Cửa sổ trên mã xa hiển nhiên quá nhỏ, Thiệu Ngạn Mục không do dự, đứng dậy thân thể, rất nhanh lao ra khỏi mã xa.
Người bên cạnh Sở Thất cũng chú ý tới nguy hiểm của Tần Linh, muốn đi hỗ trợ, lại bị mấy đối thủ của bản thân cuốn lấy càng chặt.
Chết tiệt! Trong bụng Sở Thất đầy lửa! Thích khách lần này hiển nhiên ở nhân số, võ công thân thủ trên đều như là đã tính toán rồi, cơ bản đều là vài ba người một cuốn bọn họ, ứng phó khá phí sức, chính trên người hắn đã nhiều chỗ bị thương.
Ánh kiếm sắc bén lại lần nữa từ từ tiếp cận Tần Linh, lúc này thân ảnh Thiệu Ngạn Mục mới khó khăn lắm chạy tới.
Phịch một tiếng phá mở cho Tần Linh. Đối diện ngay trước mắt là mũi kiếm, Thiệu Ngạn Mục thuận thế thối lui ra sau vài bước, hai tay hướng về phía trước gắt gao hợp trụ thân kiếm. Rõ ràng là tay không đoạt dao sắc, chặn thích khách xâm phạm.
Nhưng Thiệu Ngạn Mục lại quên người học võ thế giới này đều là lấy nội lực làm cơ sở.
Chỉ thấy thích khách khinh thường mà khẽ câu khóe miệng, nội lực bắn nhanh nhập thân kiếm.
Rồi đột nhiên thân kiếm bắt đầu run, từ chỗ chuôi kiếm kéo tới mùi nguy hiểm Thiệu Ngạn Mục cũng lập tức cảm thụ được, không đợi hắn có động tác khác, bất ngờ mặt trên bị nội lực hùng hậu sinh sôi oanh tiếng thoát ra ngoài, cứng rắn tông vào mã xa!
"Thiệu công tử!" Là thanh âm bọn Sở Thất kinh hoàng.
Khổ cực khởi động thân thể, tấm lưng dựa vào mã xa. Thiệu Ngạn Mục thở gấp gáp, khóe miệng không ngờ còn chảy ra máu tươi, sắc mặt cũng trắng bệch, có thể thấy được một cú vừa rồi mãnh liệt thế nào.
Khi kiếm lại kề sát tới, Thiệu Ngạn Mục chỉ hơi nghiêng sườn, tránh thoát đòn vào ngực trí mạng, nhưng kết quả cũng thực sự đâm vào trên vai.
Thích khách rất nhanh cầm kiếm rút ra, lưỡi kiếm lại tiếp tục đánh tới, phần bụng thắt lưng chợt truyền đến đau đớn kịch liệt, cúi đầu vừa nhìn thình lình phát hiện bụng bản thân lại máu tuôn ra, dường như cũng bị chém thắt lưng?!
Không thể tin tưởng mà nhìn người trước mắt duy nhất có thể ra tay, yêu... Yêu quái!? Theo sau, không cam lòng mà ầm ầm ngả xuống đất! (analinh: nàng nào hiểu chỗ này nói gì ko? Văn bản tiếng trung nó thế. = =, ta thì gà mờ ko hiểu >> Đọc đoạn sau mới hiểu. Bà tác giả này... =.=||)
Té ra cả cánh tay trái của Thiệu Ngạn Mục lại có thể bất ngờ sinh sôi ầm ầm cơ bắp, bàn tay trở nên rộng lớn, năm ngón càng dài ra. Móng tay sắc bén nhọn hoắt trên kiếm đối phương xẹt qua trước mắt bản thân ma sát, bỗng nhiên xẹt qua bụng thắt lưng thích khách, lưu lại năm đạo rãnh máu khắc sâu!
Thấy thích khách đã ngã xuống đất, cánh tay trái chợt khôi phục nguyên trạng, Thiệu Ngạn Mục lúc này mới thuận theo mã xa mệt mỏi hạ người xuống.
Nhưng bụng không ngừng truyền đến trận trận đau đớn, lại khiến Thiệu Ngạn Mục một chút cũng không dám thả lỏng. Cắn răng chịu đựng đau đớn, thở gấp gáp, tay phải khẽ phủ lên chiếc bụng hơi gồ lên của bản thân.
Lần đầu tiên, mang thai tới nay là lần đầu tiên hắn có cảm giác trong bụng bản thân quả thực thai nghén một sinh mệnh, không nghĩ lại dưới tình huống như vậy! Hắn hiện tại thậm chí có thể rõ ràng mà chấp nhận tâm tình hài tử sợ hãi, đang rõ ràng nói cho hắn, con bị làm hại rồi!
Không phải sợ, không phải sợ, không có chuyện gì rồi, đã không có chuyện gì rồi... Trong miệng nhẹ giọng mà nỉ non, không ngừng trấn an hài tử.
Nhưng trái tim dị thường nhảy lên lại đang nhắc nhở Thiệu Ngạn Mục, không chỉ có hài tử đang sợ, chính hắn cũng đang sợ!
Bởi vì hắn đã cảm giác được, hắn rõ ràng cảm giác được sinh mạng bản thân đang không ngừng tiêu tan! Đây rõ ràng là chuyện không có khả năng, trước bất luận năng lực của thiên tinh tộc bọn họ, cho dù là người thường cũng sẽ không có cảm giác sinh mệnh đang biến mất nha?!
Nghi hoặc, sợ hãi gắt gao tranh chấp trong lồng ngực Thiệu Ngạn Mục.
Một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong não!
Thiệu Ngạn Mục kinh hoảng mà mở to mắt, là... Hồn thích?!
Lại có thể có loại hiệu quả này sao?!
"Ngạn Nhi!!"
"Ngạn Mục!!"
Cảm giác được có người vọt tới, còn gắt gao mà ôm lấy bản thân.
"Ngạn Nhi! Em không sao chứ? Nói đi! Là ta đây!" Bản thân phong trần mệt mỏi mà chạy tới, nhưng thân thể ôm vào trong lồng ngực cũng lạnh giá, còn đang không ngừng mà phát run rẩy, Triệu Lẫm Hoán lại lần nữa gắt gao ôm thật chặt người trong lòng.
Thanh âm bối rối nôn nóng bên tai dị thường quen thuộc, sương mù mông lung mê man vọng qua đi, khuôn mặt tuấn tú trước mắt cư nhiên là thuộc về nam nhân kia. Hắn... Tới sao?
Dư quang còn thấy thêm một người đã chạy tới, là Lôi Địch.