Hiuhiu... Yêu Cậu Mất Rồi!!

Chương 27: Tôi không thể sống nếu thiếu cậu



Anh họ tôi…cái tên phiền nhất trên thế giới >”<.Lúc nào cũng dính lấy tôi quài,còn nếu không thì đi gây sự với hắn.Đến mệt…Biết thế nên hôm nay tôi đi sớm cho đỡ bị anh ta ám,mà hôm nay cũng đến bàn tôi phải trực nhật rồi.Haizz…Đến lớp,đã thấy hắn nằm gục mặt ở trên bàn.Trời,mình đi sớm vậy mà sao hắn vẫn đến trước mình.Bộ cả đêm qua hắn ngủ đây chắc.Tôi lay lay hắn dậy.

“Ê dậy trực nhật đê!!”

“Không!!”

“Sao lúc nào cũng thấy cậu mệt mỏi vậy hả?”

“Tôi mệt đâu,ngủ cho lại sức ý chứ…”

“Lại thức đêm phải không?”

“…Zzz”

“Thật là…Nếu cậu cứ làm vậy thì sao còn sức đấu với anh tôi nữa??”

“Kệ!!”

“Mất Nguyên cho coi!!”

Hắn bỗng bật phắt dậy khiến tôi giật mình.Giật phắt khăn lau bảng từ tay tôi và chạy lên lau bảng.Biết sợ rồi hả…hehe.Hắn làm nhanh như chớp : giặt khăn,thay nước trong bình hoa,lau lại bàn ghế,..Còn tôi chỉ có mỗi việc quét lớp mà không xong ;;^;;.Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp.Bảng và sàn lớp cũng sạch.Vì thế nên chúng tôi được cô giáo thưởng và khen ngợi.Đồng thời cũng được cô nhờ dọn lớp lúc ra về..;;^;;.Đắng lòng…Nhưng hắn nào biết gì,dọn xong là hắn lại nằm gục xuống ngủ,đến khi nào có bài mới thì mới lơ mơ nghe giảng.Chậc..nhìn mà thấy khó chịu ghê.Lúc mà hắn lấy lại sức thì cũng đã đến giờ ăn trưa và cuối cùng cũng dùng hết trong lúc gây sự với anh họ tôi.Không biết sử dụng năng lượng khi nào cần hả tên ngốc _^_.

__Tan học__

“Nguyên đợi chút Ân đưa về cho!!”

“Nhưng Ân phải trực nhật mà!!”

“Hử?Cuối tiết mà…”

“Cô bảo bàn mình trực nhật lúc ra về nữa đấy!!”

“Hả?Làm sạch vậy rồi mà…”

“Thì thế…_^_”

“Hay là cậu làm một mình nhé?”

“Không!!Bộ cậu có vấn đề hả!!”

Hắn bắt đầu năn nỉ tôi.Ngu gì đâu mà chấp nhận chứ.Cái lớp học rộng dư này,còn một đống giấy vo viên lại lung tung khắp sàn nữa chứ @@...

“Giúp tôi chút đi,mệt lắm!!”

Nghe hai từ “mệt lắm” của hắn mà tôi bắt đầu cảm thấy bực mình.Tôi đứng phắt dậy và thật sự muốn nói cho hắn một câu thật dài lắm luôn ấy nhưng mà lại cố nhịn.Bởi vì nói hắn nhiều quá hắn lại bắt đầu giận giống trẻ con thấy mồ.Không chấp…

“Lúc nào cũng mệt như vậy,chắc chắn sẽ không bảo vệ được Nguyên đâu!!”

“Đúng rồi,đúng rồi đấy.Thôi bỏ cuộc để Thảo cho tao đi.Mày không có sức đâu!!”

Hắn không nói năng gì nữa rồi bỏ ra ngoài.Anh họ tôi với Nguyên thật sự rất ngạc nhiên,đáng lẽ ra hắn phải nói lại?

“Tú với Nam có hơi quá không?”

“Không vấn đề gì đâu.Nó là đối thủ của tui mà.Về thôi!!”

“Ơ nhưng phải giúp Tú…”

“Không sao đâu…Hôm qua cậu cũng trực nhật rồi mà!”

“Tú yêu ổn mà…không phải lo nvn”

“Đừng có thêm từ yêu vào,đồ khùng -____-“

Hai người họ ngại ngùng đi về.Tôi sắn tay bắt đầu công việc của mình…nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.Thôi thì quét lớp trước vậy.Tôi mò mẫm từng ngóc ngách,từng ngăn bàn một,toàn giấy với vỏ kẹo.Tôi với lấy một cục giấy trong ngăn bàn của hắn.Bỗng tôi thấy tò mò,không biết có gì trong đây mà hắn phải vo viên vào thế này.Tôi cố mở cục giấy ra và cố đọc từng chữ của hắn…xấu thấy mồ.Nheo cái mắt lại để nhìn mấy hàng chữ được viết khắp mọi chỗ trên tờ giấy “Có nên bảo cậu ta về không?/Không có cậu ta chẳng làm được gì cả../Không vui gì hết!!”Cậu ta…là ai?Tôi hả?Cũng có thể là người khác…nhưng xưng hô kiểu này thì mình cũng nằm trong “danh sách”.Nếu là tôi..phải chăng hắn muốn tôi trở về làm việc ở nhà hắn.Tim tôi chẳng hiểu sao đập thình thịch…Ô///Ô.Nhưng chắc không phải đâu,hắn mà muốn tôi quay lại cơ.

“Ê!!”

“Á!!”

Giật cả mình.Bất giác tôi ngẩng mặt lên thì thấy nguyên cái bộ mặt của hắn…Đang đọc lén đồ của hắn mà,phải giấu đi mau @@...Tôi cố vo viên tờ giấy lại và vứt xuống đất,làm như đó là rác thật.Nhưng tại sao hắn lại quay lại…

“Quay lại chi vậy??”

“Cần tôi phụ một tay không?”

Tôi sững sờ trước câu nói của hắn.Bất ngờ thật đấy,hắn vừa bỏ đi mà,tưởng giận rồi chứ.Tôi lúng túng chẳng biết nói gì,thôi thì khẽ gật đầu.Hắn thấy vậy liền giật phăng cây chổi từ tay tôi và quét nhanh.Tôi cứ nhìn hắn chằm chằm khiến hắn phải dừng lại và mắng tôi một cái.

“Làm việc đi!Nhìn gì??Chưa thấy công tử quét nhà bao giờ hả?”

*Gật ÔvÔ…Tôi khẽ cười.

“Cậu đưa chổi cho tôi.Công tử mà quét nhà thấy kỳ!!”

“Kỳ cục gì?”

“Thôi lên lau bảng đi!!”

Đến tôi giật lại cái chổi từ tay hắn.Hắn cũng không nói gì rồi cầm khăn lau bảng.Hai chúng tôi mỗi người một việc.Khi mà thu gom được rác vào đúng một chỗ thì mới thấy nó khủng khiếp thế nào @@...Tôi hốt hết rác lại,hắn vẫn lau qua lau lại cái bảng.Chẳng hiểu sao tôi nghe thấy hắn cười khúc khích.

“Cười gì thế?”

“Không không!!”

Thấy hắn che che cái gì đó trên bảng tôi mới lại gần xem.Ah!Tên đáng ghét.Hắn dùng phấn vẽ lại cái cảnh tôi vào nhầm WC nam…Shiệttt.Tôi đấm hắn mấy cái liền..ghét ghê á.

“Cái tên này!!”

“Đau đau!!”

“Xóa mau đi.Làm nhanh còn về!!”

“Ahaha!!!”

“Cười con khỉ >^<”

Tôi giơ tay lên dọa hắn,hắn cũng thấy sợ nên lùi lùi xuống.Hắn không biết là bục giảng cao hơn sàn lớp hay sao đấy,hắn bị trượt chân một cái,cố lẹo trẹo cái chân để tránh cái bàn đầu .Và rốt cuộc thì hắn vẫn bị đập nguyên cái trán vào cạnh bàn.Hắn ngồi ôm đầu kêu đau.Tôi lại gần xem thì thấy nó bị sưng và xước.Tôi chẹp một cái và đi lấy cái băng gạc mà lúc nào tôi cũng đem theo.

“Đợi chút,tôi có cái băng gạc đấy…”

Tôi sấp nước vào cái khăn tay và lau vết thương.Dán oách cái băng gạc lên.Tôi có cảm giác như hắn đang theo dõi từng cử chỉ hành động của tôi vậy Ô___Ô

“Cậu lại làm sứt cục vàng của ba mẹ tôi rồi!!Đền đi!!”

“Cái tên đàn bà!!Đứng dậy làm cho nhanh còn về!!”

“Không biết!!Quay trở lại làm việc để đền cho tôi đi!!”

“Không!!”

Tôi cộc vào đầu hắn rồi đứng dậy.Quay lại cái tòa lâu đài ấy để làm osin cho cậu nữa á…Không không!!Tôi đợi mãi mới qua ba tháng ấy.Tên đáng ghét!!Nhưng hình như hắn thật sự muốn tôi quay lại.Hắn níu lấy tay tôi và nhìn tôi chằm chằm.

“Nhưng…Tôi không thể sống nếu thiếu cậu…”

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo,đen láy của hắn.Đôi mắt đẹp khiến tôi bị hút hồn và mê muội.Cậu ta..không thể sống nếu thiếu tôi??Tôi thật sự rất bất ngờ.Sự bất ngờ đó như đã đóng băng tôi,và tôi không thể cử động.Tên đáng ghét kia nói đây là đùa để hóa giải thứ phép thuật này đi.Trước giờ hắn vẫn sống tốt khi không có tôi mà.

“Tôi sẽ tăng lương cho cậu!!”

“4 triệu nhé??”

“Con gái con đứa mà tham lam!!”

Hắn bắt đầu thả tay tôi ra rồi quay mặt đi chỗ khác.Thật may quá,tôi đã thoát khỏi cái tình huống này.Trái tim tôi lại mâu thuẫn với nhau,nửa “có” nửa “không”.Mặt hắn có chút đỏ và cau có.Chà…bắt đầu hối hận rồi ta…Tôi cười hắn,nhìn ngộ khiếp.

“Đ..Được rồi!!Miễn là cậu quay lại…tôi làm hết!!”

Hắn ngước lên nhìn tôi với ánh mắt đầy sự quyết tâm.Một lần nữa tôi lại bị dính bùa chú của hắn,tôi đứng im.Có nên quay lại hay không?Mình thật sự chẳng muốn làm việc chút nào nhưng nhìn hắn như thế mình lại mềm lòng,muốn đồng ý.Hắn đã gạt đi sự kiêu ngạo to lớn của hắn để nói với mình như vậy rồi,mà mình còn từ chối thì thật có lỗi.Sau một hồi suy nghĩ,tôi đã quyết định sẽ trở lại công việc đó.Hắn là đứa con trai đầu tiên mà khiến tôi đồng ý làm một chuyện mà đáng ra tôi sẽ không bao giờ chấp nhận.Là do phép “mỹ nam kế” của hắn hay là do tình bạn giữa chúng tôi ngày càng sâu đậm?Phiền…>^<


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv