Trên sa mạc rộng lớn khô cằn, một người thanh niên trọc đầu, khoác áo cà sa đứng trước cội bồ đề, chắp tay đầy thành kính. Xung quanh hắn chỉ có duy nhất một bóng mát từ cội bồ đề, phóng mắt nhìn lại chỉ thấy từng cồn cát lớn bé trải dài đến tận chân trời khiến người ta lấy làm kì lạ, vì sao gốc cây kia lại có thể tồn tại trong điều kiện khắc nghiệt đến thế!
Cội bồ to lớn, mười người ôm cũng không xuể, ấy vậy mà nếu nhìn kĩ thì chỉ còn thấy cành mục xác xơ, không lá không hoa, không quả.
Ánh nắng gắt gao từ hai vầng mặt trời khiến cảnh vật càng thêm nóng bức, khô cằn hơn.
Chợt người thanh niên kia mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nghiêm nghị lùi lại từng bước. Đến bước thứ 44, hắn tế ra một bức họa vô cùng sống động. Bức họa phóng to rồi rơi xuống đất, tức thì cảnh vật ở trong tranh cũng sống lại.
Đó là một người thiếu niên đang nằm ngửa trong vũng máu, hai hốc mắt trống rỗng. Vết máu từ trên người cậu ta nhanh chóng tràn ra trên nền cát rồi lập tức bị biển cát mênh mông kia hút sạch.
Thanh niên trọc đầu tế ra Lục Đạo tích trượng rồi đi đến trước mặt người thiếu niên đang bất tỉnh kia.
Chuôi nhọn của tích trượng cắm thẳng vào ngực của thiếu niên mù lòa.
Bồ Đề thần thụ lấy lại chút sức sống, cành lá nhanh chóng vươn thẳng lên rì rào trong gió chứ không còn ủ rũ như trước, từng chồi lá đâm ra, lớn nhanh như thổi.
Hai mặt trời ở trên cao cũng dần dần hợp lại với nhau.
Thân thể người thanh niên cũng từ từ tan rã thành bụi cát. Hắn vẫn giữ tư thế đứng chắp tay nhìn cây bồ đề, cây lá lúc này đã rất sum suê, mỉm cười nói:
- ... Gặp lại trong quá khứ.
Từng hạt bụi lấp lánh phá vỡ quy luật của chư thiên vạn giới, lội ngược dòng thời gian.
Lần này hắn sẽ không bất lực nhìn xác chết đầy đất.
...
A Nhất rơi xuống một con sông lớn. Tuy đều là nước của Vong Xuyên hà, nhưng dòng sông êm ả này lại trong vắt, không có giao long cũng không có cá sấu lớn.
Đừng nói đến Vong Xuyên hà, A Nhất còn không biết mình đang ở Mê Trì địa ngục nữa.
Con sông chạy xuyên qua một vùng bình nguyên bát ngát cỏ hoa. Xa xa có vài ngọn núi được cây xanh phủ kín.
Cái góc nhỏ xinh đẹp này nằm ngay bên dưới tầng thứ mười tám của địa ngục.
Nơi này giam cầm những tu sĩ sát nghiệp nặng nề. Những người này lúc còn sống, tu vi thấp nhất cũng là Nguyên Thần. Tu sĩ cảnh giới thấp hơn còn không đủ tư cách để đến đây.
Vì sao Diêm La điện lại tạo nên cái nơi tươi đẹp, trời trong mây trắng này cho bọn họ, cũng không quan tâm bọn họ làm gì ở bên trong?
Nhân quả ở đâu?
Chuyện này nói ra thì rất dài, lại còn có liên quan đến nhân quả của một vị Thiên Đế, một vị bồ tát và một đứa bé mồ côi cha mẹ ở Lạc Nhạn thôn.
Vả lại đối với A Nhất, những câu chuyện cổ tích này cũng không có mấy trợ giúp.
Dựa theo hướng chuyển động của dòng nước, A Nhất nhanh chóng bơi vào bờ.
Bị mặt nước dâng cao và vây quanh trong bóng tối mù lòa khiến A Nhất nhớ lại hành trình đáng sợ trong cái bể máu kia, sắc mặt hắn tái xanh.
Vừa lên đến bờ, A Nhất liền lấy Cửu U Thất Sát nha để đào đất, trong lòng thầm nghĩ sư tôn thật chu đáo, đem binh khí nhập quan cùng mình.
Một thanh đường đường là đạo khí vậy mà lại bị đem ra dùng để đào đất, chắc trong lịch sử chỉ có một mình nó. Cửu U Thất Sát nha vang lên ong ong như đang kháng nghị chủ nhân của mình, thế nhưng cũng không có tác dụng gì. Người thiếu niên vẫn chăm chú đào và vét đất ra, chẳng hề để ý đến sự kháng cự của con dao.
Đào được một lúc, A Nhất dùng tay vốc nước sông vào trộn với mớ đất tạo thành bùn nhão. Nơi này đất đai màu mỡ nên chẳng mấy chốc hắn đã hoàn thành nhiệm vụ.
A Nhất cởi hết toàn bộ áo quần trên người ra, chôn vào một đống bùn.
Sau đó, người thiếu niên trần như nhộng kia nằm xuống cái hố cạn mà hắn vừa đào, dùng tay lấp đất lên người. Cửu U Thất Sát nha được giấu dưới đống bùn ngay bên cạnh tay phải.
Hai mắt hắn nhắm nghiền, miệng đọc thầm câu thần chú quen thuộc:
- Ta là đất! Ta là đất!...
Tịch Diệt đạo tổ đã cấm hắn sử dụng Thiên Âm chi hồn để khống ngũ hành của ngoại vật, thế nên hắn mới phải cởi hết áo quần ra, chỉ thay đổi làn da của mình.
Với kinh nghiệm 13 năm trốn chạy, toàn bộ quá trình thực hiện hoàn toàn không có bất kỳ động tác thừa thãi nào. Chẳng mấy chốc mà làn da rám nắng màu đồng cổ của hắn đã chuyển dần sang màu nâu đen của bùn đất, nhìn qua không khác chút nào.
Nằm trong đất, A Nhất bắt đầu tĩnh tâm suy nghĩ.
Dù trong lòng rất là không muốn thế nhưng hắn vẫn phải cố đào bới mớ ký ức lẫn lộn trong lúc bế quan.
Bất chợt, A Nhất bừng tỉnh. Hắn nhớ lại lúc đại địa nâng đỡ hắn. Lúc đó, giữa vô số âm thanh của địa ngục là tiếng nói của sư tôn văng vẳng bên tai.
- ...Thiên Nhân tộc, sáng nhập quan, tối hạ thổ?
- Nhập quan... hạ thổ...
A Nhất hối hận vì hắn chưa bao giờ hỏi Tịch Diệt đạo tổ về tập quán nằm trong quan tài của lão và các vị đường chủ. Có lẽ đó cũng không phải chỉ là vì sở thích quái gở của họ như hắn vẫn thường nghĩ.
Hắn chỉ nhớ lúc đó, ý chí của hắn đã cạn kiệt hoàn toàn.
- Sư tôn nhất định đã thi triển thần kỹ nào đó để cứu mình. Thí luyện này, chín phần mười có liên quan đến thần kỹ đó.
Trong lòng A Nhất bây giờ đã có chút sáng tỏ. Nhưng mà....
- Nhưng mà làm sao để vượt qua ải này bây giờ?