lại nói lắp, trong lòng vừa xót xa vừa vui sướng.
"Cậu về thật rồi à?" Vành mắt Tiếu Nhạn Bình đỏ lên nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn tôi, "Lại còn không biết xấu hổ đi tay không"
"Tôi vừa xuống máy bay là đến thẳng đây đó", Tôi vươn tay choàng qua vai ông, vui vẻ, "Ông đừng giận, tối nay tôi đặt chỗ ở nhà hàng Phù Sơn thỉnh anh một bữa cho ông, được chưa?" Tôi quay đầu lại hào hứng vẫy tay với y tá trưởng," Tối nay tôi mời tất cả mọi người trong khoa ngoại!"
"Tiểu Hạ, cậu đi xa như vậy, vừa về Phù Châu sao mà bắt cậu đãi được!" Y tá trưởng hét lên, "Tiếu Nhạn Bình, anh sắp làm chú rể rồi, bữa cơm hôm nay phải là anh đãi đó!!"
Tôi cười nhìn Tiếu Ngạo Bình: "Có chuyện gì thế? Vừa trở về là nghe nói ông đã gả đi ra ngoài vậy?"
Tiếu Nhạn Bình như đột nhiên tỉnh dậy khỏi cảm giác đau khổ vừa rồi, ngoác miệng cười với tôi: "Nghe ai nói nhảm nhí đấy, vẫn còn chưa kết hôn mà, ngày 1 tháng 5 mới chính thức đám cưới nha."
"Cũng đâu còn bao lâu nữa, khoảng nửa năm chứ nhiêu." Tôi trêu chọc ông ta, "Mà ai vậy?"
"Lại còn ai nữa." Tiếu Nhạn Bình có chút xấu hổ.
"Ai?" Tôi vẫn còn rất vui.
"Dư Diệp chứ ai, năm ngoái nằm trong bệnh viện chúng ta đó." Tiếu Nhạn Bình cười nói, "Từ Nam Ích gả về đây." Ông ta quay đầu lại nhìn y tá trưởng, "Đừng có vụng trộm bàn tán nữa, hôm nay tôi dẫn Dư Diệp đi luôn, được chưa? "
Toi bỗng đứng sững tại chỗ, như có ai vừa dội cho tôi một chậu nước lạnh từ đầu đến chân.
"Đừng nói nhảm nữa, mau đặt chỗ đi!" Y tá trưởng cười hì hì cầm ống nghe điện thoại cố định trên bàn lên đưa qua.
Khi nhìn thấy Dư Diệp, tôi nghĩ rằng mình đã hoàn toàn hóa đá. Người phụ nữ đối diện dịu dàng, duyên dáng, tóc mây đen tuyền, thực sự đúng là Dư Diệp.
Một nhóm y tá nhỏ khoa ngoại 1 vây quanh tôi, ríu rít kể mấy câu chuyện tình yêu tình ang lãng mạng của bác sĩ Tiếu. Lược bỏ mấy chi tiết như kịch bản ngôn tình của các chị y tá, tôi đại khái biết Dư Diệp đã từ Nam Ích trở về Phù Châu đầu mùa hè năm ngoái, ở lại kể từ đó, làm giáo viên tiếng Anh cho một trường tiểu học ở Phù Châu.
"Tôi không nói dối mấy người," Tiếu Nhạn Bình tức giận giậm chân với nhóm y tá. "Cô ấy thật sự đuổi theo tôi, thật đấy!"
"Lại còn dám nói thế, tôi sẽ làm chứng!" Y tá trưởng không ngừng công kích, "Lúc Tiểu Dư nhập viện ở khoa chúng ta năm ngoái ông đã để ý con nhà người ta rồi, còn ước gì được đi kiểm tra phòng tám lần một ngày. Đừng nghĩ chúng tôi không biết gì nha."
"Cô toàn nói bừa!" Tiếu Nhạn Bình đỏ mặt phủ nhận, một tay giữ lấy Dư Diệp, "Dư Diệp, em nói đi."
Sau một năm không gặp, Dư Diệp vẫn dịu dàng như cũ, che nửa miệng trộm cười: "Được rồi được rồi, là tôi tranh cãi với gia đình để quay lại Phù Châu."
"Đúng vậy." Tiếu Nhạn Bình tự hào, "Tôi đã nói với các cô là không phải tôi yêu cô ấy trước, mà là cô ấy yêu tôi trước..."
"Con khỉ mốc, lúc đó cùng lắm là ngươi tình ta nguyện." Y tá trưởng trợn mắt, "Tôi lại chẳng hiểu anh quá? Lúc Tiểu Dư nhập viện, anh còn cố ý kéo dài thời gian nằm viện của người ta."
"Vụ này em biết nè. Sáng hôm Tiểu Dư xuất viện, bác sĩ Tiếu còn bị viện trưởng mắng nữa á." Một y tá bên cạnh nói theo.
"Tôi không nói chuyện với mấy cô nữa." Tiếu Nhạn Bình nuốt hận ngồi xuống.
"Tiểu Dư, cô nói đi, có phải Tiếu Nhạn Bình dính cô như keo con chó không?" Y tá trưởng nghiêng người lại gần hóng hớt hỏi.
"Không..." Dư Diệp xấu hổ liếc nhìn Tiếu Nhạn Bình, "Thật ra, tôi nghĩ anh ấy là người tốt."
Tiếu Nhạn Bình uy phong đại chấn: "Đấy mấy người nhìn đi."
"Ai hỏi anh" Y tá trưởng cầm đầu các y tá la ó, chủ đề ai theo đuổi ai đã kết thúc, tất cả nhân viên y tế khoa ngoại 1 tiếp tục ăn uống no say.
Tôi ngồi bên cạnh Tiếu Nhạn Bình trong bàn ăn, cách Dư Diệp một người. Giữa lúc nô đùa, tôi biết rằng đây là một cặp đôi rất hạnh phúc và viên mãn, nhưng tôi vẫn không thể ngừng liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp và bí ẩn kia qua khóe mắt, cảm thấy có một loại cảm xúc nào đó đang trôi dạt trong lòng.
Tiếu Nhạn Bình uống hơi cao hứng, sau khi uống đến hiệp thứ 3, ông ta bắt đầu kéo tôi đi phân tích tỉ mỉ đủ loại khác biệt giữa ông ta và Lục Tử Trăn, chọc cả nhóm khoa ngoại 1 cười đến văng cả nước mắt nước mũi. Sau khi ăn tối xong, Dư Diệp đứng ở cửa tiễn khách, tôi là người cuối cùng rời đi, vô tình bắt gặp ánh mắt sáng ngời của cô ấy.
"Tiểu Hạ, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu lại đây một chút được không." Cô ấy trông bớt ngượng ngùng hơn một chút, nhẹ nhàng kéo kéo tôi.
--
Aaaaaa thầy Tiếu với Tiểu Dư đẹp đôi quá huhuhuhuhuhu, chồng bác sĩ vợ giáo viên, nhất gia đình tri thức rồi huhuhuhuhu