*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
58.
Người mở cửa là Tam Miêu, tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Vừa được dẫn vào, tôi thấy căn phòng tối om đầy nghịt khoảng bảy tám người ngồi im lặng bên cạnh nhau, trên chiếc bàn nhỏ giữa phòng khách đặt vài khẩu súng.
"Cậu Hạ đến rồi," Tam Miêu nói nhỏ vào phòng, "Đại ca còn chưa dậy sao?"
"Dậy rồi ạ." Một thanh niên ở phòng trong chạy ra báo.
"Này, cậu Hạ." Tam Miêu nhìn tôi, "Vào đi, anh ấy đang ở bên trong." Do dự một lúc rồi nói thêm, "Đừng nói quá lâu, anh ấy... chịu không nổi."
Tôi căng thẳng nhấc chân lên bước vào phòng trong, thấy một người đang nằm trên giường.
Quách Nhất Thần lại gầy đi nhiều hơn.
Anh mặc áo đối khâm bằng lụa đen, khoác áo khoác ngồi dựa vào giường, mặt trắng bệch như tờ giấy; nút cổ áo đứng của anh mở rộng, những đường gân xanh trên chiếc cổ mảnh khảnh của anh càng nổi rõ hơn. Anh uể oải dựa vào đầu giường, môi mỏng mím chặt, cả người như chỉ cần chạm nhẹ là sẽ vỡ tan.
"Nhất Thần..." Tôi lao tới nắm lấy tay anh, chỉ để cảm nhận trước mắt không phải là ảo ảnh. Tôi cẩn thận nhìn anh, mũi chua xót: "Sao anh lại thành ra thế này hả? Anh đi đâu mà ra nông nỗi này?"
"Phi Tử, em đến rồi." Anh cười với tôi, quay sang Tam Miêu phía sau tôi ra lệnh, "Tam nhi, dọn ghế cho cậu Hạ... Ta muốn nhìn mặt cậu ấy."
"Em ở ngay đây, em không sao." Tôi nắm tay anh, cảm giác toàn thân anh đều suy yếu, chỉ có một đôi con ngươi kinh ngạc chăm chú nhìn tôi.
"Phi Tử, mấy năm nay... em thế nào?" Anh cố hết sức nói chuyện với tôi, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, như thể đang hoàn thành một việc quan trọng. Nghe thấy tiếng thở dốc của anh, tôi nhận ra có điều gì đó không ổn, nhanh chóng nhấc chăn bông lên, thấy đùi anh để trần, bị băng bó dày đặc.
"Này, lạnh quá..." Anh vội vàng kéo chăn bông, trên người cũng lộ ra vài mảnh trắng. Tôi đen mặt thử ấn nhẹ lên ngực anh, anh kêu "a" một tiếng, hít một hơi khí lạnh, vô lực tựa xuống gối. Tôi vén áo khoác của anh lên xem xét, quả nhiên từ ngực đến bụng dưới của anh đều có băng gạc quấn chặt, trên sườn ngực vẫn còn đang rỉ máu.
"Anh... anh làm gì vậy? Anh..." Tôi nắm lấy tay anh, không biết nói gì, nước mắt chực trào ra, "Mẹ nó anh đang tìm đường chết đấy à!"
"Anh trốn thoát khỏi Mã Lai." Trong mắt Quách Nhất Thần phát ra một tia sáng kỳ lạ, "Khâu Vũ Sơn ngăn lại không cho anh đi. Anh dẫn theo mấy chục người... nổ súng. Anh xử lý ông ta...và năm tên...... Về Trung Quốc, lại thấy được đăng báo. Ngầu... ngầu lắm đúng không?"
"Ngầu cái đầu anh!" Tôi mắng anh rồi giúp anh tấn lại chăn bông. "Anh ở cùng Khâu Vũ Sơn mấy năm nay à?
"A... Anh cùng đường mới đi tìm ông ta. Ông ta đang ở Mã Lai, có đường sống." Anh cười nhẹ. "Nhìn xem.... không phải.... không phải anh đã trở lại sao."
"Khâu Vũ Sơn đã bị bắt." Tôi nhìn anh.
"Là do ông ta tự chuốc lấy." Quách Nhất Thần lại cố gắng hô hấp, có lẽ phổi của anh cũng bị thương, mỗi lần hít thở phải cắn răng trợn mắt. Tôi vội vàng đỡ anh, anh xua tay, cố gắng phun ra một câu nữa: "Nếu ông ta để anh đi.... không ngăn cản anh, anh và ông ta cũng không phải sống mái với nhau... ông ta cũng không... bị bắt."
"Anh..." Tôi đau khổ nhìn anh, "Anh còn bị truy nã ở trong nước, anh về nước làm gì?" Tôi rắn giọng, "Anh đã trốn được sang nước ngoài, lẽ ra không nên quay về."
"Anh cũng biết anh không nên quay về." Anh chậm rãi nhìn tôi, ánh mắt chợt sáng lên, "Nhưng anh phải trở lại... tìm... tìm Trương Nguyên!"
Lúc nói lời này giọng anh cực kỳ kiên quyết, có lẽ là do quá kích động, anh mở to mắt rồi hôn mê. Tôi la lên một tiếng, ôm chầm lấy anh, Tam Miêu căng thẳng lao lên, vừa ấn huyệt nhân trung, vuốt ngực vừa nhìn tôi nói: "Đại ca sức khỏe không tốt, hai người... đừng nói nhiều quá."
Quách Nhất Thần dần dần tỉnh dậy, mặt đã hồng hào hơn một chút, vừa nhìn thấy Tam Miêu liền mắng: "Đứng qua một bên đi! Ta đang nói chuyện với cậu Hạ, sao cứ chen ngang thế?!" Sau đó che ngực nói: "Ta hôm nay muốn nói nhiều một chút! Ta đang vui! "
Tam Miêu lui sang một bên, đưa mắt ra hiệu cho tôi trước khi đi ra ngoài.
Tôi ổn định Quách Nhất Thần, ngồi trên giường để anh dựa vào tôi, cố gắng giữ cho anh bình tĩnh. Tôi chuyển chủ đề: "Đinh Hiển Kiệt là người của anh à?"
Anh gật đầu: "Người của anh." Sau đó bổ sung, "Thực ra, đó là của Khâu Vũ Sơn, nhưng giờ là do anh quản lý."
Tôi chậm rãi nhìn anh: "Anh nghĩ tới chưa? Bây giờ Khâu Vũ Sơn đã gục, anh định làm gì ở Trung Quốc đây?"
"Anh muốn gặp.... Trương Nguyên." Anh lại kích động, hai tay ôm lấy cánh tay tôi, "Anh biết... cậu ấy đã trở lại... đúng không?
"Làm sao anh biết?" Tôi đè anh lại, "—— Anh cứ nằm đi, đừng ngồi dậy."
"Anh dặn Đinh Hiển Kiệt... phải luôn... quan sát em." Quách Nhất Thần cười nhạt, "Anh biết nếu Trương Nguyên không chết... cậu ấy sẽ quay lại tìm em."
"Anh..." Tôi nhìn anh chằm chằm, "Anh quay lại vì nghe ông Đinh nói Trương Nguyên đã về?" Tôi gần như nhảy dựng lên, "Quách Nhất Thần, anh điên rồi! Anh vất vả bao nhiêu mới trốn thoát được!"
"Anh muốn.. thấy cậu ấy!" Quách Nhất Thần nóng nảy, lại dợm muốn đứng lên, "Em dẫn anh đi gặp cậu ấy!"
"Thấy cái gì mà thấy!" Tôi vung tay nói với anh bằng một giọng hằn học, "Anh có biết bây giờ anh đang ở trong tình cảnh nào không?! Anh mà bước ra ngoài sẽ có người lao ra bắn anh thành cái sàng. Nếu còn muốn sống thêm mấy năm nữa, anh mau đi dưỡng thương cho em, tìm một căn nhà trong rừng núi nào đấy ở ẩn." Tôi còn sợ chưa đủ tuyệt tình, còn nói thêm, "Anh gặp Trương Nguyên làm gì? Anh ấy còn liên quan gì đến anh nữa không? Cái tên đó đã không nhớ gì đến anh lâu rồi. Phát súng Tiểu Thuận bắn đã làm anh ấy mất trí nhớ! "
"Mất trí nhớ?" Quách Nhất Thần sửng sốt một chút, sau đó nở ra một nụ cười oán độc. "Cậu ấy tưởng mất trí nhớ là xong sao?" Nói xong anh lại khó nhọc hít một hơi, "Cậu ấy dù lột một lớp da vẫn là Trương Nguyên! Anh và cậu ấy.... Anh không để yên đâu! "
Vừa nói xong anh lại thở hổn hển, mặt tái xanh, dường như lại sắp hôn mê. Tôi vội vàng đỡ sau lưng anh: "Chậm một chút, đừng nói chuyện..."
"Phi Tử, anh..." Quách Nhất Thần nắm chặt tay tôi, nhíu chặt mày, "Anh ghét.... ghét nhất người khác... nói dối anh..." Nói xong, anh chợt khóc nấc lên, nước mắt giống như đê vỡ mà ào ào lăn xuống, Anh ngơ ngẩn không biết đang nhìn vào đâu: "Trương Nguyên, cậu ấy... nói dối anh............"
Quách Nhất Thần khóc đến ngất đi, nhóm người trong phòng khách căng thẳng cao độ, đồng loạt xông vào, mấy khẩu súng lục nạp đạn chĩa thẳng vào đầu tôi.
"Hạ súng xuống, đây là cậu Hạ, khi đó đã cứu mạng đại ca." Tam Miêu mắng.
Các thanh niên trong đội lúc này mới ngượng ngùng buông súng.
Tam Miêu và tôi đặt Quách Nhất Thần nằm trên giường. Quách Nhất Thần từ từ tỉnh dậy, vẫn còn hơi choáng, tôi nhân cơ hội dỗ dành, vất vả vỗ vỗ một lúc cuối cùng anh cũng ru được anh ngủ.
"Nhìn cái gì mà nhìn? Đi ra ngoài canh gác đi, chen vào đây để tham quan à!" Tam Miêu mắng thuộc hạ.
Một đám người ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Tôi đi theo Tam Miêu ra khỏi phòng ngủ của Quách Nhất Thần, đến một phòng khác để nói chuyện.
"Tiểu Thuận đâu?" Tôi liếc nhìn nhóm người trong phòng khách.
"Cậu ta chết ngay khi đến Mã Lai." Tam Miêu cau mày. "Đại ca tự mình bắn, từ thái dương xuyên qua. Khi Tiểu Thuận chết, não cậu ta bắn cả vào mặt."
Tôi rùng mình ớn lạnh.
"Đại ca với anh Nguyên... haiz..." Tam Miêu lấp lửng câu nói, chung quy là ngại không tiện tỏ rõ thái độ.
"Mấy năm qua như thế nào?" Tôi chuyển đề tài hỏi.
"Đại ca đi theo Khâu Vũ Sơn, giúp ông chủ Khâu rửa tiền và buôn súng đạn ở Mã Lai. Số 4 lại không hề đụng đến." Tam Miêu nhìn tôi, "Khâu Vũ Sơn rất khách khí với đại ca."
(số 4 là mai thúy á, nhắc cho bạn nào quên)
Tôi biết Khâu Vũ Sơn muốn kéo Quách Nhất Thần xuống nước cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng nghe đến đây vẫn có chút kỳ lạ. Tôi lại liếc nhìn về phía Quách Nhất Thần: "Khâu Vũ Sơn đánh giá cao anh ấy như vậy? Năm đó chính là Khâu Vũ Sơn giúp đỡ anh ấy từ Vân Nam trốn sang Malaysia?"
Tam Miêu gật đầu: "Ông chủ Khâu và đại ca trước đây đã từng ở trong cùng một trại giam, xem như là giao tình cũ."
"Trung tâm giam giữ Thành Tây?!" Tôi trợn to mắt.
"Vâng, hình như giam chung với nhau vài tháng." Tam Miêu nghĩ một hồi, "Nhưng đại ca không thường kể về chuyện này."
"Anh ấy thực sự nên ở lại Malaysia." Tôi cụp mắt. Khâu Vũ Sơn không phải là người tốt, nhưng lại là người hỗ trợ đắc lực cho Quách Nhất Thần, ngược lại, đối với Khâu Vũ Sơn, nuôi Quách Nhất Thần cũng giống như nuôi một con sói nhỏ ở bên cạnh mình.
"Chúng tôi cũng khuyên can mà, nhưng khuyên không được; lần này đại ca quyết tâm trở về Trung Quốc, nếu không ông chủ Khâu cũng không đến mức động thủ ngăn cản." Tam Miêu tiếc nuối, "Thực ra, ở lại Mã Lai cũng rất tốt, đại ca... anh ấy chỉ... nhớ các người."
"Tôi biết, nếu không nhớ mong anh ấy cũng không kích động mà trở về như vậy." Tôi không kiềm lòng ngoái nhìn về phía Quách Nhất Thần đang nằm. "Nhưng mà anh ấy làm ầm ỹ như thế, đã tự chặt hết mọi đường lui cho mình rồi. "
"Lần này đại ca về là cũng không nghĩ đến chuyện lui." Tam Miêu dè dặt liếc nhìn tôi, "Cậu Hạ, lúc chạy khỏi Vân Nam, đại ca còn giấu một lô số 4 và hơn trăm thỏi vàng giấu ở Lâm Thương. Trước khi trở về Trung Quốc, anh ấy kéo được hơn chục người về phe mình chiến đấu với ông chủ Khâu, vì anh ấy đã hứa rằng chỉ cần hộ tống anh ấy về nước, tất cả những thứ anh ấy giấu ở Lâm Thương đều chia đều cho các anh em, anh ấy không muốn gì cả. "
Tôi cảnh giác nhìn Tam Miêu.
"Tôi nghĩ lần này đại ca trở lại, chỉ sợ là anh ấy đã chuẩn bị để chết rồi." Tam Miêu lo lắng mở miệng.