- Chợt nhận ra mình không phải là khán giả-
Vừa ốm dậy mà chân lại còn liệt hoàn toàn…Huhu..5 vòng quanh cái sân Nội Bài.Mau đi đến lớp nhanh tôi còn ngồi nào.Bây giờ mà có ai chở đi thì tốt biết mấy ;;^;;…Bỗng ai đó lao xe tới chỗ tôi và Nguyên đang đi
“Đi không Thảo Nguyên?”
A là hắn.Nhưng hôm này không phải là ô tô hay cái xe máy của hắn mà là cái xe bò điên – đạp điện gì đấy..Hắn mới mua hả?Hay mua lâu rồi bây giờ mới lôi ra…Mà ông trời ơi,tôi cầu ai chở tôi chứ có phải đến chỗ tôi để đón người khác đâu…Why???Why??? ;;^;;…Nguyên lại núp sau lưng tôi,sao nhỏ vẫn còn sợ vậy.Mạnh dạn lên cái coi.Tôi giục Nguyên và đẩy Nguyên vào hắn.Đẩy được một tý lại chạy vào,đến khổ.
“Đi đi Nguyên,nhanh coi…”
“Thiện Ân lai Tú này..Tú đang bị đau chân lắm!!....”
“Kéo Nguyên vào đi,khổ.Vệ sĩ của Thiện Ân khỏe lắm mà Nguyên..”
Hắn nhìn tôi một lúc rồi kéo Nguyên lên xe chạy đi mất.Nhanh dữ dội.Tôi đi từ từ đến lớp nhưng vẫn kịp.May ghê.Ngồi xuống một cái nhẹ cả người.Cơ mà hai người họ vẫn chưa đến,chắc lại đi đâu chơi rồi…Đầu óc tôi bắt đầu suy nghĩ linh tinh…Nhỡ hắn…oh no ;;^;;Tôi cuống cuồng hỏi mọi người xung quanh xem có thấy Nguyên đâu không nhưng ai cũng lắc đầu.Đang chán nản,thì một nhóm nữ sau lưng tôi bàn tán về cái gì đó,chỉ chỉ xuống sân trường.
“Trời ơi,họ thích nhau thật rồi sao?Một cặp trời sinh ≥v≤!!!”
Họ hét toáng lên sung sướng.Tôi cũng quay xuống sân xem,a hai người họ kia rồi.Họ đang đi cùng nhau,tay hắn cầm tay Nguyên.Nhìn hai người đó mà như kiểu có ánh sáng phát ra,thật tỏa sáng…Mất Nguyên thật rồi.Tôi lẽo đẽo về chỗ ngồi.Gục xuống bàn.
“Tú Hoàng Tử mất Nguyên Công Chúa rồi nhỉ?”
“Ừ….”
…Ủa ai thế?Tôi ngẩng mặt lên nhìn.Thì ra là bạn nữ cùng lớp với tôi,bạn ấy hay gọi tôi với Nguyên như thế lắm – Tú Hoàng Tử và Nguyên Công Chúa.Bạn ấy vỗ vai tôi rồi đi.
“Cố lên nhé…”
Một người hiểu tôi?Tôi cũng đau…nhưng không đau bằng những lần trước.Hay là tôi đã chuẩn bị trước tinh thần cho việc này hoặc cái cảm giác của tôi hôm qua với anh Minh đã lấn chiếm nỗi đau này nhiều hơn..Họ bước vào lớp,ai cũng trầm trồ nhìn.Nhưng tôi không muốn nhìn họ,lại gục mặt xuống.Thà nhìn thấy cái bóng đen còn hơn…là nhìn họ hạnh phúc???Ấy không,phải mừng cho họ.Ngẩng mặt lên,cười giả tạo,hỏi cho có chuyện thôi.
“Nguyên đi vui chứ?”
“Đi cùng tôi sao không vui?”
Hắn chen ngang,bực rồi đấy.Nhưng Nguyên không trả lời,mặt Nguyên đỏ ửng lên.Vậy là Nguyên vui rồi…Nguyên vui,là mình cũng vui.Tôi tự an ủi bản thân mình,bởi không ai hiểu được tâm trạng tôi lúc này.Ngồi học mà bao nhiêu ánh mắt cứ nhắm thẳng vào bàn của tôi.Tuy tôi không liên quan,nhưng cứ thấy bị mất tự do,không tập trung được.Ra chơi thì hắn rủ Nguyên đi này đi nọ,tôi cũng phải theo vì tôi là osin của hắn.Tôi đang làm nhiệm vụ của mình nhưng tôi cảm thấy mình đang làm kẻ phá đám họ thì đúng hơn.Tôi cố giữ khoảng cách với họ.Cảm thấy bị bỏ rơi,hiuhiu…Bao nhiêu việc đó cũng đủ khiến tâm trạng tôi cả ngày hôm nay bí xị,động đến tôi là tôi gắt lên ngay…Nhưng chưa hết,Nguyên đến nhà hắn chơi,tôi với Nguyên lúc này cứ như ngày càng xa dần nhau.Hai chúng tôi khác tầng lớp rồi,Nguyên là vợ của một công tử..còn tôi chỉ là một người hầu.Nguyên muốn giúp….nhưng dĩ nhiên là không thể.Để họ một mình,tôi đi dọc suốt hành lang lần nữa.Tôi có gặp anh Minh,nhưng anh ấy chỉ lướt qua…Tôi cảm thấy buồn nhiều hơn.Cả ngày hôm nay,cuộc sống đang đè bao nhiêu nỗi buồn lên tôi.Kéo tôi ra khỏi những người tôi yêu,tôi muốn khóc…muốn khóc.Đi qua căn phòng của chị hắn,tôi muốn vào.Muốn nhìn lại ánh mắt hiền hậu của chị ấy,rồi khóc thật nhiều…thật nhiều mà không ai có thể biết.Mở cánh cửa phòng ra…tim tôi như muốn ngừng đập.Thấy anh Minh đang ôm tấm hình của chị ấy rồi tựa đầu vào đó.Cổ họng tôi nghẹn lại rồi…
“X…xin lỗi….”
Tôi chạy thật nhanh đi,cần một cái tủ..một cái tủ…Phải thật nhanh lên,không thể kìm được nữa rồi.Nước trong mắt tôi như muốn ào ra nhưng bị tâm trí tôi như một con đập ngăn lại.Cái tủ ngày hôm qua,tôi chui vào đó…Rồi “tức nước vỡ bờ”…hai con sông lăn dài trên má tôi.Huhu……Tôi cứ khóc,khóc mãi,khóc trong sự cô đơn và tuyệt vọng..rồi ngủ thiếp đi không hay.Tỉnh dậy,tôi thấy mình không ở trong tủ nữa mà lăn ra ngoài rồi.Tôi lúi húi cố đứng dậy,rút điện thoại ra…C..cái gì?Muộn thế này rồi sao – 22h30.Tôi chạy nhanh ra ngoài đến phòng hắn.Vừa mở được cái cửa ra thì tiếng hét thất thanh.
“Này!!!!!!!!!”
Hắn đứng trước mặt tôi vẻ mặt hầm hừ.Tỉnh cả ngủ…Nhưng hắn không phải là người nên tức giận..phải là tôi mới đúng.Tôi là người bị hắn làm cho khổ sở,hắn không phải là nạn nhân.Giờ này Nguyên cũng về rồi,cần gì lo cho ai nữa…
“Nãy giờ đi đâu thế?”
“Ngủ quên!”
“Hửm..mắt sưng húp lên rồi kìa,khóc à?”
“Không…”
Hắn nói tôi mới để ý..Mắt tôi hình như cũng hơi đau và cay cay.Khóc đau khổ như vậy thì sao mắt nó không như này.Tôi cố dụi mắt..dụi cho đến khi nghĩ mình tỉnh ngủ và..tôi không bao giờ có thể.
“Vậy là Nguyên đã là của Thiện Ân ta đây rồi =v=”
“Tôi về nhà đây!”
Tôi tỏ vẻ không quan tâm đến hắn,bởi nếu quan tâm tôi có thể cầm búa đập nát cái vẻ mặt hạnh phúc của hắn ra mất.Tôi đi thay quần áo rồi lấy cặp sách đi về.
“Ê tôi lai về cho!!”
“Lai bằng con bò điên của cậu cơ..”
“Không,chỉ có Nguyên mới được ngồi lên yên sau…để tôi chở về bằng xe máy..”
“À thôi khỏi…”
Tôi thà đi bộ từ nhà hắn về nhà tôi chứ không để hắn lai tôi bằng cái xe kinh khủng đó.Để hắn lai bằng thứ đó chắc không sớm thì muộn tôi cũng sẽ vào bệnh viện…Tôi cứ đi..đi mãi…đi từ nhà hắn về nhà tôi…Hệ thần kinh của tôi không chú trọng việc điều khiển đôi chân của tôi bước đi mà nó đang nghĩ về một thứ khác.Một thứ đã làm thay đổi con người tôi,gánh nặng cuộc sống đang đè lên tôi – Tôi,mãi là người thứ ba –.